Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 569: Sư phụ thực sự có vấn đề (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Sadako quay lại.
Ngoài sữa bột ra, cô còn mua cả bình sữa, núm vú cao su và các đồ dùng khác dành cho trẻ sơ sinh.
Trong bình sữa đã có sữa bột ấm pha sẵn, Tiểu Thiên có thể uống luôn được.
Nhìn Sadako, Dương Tử Mi không thể không cảm thán, có một cô hầu gái cẩn thận tri kỉ và vạn năng thế này, cô đúng là may mắn quá.
Dương Tử Mi có một em gái và hai em trai, thế nhưng vì ở trên núi từ nhỏ, không chăm sóc các em nhiều nên không rành việc cho trẻ em uống sữa, làm cho cả miệng Tiểu Thiên dây đầy sữa bột.
- Chủ nhân, để tôi làm cho.
Sadako chủ động nói.
- Tiểu Thiên, em có đồng ý cho Sadako bế không?
Dương Tử Mi trưng cầu ý kiến của Tiểu Thiên.
- Ứ chịu.
Tiểu Thiên từ chối ngay tắp lự, cho dù nhìn Sadako vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, gần giống như chị của mình, thế nhưng nó chỉ thích được Dương Tử Mi bế thôi.
Dương Tử Mi đành phải kiên nhẫn cho nó uống sữa.
Uống sữa xong, Tiểu Thiên lăn quay ra ngủ, bổ sung năng lượng như những đứa trẻ bình thường, để có thể nhanh chóng lớn lên.
Dương Tử Mi phải lái xe, ôm theo một đứa trẻ thì chẳng tiện chút nào. Thế là cô đành phải bảo Sadako ra sau ngồi cùng sư phụ mình, rồi đặt Tiểu Thiên lên ghế phó lái rồi thắt đai chắc lại.
Về tới nhà, Ngọc Chân Tử nhìn thấy cô ôm một đứa trẻ thì kinh ngạc hỏi:
- Con nhặt được thằng nhóc ở đâu ra thế này?
- Đây là Tiểu Thiên.
Dương Tử Mi nói.
- Thằng nhóc quỷ Tiểu Thiên kia á? Sao nó lại tìm được thân thể để nhập vào? Nhau thai âm dương kia đâu?
Ngọc Chân Tử hỏi.
- Thân thể của đứa bé kia bị Tiểu Thiên nhập vào, không còn nhau thai âm dương nữa.
Dương Tử Mi đáp.
- Không còn thì thôi, Tiểu Thiên tìm được thân thể để nhập vào là tốt quá rồi.
Ngọc Chân Tử vui vẻ chơi đùa với khuôn mặt nhỏ bé non nớt của Tiểu Thiên.
- Chào Ngọc Chân Tử lão đầu, hì hì.
Tiểu Thiên bỗng chớp mắt rồi cất tiếng trong veo.
Bị nó gọi một câu như vậy, Ngọc Chân Tử giật mình lùi lại mấy bước, chân vấp phải đá, lảo đảo một cái, tí nữa thì té lăn quay.
- Tiểu Thiên... ngươi... ôi cái đồ yêu nghiệt này, còn biết nói chuyện cơ đấy.
Định thần lại, ông chỉ vào Tiểu Thiên rồi trừng mắt nói.
- Hì hì, vốn dĩ con nói được mà, chẳng qua bây giờ mới nói thành tiếng được thôi.
Tiểu Thiên ngậm ngón tay cười xấu xa:
- Về sau người phải trân trọng thằng nhóc con này đấy.
- Trân cái đầu con! Có đứa nhóc mới sinh nào mà nói leo lẻo thế không?
Ngọc Chân Tử trợn trắng mắt.
- Chị ơi, lão già Ngọc Chân Tử này ăn nói thôi bạo thế là sẽ dọa em sợ lắm đấy.
Tiểu Thiên làm bộ yếu ớt nhu nhược kêu lêm.
- Đồ yêu nghiệt, đã thế thì ta đánh con cho con sợ một thể luôn này!
Ngọc Chân Tử giơ tay muốn vỗ một cái nhưng lại chẳng xuống tay nổi, đành phải căm giận nói:
- Thôi, không chấp đồ trẻ con như con, hừ, ta đi xem Sadako nấu ăn đây.
Nói xong bèn hô to tránh đường rồi chạy tới nhà bếp tìm Sadako.
- Ngọc Chân Tử lão đầu là thú vị nhất. Em thích ổng.
Tiểu Thiên mút ngón tay nói.
- Ha ha, vậy sư thúc bế em được không?
Dương Tử Mi cười hỏi.
- Được. Ổng có linh hồn sạch sẽ, có thể đến gần em.
Tiểu Thiên trả lời.
- Thế sư phụ thì sao? Chẳng lẽ linh hồn sư phụ thì không sạch sẽ?
- Không biết nữa, trên người Ngọc Thanh đạo trưởng có một luồng khí tức làm em muốn bài xích, không giống trước kia gì cả.
Tiểu Thiên nói.
Lòng Dương Tử Mi chùng xuống.
Xem ra đây không chỉ là cảm giác của một mình cô mà còn có Tiểu Thiên nhạy cảm nữa.
Sư phụ có vấn đề thật sao?
Trong đầu Dương Tử Mi đột nhiên nhớ tới khi mình chích máu cho Sadako hôm đó, quay đầu thoáng nhìn sư phụ, thấy trên mặt ông hiện lên ý cười quỷ dị lạ lùng.
Ngoài sữa bột ra, cô còn mua cả bình sữa, núm vú cao su và các đồ dùng khác dành cho trẻ sơ sinh.
Trong bình sữa đã có sữa bột ấm pha sẵn, Tiểu Thiên có thể uống luôn được.
Nhìn Sadako, Dương Tử Mi không thể không cảm thán, có một cô hầu gái cẩn thận tri kỉ và vạn năng thế này, cô đúng là may mắn quá.
Dương Tử Mi có một em gái và hai em trai, thế nhưng vì ở trên núi từ nhỏ, không chăm sóc các em nhiều nên không rành việc cho trẻ em uống sữa, làm cho cả miệng Tiểu Thiên dây đầy sữa bột.
- Chủ nhân, để tôi làm cho.
Sadako chủ động nói.
- Tiểu Thiên, em có đồng ý cho Sadako bế không?
Dương Tử Mi trưng cầu ý kiến của Tiểu Thiên.
- Ứ chịu.
Tiểu Thiên từ chối ngay tắp lự, cho dù nhìn Sadako vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, gần giống như chị của mình, thế nhưng nó chỉ thích được Dương Tử Mi bế thôi.
Dương Tử Mi đành phải kiên nhẫn cho nó uống sữa.
Uống sữa xong, Tiểu Thiên lăn quay ra ngủ, bổ sung năng lượng như những đứa trẻ bình thường, để có thể nhanh chóng lớn lên.
Dương Tử Mi phải lái xe, ôm theo một đứa trẻ thì chẳng tiện chút nào. Thế là cô đành phải bảo Sadako ra sau ngồi cùng sư phụ mình, rồi đặt Tiểu Thiên lên ghế phó lái rồi thắt đai chắc lại.
Về tới nhà, Ngọc Chân Tử nhìn thấy cô ôm một đứa trẻ thì kinh ngạc hỏi:
- Con nhặt được thằng nhóc ở đâu ra thế này?
- Đây là Tiểu Thiên.
Dương Tử Mi nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thằng nhóc quỷ Tiểu Thiên kia á? Sao nó lại tìm được thân thể để nhập vào? Nhau thai âm dương kia đâu?
Ngọc Chân Tử hỏi.
- Thân thể của đứa bé kia bị Tiểu Thiên nhập vào, không còn nhau thai âm dương nữa.
Dương Tử Mi đáp.
- Không còn thì thôi, Tiểu Thiên tìm được thân thể để nhập vào là tốt quá rồi.
Ngọc Chân Tử vui vẻ chơi đùa với khuôn mặt nhỏ bé non nớt của Tiểu Thiên.
- Chào Ngọc Chân Tử lão đầu, hì hì.
Tiểu Thiên bỗng chớp mắt rồi cất tiếng trong veo.
Bị nó gọi một câu như vậy, Ngọc Chân Tử giật mình lùi lại mấy bước, chân vấp phải đá, lảo đảo một cái, tí nữa thì té lăn quay.
- Tiểu Thiên... ngươi... ôi cái đồ yêu nghiệt này, còn biết nói chuyện cơ đấy.
Định thần lại, ông chỉ vào Tiểu Thiên rồi trừng mắt nói.
- Hì hì, vốn dĩ con nói được mà, chẳng qua bây giờ mới nói thành tiếng được thôi.
Tiểu Thiên ngậm ngón tay cười xấu xa:
- Về sau người phải trân trọng thằng nhóc con này đấy.
- Trân cái đầu con! Có đứa nhóc mới sinh nào mà nói leo lẻo thế không?
Ngọc Chân Tử trợn trắng mắt.
- Chị ơi, lão già Ngọc Chân Tử này ăn nói thôi bạo thế là sẽ dọa em sợ lắm đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thiên làm bộ yếu ớt nhu nhược kêu lêm.
- Đồ yêu nghiệt, đã thế thì ta đánh con cho con sợ một thể luôn này!
Ngọc Chân Tử giơ tay muốn vỗ một cái nhưng lại chẳng xuống tay nổi, đành phải căm giận nói:
- Thôi, không chấp đồ trẻ con như con, hừ, ta đi xem Sadako nấu ăn đây.
Nói xong bèn hô to tránh đường rồi chạy tới nhà bếp tìm Sadako.
- Ngọc Chân Tử lão đầu là thú vị nhất. Em thích ổng.
Tiểu Thiên mút ngón tay nói.
- Ha ha, vậy sư thúc bế em được không?
Dương Tử Mi cười hỏi.
- Được. Ổng có linh hồn sạch sẽ, có thể đến gần em.
Tiểu Thiên trả lời.
- Thế sư phụ thì sao? Chẳng lẽ linh hồn sư phụ thì không sạch sẽ?
- Không biết nữa, trên người Ngọc Thanh đạo trưởng có một luồng khí tức làm em muốn bài xích, không giống trước kia gì cả.
Tiểu Thiên nói.
Lòng Dương Tử Mi chùng xuống.
Xem ra đây không chỉ là cảm giác của một mình cô mà còn có Tiểu Thiên nhạy cảm nữa.
Sư phụ có vấn đề thật sao?
Trong đầu Dương Tử Mi đột nhiên nhớ tới khi mình chích máu cho Sadako hôm đó, quay đầu thoáng nhìn sư phụ, thấy trên mặt ông hiện lên ý cười quỷ dị lạ lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro