Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 60: Thầy Tống Hôm Nay Rất Đẹp Trai
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Hạ Muội nhặt chiếc cặp của Lâm Y Đình làm rơi dưới đất lên. Một chiếc máy ảnh kỹ thuật số từ trong cặp rơi ra.
Cảm giác có gì đó đáng nghi nên Hạ Muội liền mở máy ra xem những tấm hình đang lưu trong máy.
Kết quả, Hạ Muội phát hiện trong máy có hình của Dương Tử Mi và Hoàng Nhất Phong.
Thì ra, người chụp và dán hình để bôi nhọ người khác chính là Lâm Y Đình.
Hạ Muội nhìn sang Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi lúc này vẫn đang chăm chú cúi đầu làm toán. Thần thái hết sức an nhiên, cứ như là mọi ồn ào, lộn xộn xung quanh không liên quan gì đến cô vậy.
Hạ Muội đột nhiên cảm thấy trên người Dương Tử Mi như có sức mạnh thần bí gì đó đang tỏa ra vậy. Còn luồng sức mạnh đó cụ thể là gì cô cũng không rõ. Cô chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra cho Trần Lệ Lệ và Lâm Y Đình lúc nãy hình như đều có liên quan đến Dương Tử Mi.
Từ lúc Dương Tử Mi bước vào lớp cho đến giờ, Hạ Muội đều quan sát cô, nhưng Hạ Muội không thấy Dương Tử Mi có bất kỳ hành động gì.
Hạ Muội bất giác rùng mình một cái.
Chuông vào học reo lên, Tần Khải Văn bước vào lớp. Tần Khải Văn đưa mắt nhìn về phía Dương Tử Mi. Anh phát hiện Dương Tử Mi bình thản ngồi đó chăm chú làm bài, sắc mặt cô hình như không có việc gì xảy ra vậy. Tần Khải Văn vô cùng kinh ngạc.
“
Tần Khải Văn ngưỡng mộ nhìn Dương Tử Mi như đang thưởng thức một đóa hoa Bách Hợp đang nở rộ trong sương vậy.
Hạ Muội đưa máy ảnh của Lâm Y Đình cho Tần Khải Văn đồng thời cũng không quên thuật lại mọi chuyện diễn ra lúc nãy cho Tần Khải Văn nghe.
Tần Khải Văn xem qua hình trong máy, gật đầu nói:
- Hành vi của Lâm Y Đình, thầy sẽ báo lên với trường để công khai xử lý. Nhưng những chuyện xảy ra lúc nãy chắc cũng chỉ là hành động bộc phát nhất thời trong lúc đầu óc hỗn loạn thôi, cả lớp đừng truyền ra ngoài, biết chưa?
Cả lớp đồng thanh dạ vâng đáp lời Tần Khải Văn. Vẻ như là sẽ không nói chuyện đó cho ai biết.
Tuy nhiên, cũng vẫn có người không giữ mồm giữ miệng nói chuyện xấu của Lâm Y Đình cho các bạn lớp khác nghe. Một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng hầu như cả trường đều biết.
Lâm Y Đình cũng vì thế mà không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại trường Nam Thành học nữa. Cô phải chuyển đến trường gần nhà ngoại mình để học.
Sau bao nỗ lực của trường, chuyện ầm ĩ kia cuối cùng cũng được dập tắt. Dương Tử Mi cũng trở lại với cuộc sống thường nhật của mình.
Đêm trước khi diễn ra buổi bán đấu giá đồ cổ, Tống Huyền lo là Dương Tử Mi sẽ quên nên liền gọi điện cho cô đồng thời không quên dặn cô đến Mặc Hiên sớm một chút.
Ngày hôm sau, mới bảy giờ sáng, Dương Tử Mi đã có mặt trên phố Văn Lai.
Trên đường vẫn còn rất vắng người, vì tám giờ sáng các cửa hàng trên phố mới mở cửa kinh doanh.
Nhưng Mặc Hiên thì lại mở cửa rất sớm. Dương Tử Mi bước vào và thấy Tống Huyền đang chăm chú lau chùi cho một món đồ bằng sứ trong tiệm.
Hôm nay, Tống Huyền mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn kẻ sọc dọc màu xám nhạt, bộ đồ đó càng khiến cho thân hình của Tống Huyền trở nên cao lớn hơn. Chiếc cổ áo đơn giản kia càng làm nổi bật vẻ nho nhã, trí thức, chín chắn của Tống Huyền hơn.
- Thầy Tống hôm nay đẹp trai quá.
Dương Tử Mi suýt xoa cảm thán.
Được khen, Tống Huyền bất giác đỏ mặt, vui vẻ nói:
- Già rồi, từ đẹp trai để dành cho mấy cậu thanh niên trẻ tuổi kia vậy.
- Ha ha, thầy Tống đâu có già. Nếu có già thì cũng đẹp lão mà.
Dương Tử Mi cười đáp.
Dương Tử Mi nói vậy, Tống Huyền cảm thấy như lòng mình đang nở hoa, một cảm giác phấn khởi tột độ len lỏi trong tâm trí anh.
Tống Huyền thấy Dương Tử Mi vẫn mặc chiếc đầm trắng đơn giản như mọi ngày liền nói:
- Tử Mi, những người tham gia buổi bán đấu giá thường mặc đồ rất trang trọng. Chiếc đầm trắng này của em đơn giản quá, thế nên anh đã chuẩn bị sẵn cho em một bộ đồ khác, không biết em có thích không.
Nói xong, Tống Huyền hồi hộp chờ Dương Tử Mi trả lời. Anh lo là cô sẽ không vui hoặc sẽ từ chối nhã ý của mình.
- Dạ được ạ. Thấy thầy ăn mặc trang trọng như thế em cũng thấy trang phục hiện tại của em không thích hợp lắm, cám ơn thầy đã chuẩn bị đồ giúp em.
Dương Tử Mi vui vẻ đáp lời.
Lúc này Tống Huyền mới thở phào một cái. Tâm trạng anh lúc này đang rất vui, vui đến nỗi anh muốn hát ngay một bài hát nào đó để bày tỏ niềm vui trong lòng.
Cảm giác có gì đó đáng nghi nên Hạ Muội liền mở máy ra xem những tấm hình đang lưu trong máy.
Kết quả, Hạ Muội phát hiện trong máy có hình của Dương Tử Mi và Hoàng Nhất Phong.
Thì ra, người chụp và dán hình để bôi nhọ người khác chính là Lâm Y Đình.
Hạ Muội nhìn sang Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi lúc này vẫn đang chăm chú cúi đầu làm toán. Thần thái hết sức an nhiên, cứ như là mọi ồn ào, lộn xộn xung quanh không liên quan gì đến cô vậy.
Hạ Muội đột nhiên cảm thấy trên người Dương Tử Mi như có sức mạnh thần bí gì đó đang tỏa ra vậy. Còn luồng sức mạnh đó cụ thể là gì cô cũng không rõ. Cô chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra cho Trần Lệ Lệ và Lâm Y Đình lúc nãy hình như đều có liên quan đến Dương Tử Mi.
Từ lúc Dương Tử Mi bước vào lớp cho đến giờ, Hạ Muội đều quan sát cô, nhưng Hạ Muội không thấy Dương Tử Mi có bất kỳ hành động gì.
Hạ Muội bất giác rùng mình một cái.
Chuông vào học reo lên, Tần Khải Văn bước vào lớp. Tần Khải Văn đưa mắt nhìn về phía Dương Tử Mi. Anh phát hiện Dương Tử Mi bình thản ngồi đó chăm chú làm bài, sắc mặt cô hình như không có việc gì xảy ra vậy. Tần Khải Văn vô cùng kinh ngạc.
“
Tần Khải Văn ngưỡng mộ nhìn Dương Tử Mi như đang thưởng thức một đóa hoa Bách Hợp đang nở rộ trong sương vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Muội đưa máy ảnh của Lâm Y Đình cho Tần Khải Văn đồng thời cũng không quên thuật lại mọi chuyện diễn ra lúc nãy cho Tần Khải Văn nghe.
Tần Khải Văn xem qua hình trong máy, gật đầu nói:
- Hành vi của Lâm Y Đình, thầy sẽ báo lên với trường để công khai xử lý. Nhưng những chuyện xảy ra lúc nãy chắc cũng chỉ là hành động bộc phát nhất thời trong lúc đầu óc hỗn loạn thôi, cả lớp đừng truyền ra ngoài, biết chưa?
Cả lớp đồng thanh dạ vâng đáp lời Tần Khải Văn. Vẻ như là sẽ không nói chuyện đó cho ai biết.
Tuy nhiên, cũng vẫn có người không giữ mồm giữ miệng nói chuyện xấu của Lâm Y Đình cho các bạn lớp khác nghe. Một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng hầu như cả trường đều biết.
Lâm Y Đình cũng vì thế mà không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại trường Nam Thành học nữa. Cô phải chuyển đến trường gần nhà ngoại mình để học.
Sau bao nỗ lực của trường, chuyện ầm ĩ kia cuối cùng cũng được dập tắt. Dương Tử Mi cũng trở lại với cuộc sống thường nhật của mình.
Đêm trước khi diễn ra buổi bán đấu giá đồ cổ, Tống Huyền lo là Dương Tử Mi sẽ quên nên liền gọi điện cho cô đồng thời không quên dặn cô đến Mặc Hiên sớm một chút.
Ngày hôm sau, mới bảy giờ sáng, Dương Tử Mi đã có mặt trên phố Văn Lai.
Trên đường vẫn còn rất vắng người, vì tám giờ sáng các cửa hàng trên phố mới mở cửa kinh doanh.
Nhưng Mặc Hiên thì lại mở cửa rất sớm. Dương Tử Mi bước vào và thấy Tống Huyền đang chăm chú lau chùi cho một món đồ bằng sứ trong tiệm.
Hôm nay, Tống Huyền mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn kẻ sọc dọc màu xám nhạt, bộ đồ đó càng khiến cho thân hình của Tống Huyền trở nên cao lớn hơn. Chiếc cổ áo đơn giản kia càng làm nổi bật vẻ nho nhã, trí thức, chín chắn của Tống Huyền hơn.
- Thầy Tống hôm nay đẹp trai quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi suýt xoa cảm thán.
Được khen, Tống Huyền bất giác đỏ mặt, vui vẻ nói:
- Già rồi, từ đẹp trai để dành cho mấy cậu thanh niên trẻ tuổi kia vậy.
- Ha ha, thầy Tống đâu có già. Nếu có già thì cũng đẹp lão mà.
Dương Tử Mi cười đáp.
Dương Tử Mi nói vậy, Tống Huyền cảm thấy như lòng mình đang nở hoa, một cảm giác phấn khởi tột độ len lỏi trong tâm trí anh.
Tống Huyền thấy Dương Tử Mi vẫn mặc chiếc đầm trắng đơn giản như mọi ngày liền nói:
- Tử Mi, những người tham gia buổi bán đấu giá thường mặc đồ rất trang trọng. Chiếc đầm trắng này của em đơn giản quá, thế nên anh đã chuẩn bị sẵn cho em một bộ đồ khác, không biết em có thích không.
Nói xong, Tống Huyền hồi hộp chờ Dương Tử Mi trả lời. Anh lo là cô sẽ không vui hoặc sẽ từ chối nhã ý của mình.
- Dạ được ạ. Thấy thầy ăn mặc trang trọng như thế em cũng thấy trang phục hiện tại của em không thích hợp lắm, cám ơn thầy đã chuẩn bị đồ giúp em.
Dương Tử Mi vui vẻ đáp lời.
Lúc này Tống Huyền mới thở phào một cái. Tâm trạng anh lúc này đang rất vui, vui đến nỗi anh muốn hát ngay một bài hát nào đó để bày tỏ niềm vui trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro