Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Cô gái có tố chất của một kẻ lập dị (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
An Đông Dương cười đau khổ, nói:
- Viên kim cương màu vàng này nặng 110.03 cara, là viên kim cương màu vàng to nhất. Màu vàng tiên diễm chói mắt là cực phẩm hiếm có trong số kim cương Hoàng Toản, dù không hiếm bằng màu hồng nhưng nó cũng không hề kém cạnh so với viên kim cương màu hồng được đấu giá trước đó. Ít nhất cũng cần bán trăm triệu tệ mới mua được, còn việc giá của nó cao đến đâu thì thật khó nói, chắc cũng cả tỉ bạc và phụ thuộc vào tình yêu của người đấu giá dành cho nó.
Dương Tử Mi cũng từng đấu giá phỉ thúy và đồ cổ nên cô biết rằng giá cả của những món đồ đó là vô hạn.
Số tiền mặt trên tay cô kỳ thực không đến một ngàn vạn.
Xem ra, cô chỉ có thể thưởng thức chứ không thể sở hữu viên “Giọt Nắng” rồi.
Cô bèn thở dài, tiếp tục tham quan những sản phẩm khác.
Những viên đá khác cũng rất đẹp, có điều cô đã trót yêu viên “Giọt Nắng” nên cảm thấy không còn bất kỳ viên đá nào khác có thể lọt vào mắt mình nữa.
An Đông Dương bận việc nên tạm thời không thể đi cùng giải thích cho cô.
Cô cũng chỉ lướt mắt hết một lượt các sản phẩm, giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy. Có lẽ vì uống nhiều nước nên cô giao Liên Y cho Sadako rồi vội vàng đi tìm nhà vệ sinh.
Ở góc rẽ, cô đụng phải một cô gái ăn mặc vô cùng hoa lệ, trên cơ thể đeo đầy trang sức quý báu.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, xương gò má cao, đôi mắt sắc nhọn, môi mỏng, làn da thô ráp, trông cũng khá bình thường. Có điều, trang phục cùng lớp vàng bạc trang trí trên người giúp cơ thể nên chói sáng rất nhiều.
- Đi đứng không có mắt à? Có ý thức không? Đụng phải cũng không biết nói xin lỗi, rốt cuộc là loại gì vậy?
Dương Tử Mi còn chưa kịp nói lời xin lỗi đã bị người con gái kia chỉ tay vào mũi chửi thẳng.
Dương Tử Mi toát mồ hôi.
Cô ta là người va vào cô trước mới đúng.
Tự nhiên cố tình chửi, hơn nữa mở miệng là nói người khác không có ý thức. Lẽ nào cô ta có ý thức?
Có điều, cô cũng không chuốc vướng phiền phức vào thân liền nói cho xong chuyện.
- Ngại quá, không cẩn thận đụng phải chị.
- Ngại quá cái gì? Đây là thái độ, là ý thức gì của cô thế? Lẽ nào một lời xin lỗi cũng không biết nói? Bố mẹ cô không biết dạy bảo cô à?
Cô gái kia nhìn lên nhìn xuống bộ đồ Dương Tử Mi đang mặc, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ:
- Thảo nào thô bỉ như vậy, hóa ra là con nhà nghèo! Tôi biết những đứa nhà nghèo như cô thì làm gì có tố chất.
Nghe cô ta nói một điều ý thức, hai điều ý thức… Dương Tử Mi như bốc hỏa, đá xéo cô ta một cái, đáp trả:
- Lẽ nào cô có ý thức?
- Cô có ý gì? Ngữ khí, ánh mắt của cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?
Cô gái kia vênh mặt lên, chỉ thẳng tay vào Dương Tử Mi:
- Gia thế nhà tôi tốt, toàn bộ người nhà tôi đều có nhân cách! Không giống như loại nghèo đói kiết xác, không có nhân cách như cô. Cô đố kỵ với những người giàu có như tôi, cố ý va vào tôi không biết là có ý gì?
Phụt!
Dương Tử Mi không nhịn được liền phụt cười.
Cô gặp qua không ít cực phẩm, nhưng cái thể loại lập dị này đúng là cô mới gặp lần đầu.
- Ừ, cô có nhân cách! Cả nhà cô có nhân cách.
Dương Tử Mi nhịn cười:
- Thế đã được chưa?
- Cười gì mà cười? Cô đang cười tôi à?
- Tiểu thư, cười không phạm pháp chứ? Tôi đang cười một kẻ lập dị, nếu cô thật sự muốn đối đầu thì tôi cũng không còn cách nào khác.
- Cái gì, cô dám cười tôi là đồ lập dị? Tôi biết ngay loại người nghèo như cô luôn hận người giàu có, dùng cách chế giễu bọn tôi nhiều tiền để làm hài lòng tâm lý đen tối của các cô. Tôi ghét nhất loại người vừa nghèo,vừa chua ngoa, vừa lười biếng.
- Viên kim cương màu vàng này nặng 110.03 cara, là viên kim cương màu vàng to nhất. Màu vàng tiên diễm chói mắt là cực phẩm hiếm có trong số kim cương Hoàng Toản, dù không hiếm bằng màu hồng nhưng nó cũng không hề kém cạnh so với viên kim cương màu hồng được đấu giá trước đó. Ít nhất cũng cần bán trăm triệu tệ mới mua được, còn việc giá của nó cao đến đâu thì thật khó nói, chắc cũng cả tỉ bạc và phụ thuộc vào tình yêu của người đấu giá dành cho nó.
Dương Tử Mi cũng từng đấu giá phỉ thúy và đồ cổ nên cô biết rằng giá cả của những món đồ đó là vô hạn.
Số tiền mặt trên tay cô kỳ thực không đến một ngàn vạn.
Xem ra, cô chỉ có thể thưởng thức chứ không thể sở hữu viên “Giọt Nắng” rồi.
Cô bèn thở dài, tiếp tục tham quan những sản phẩm khác.
Những viên đá khác cũng rất đẹp, có điều cô đã trót yêu viên “Giọt Nắng” nên cảm thấy không còn bất kỳ viên đá nào khác có thể lọt vào mắt mình nữa.
An Đông Dương bận việc nên tạm thời không thể đi cùng giải thích cho cô.
Cô cũng chỉ lướt mắt hết một lượt các sản phẩm, giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy. Có lẽ vì uống nhiều nước nên cô giao Liên Y cho Sadako rồi vội vàng đi tìm nhà vệ sinh.
Ở góc rẽ, cô đụng phải một cô gái ăn mặc vô cùng hoa lệ, trên cơ thể đeo đầy trang sức quý báu.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, xương gò má cao, đôi mắt sắc nhọn, môi mỏng, làn da thô ráp, trông cũng khá bình thường. Có điều, trang phục cùng lớp vàng bạc trang trí trên người giúp cơ thể nên chói sáng rất nhiều.
- Đi đứng không có mắt à? Có ý thức không? Đụng phải cũng không biết nói xin lỗi, rốt cuộc là loại gì vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi còn chưa kịp nói lời xin lỗi đã bị người con gái kia chỉ tay vào mũi chửi thẳng.
Dương Tử Mi toát mồ hôi.
Cô ta là người va vào cô trước mới đúng.
Tự nhiên cố tình chửi, hơn nữa mở miệng là nói người khác không có ý thức. Lẽ nào cô ta có ý thức?
Có điều, cô cũng không chuốc vướng phiền phức vào thân liền nói cho xong chuyện.
- Ngại quá, không cẩn thận đụng phải chị.
- Ngại quá cái gì? Đây là thái độ, là ý thức gì của cô thế? Lẽ nào một lời xin lỗi cũng không biết nói? Bố mẹ cô không biết dạy bảo cô à?
Cô gái kia nhìn lên nhìn xuống bộ đồ Dương Tử Mi đang mặc, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ:
- Thảo nào thô bỉ như vậy, hóa ra là con nhà nghèo! Tôi biết những đứa nhà nghèo như cô thì làm gì có tố chất.
Nghe cô ta nói một điều ý thức, hai điều ý thức… Dương Tử Mi như bốc hỏa, đá xéo cô ta một cái, đáp trả:
- Lẽ nào cô có ý thức?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cô có ý gì? Ngữ khí, ánh mắt của cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?
Cô gái kia vênh mặt lên, chỉ thẳng tay vào Dương Tử Mi:
- Gia thế nhà tôi tốt, toàn bộ người nhà tôi đều có nhân cách! Không giống như loại nghèo đói kiết xác, không có nhân cách như cô. Cô đố kỵ với những người giàu có như tôi, cố ý va vào tôi không biết là có ý gì?
Phụt!
Dương Tử Mi không nhịn được liền phụt cười.
Cô gặp qua không ít cực phẩm, nhưng cái thể loại lập dị này đúng là cô mới gặp lần đầu.
- Ừ, cô có nhân cách! Cả nhà cô có nhân cách.
Dương Tử Mi nhịn cười:
- Thế đã được chưa?
- Cười gì mà cười? Cô đang cười tôi à?
- Tiểu thư, cười không phạm pháp chứ? Tôi đang cười một kẻ lập dị, nếu cô thật sự muốn đối đầu thì tôi cũng không còn cách nào khác.
- Cái gì, cô dám cười tôi là đồ lập dị? Tôi biết ngay loại người nghèo như cô luôn hận người giàu có, dùng cách chế giễu bọn tôi nhiều tiền để làm hài lòng tâm lý đen tối của các cô. Tôi ghét nhất loại người vừa nghèo,vừa chua ngoa, vừa lười biếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro