Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Để cháu làm (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Ông vẫn làm được!
Tăng Thiên Hoa thích tự mình chọn chất liệu đá, tự mình cắt. Ông thích cái cảm giác thần kỳ khi những tảng đá vẻ ngoài bình thường dưới tay ông cho ra phỉ thuý.
Cảm giác này như kẻ nghiện hít thuốc phiện vậy.
- Ông để cháu giải thạch cho, có được không?
Dương Tử Mi vốn không muốn để lộ tài năng của mình, nhưng giờ không kiêng kỵ nhiều vậy được.
- Thật là, một cô bé như cháu, tay nhỏ như vậy sao có thể làm loại việc nặng nhọc như cắt đá thô được? Huống hồ cháu cũng không đủ sức đâu!
Tăng Thiên Hoa nghe cô nói vậy, nhìn thoáng qua bàn tay tinh tế trắng nõn không tỳ vết của cô, sẵn giọng.
- Trước kia khi cháu ở thành phố A, đã từng học qua cách cắt đá thô với Mộ Dung tiên sinh rồi. Hơn nữa cắt cũng rất khá, cháu vốn sinh ra ở nông thôn, làm nhiều việc nặng nên chút sức lực này vẫn có ạ.
Dương Tử Mi giải thích.
- Phốc!
Chu Khiết Oánh đứng gần đó nghe thấy Dương Tử Mi nói mình sinh ra ở nông thôn, lập tức khinh miệt cười to, quái thanh quái khí nói:
- Tôi còn tưởng cô đến từ thành phố lớn nào, hoá ra là một đứa trẻ sống ở nông thôn.
- Dù có là đứa bé đến từ nông thôn thì phẩm cách của phụ nữ nhà họ Tăng chúng tôi vẫn cao hơn cô!
Nghĩ đến cô em họ Tăng Tuệ thân yêu của mình phải ở nông chịu khổ mấy chục năm, hai chữ nông thôn này như là kim châm vào lòng Tăng Thiên Hoa. Thấy Dương Tử Mi vì đến từ nông thôn mà bị Chu Khiết Oánh xem thường, ông càng đau lòng hơn, lập tức tức giận nói.
- Ồ, phẩm cách cao? Cứ xem thử phẩm chất phỉ thuý của ai cao hơn rồi nói sau!
Chu Khiết Oánh cười nói:
- Cô bé nông thôn nào đó ơi, cô nghĩ cắt đá giống như cắt đậu phụ ở nhà à? Đúng là chưa từng gặp qua chuyện nào buồn cười như vậy!
- Thế thì tôi sẽ cho cô thấy cắt đậu phụ là buồn cười thế nào!
Dương Tử Mi lạnh lùng nói, cô nhìn Tăng Thiên Hoa.
- Ông hãy tin tưởng cháu!
Trong đôi mắt to trong suốt, đen trắng rõ ràng của cô phát ra thứ ánh sáng khiến người khác kiên định tin tưởng.
Ông không tự chủ được gật đầu đồng ý.
- Được, cháu làm đi!
- Cảm ơn ông!
Dương Tử Mi thế chỗ cho Tăng Thiên Hoa, đứng ở trước bàn giải thạch.
- Ha ha... Ông Tăng, hình như ông mắc phải chứng ngớ ngẩn của người già hơi sớm, ông muốn gây chuyện cho cả giới đổ thạch chê cười à?
Chu Khiết Oánh chanh chua cười nhạo nói.
Mấy người hóng hớt xung quanh cũng xôn xao bàn tán, họ thấy đầu Tăng Thiên Hoa bị ngập nước rồi.
- Cô bé nhỏ như vậy, nhìn yếu đuối tay trói gà không chặt, bảo cô ta lấy dao cắt hoa quả đi cắt đậu phụ đã thấy hết sức rồi, sao có thể cắt đá được? Vậy còn cần sư phụ giải thạch ở đây làm gì... Tôi cũng tự làm được!
- Đúng vậy, đúng là tức cười, con bé này thật không biết tự lượng sức mình! Nó thực sự cho rằng cắt đá là một công việc chỉ cần một kẻ lao động nặng nhọc là làm được sao?
- Ha ha... cứ chờ xem cô ta bẽ mặt thế nào đi!
- Đến lúc đó đừng có cắt vào tay, dao sắc này mà cắt xuống thì đáng tiếc cho hai bàn tay xinh đẹp này thật.
Nghe mọi người bàn tán, Tăng Thiên Hoa có chút hối hận.
Ông không rõ vì sao lúc nãy mình lại nhìn vào ánh mắt cô mà đồng ý.
Nhưng khi nhìn về phía cô, chỉ thấy sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ không vội vã không nóng nảy, khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh hoàn toàn không thèm quan tâm đến những lời trào phúng và những suy đoán chẳng mấy tốt lành xung quanh.
Tay cô cầm dao cắt đá, một tay vuốt nhẹ lên khối đá thô, mí mắt buông xuống hơi nhắm lại giống như đang cảm nhận khí tức sinh mệnh của viên đá vậy.
Tăng Thiên Hoa thích tự mình chọn chất liệu đá, tự mình cắt. Ông thích cái cảm giác thần kỳ khi những tảng đá vẻ ngoài bình thường dưới tay ông cho ra phỉ thuý.
Cảm giác này như kẻ nghiện hít thuốc phiện vậy.
- Ông để cháu giải thạch cho, có được không?
Dương Tử Mi vốn không muốn để lộ tài năng của mình, nhưng giờ không kiêng kỵ nhiều vậy được.
- Thật là, một cô bé như cháu, tay nhỏ như vậy sao có thể làm loại việc nặng nhọc như cắt đá thô được? Huống hồ cháu cũng không đủ sức đâu!
Tăng Thiên Hoa nghe cô nói vậy, nhìn thoáng qua bàn tay tinh tế trắng nõn không tỳ vết của cô, sẵn giọng.
- Trước kia khi cháu ở thành phố A, đã từng học qua cách cắt đá thô với Mộ Dung tiên sinh rồi. Hơn nữa cắt cũng rất khá, cháu vốn sinh ra ở nông thôn, làm nhiều việc nặng nên chút sức lực này vẫn có ạ.
Dương Tử Mi giải thích.
- Phốc!
Chu Khiết Oánh đứng gần đó nghe thấy Dương Tử Mi nói mình sinh ra ở nông thôn, lập tức khinh miệt cười to, quái thanh quái khí nói:
- Tôi còn tưởng cô đến từ thành phố lớn nào, hoá ra là một đứa trẻ sống ở nông thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dù có là đứa bé đến từ nông thôn thì phẩm cách của phụ nữ nhà họ Tăng chúng tôi vẫn cao hơn cô!
Nghĩ đến cô em họ Tăng Tuệ thân yêu của mình phải ở nông chịu khổ mấy chục năm, hai chữ nông thôn này như là kim châm vào lòng Tăng Thiên Hoa. Thấy Dương Tử Mi vì đến từ nông thôn mà bị Chu Khiết Oánh xem thường, ông càng đau lòng hơn, lập tức tức giận nói.
- Ồ, phẩm cách cao? Cứ xem thử phẩm chất phỉ thuý của ai cao hơn rồi nói sau!
Chu Khiết Oánh cười nói:
- Cô bé nông thôn nào đó ơi, cô nghĩ cắt đá giống như cắt đậu phụ ở nhà à? Đúng là chưa từng gặp qua chuyện nào buồn cười như vậy!
- Thế thì tôi sẽ cho cô thấy cắt đậu phụ là buồn cười thế nào!
Dương Tử Mi lạnh lùng nói, cô nhìn Tăng Thiên Hoa.
- Ông hãy tin tưởng cháu!
Trong đôi mắt to trong suốt, đen trắng rõ ràng của cô phát ra thứ ánh sáng khiến người khác kiên định tin tưởng.
Ông không tự chủ được gật đầu đồng ý.
- Được, cháu làm đi!
- Cảm ơn ông!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi thế chỗ cho Tăng Thiên Hoa, đứng ở trước bàn giải thạch.
- Ha ha... Ông Tăng, hình như ông mắc phải chứng ngớ ngẩn của người già hơi sớm, ông muốn gây chuyện cho cả giới đổ thạch chê cười à?
Chu Khiết Oánh chanh chua cười nhạo nói.
Mấy người hóng hớt xung quanh cũng xôn xao bàn tán, họ thấy đầu Tăng Thiên Hoa bị ngập nước rồi.
- Cô bé nhỏ như vậy, nhìn yếu đuối tay trói gà không chặt, bảo cô ta lấy dao cắt hoa quả đi cắt đậu phụ đã thấy hết sức rồi, sao có thể cắt đá được? Vậy còn cần sư phụ giải thạch ở đây làm gì... Tôi cũng tự làm được!
- Đúng vậy, đúng là tức cười, con bé này thật không biết tự lượng sức mình! Nó thực sự cho rằng cắt đá là một công việc chỉ cần một kẻ lao động nặng nhọc là làm được sao?
- Ha ha... cứ chờ xem cô ta bẽ mặt thế nào đi!
- Đến lúc đó đừng có cắt vào tay, dao sắc này mà cắt xuống thì đáng tiếc cho hai bàn tay xinh đẹp này thật.
Nghe mọi người bàn tán, Tăng Thiên Hoa có chút hối hận.
Ông không rõ vì sao lúc nãy mình lại nhìn vào ánh mắt cô mà đồng ý.
Nhưng khi nhìn về phía cô, chỉ thấy sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ không vội vã không nóng nảy, khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh hoàn toàn không thèm quan tâm đến những lời trào phúng và những suy đoán chẳng mấy tốt lành xung quanh.
Tay cô cầm dao cắt đá, một tay vuốt nhẹ lên khối đá thô, mí mắt buông xuống hơi nhắm lại giống như đang cảm nhận khí tức sinh mệnh của viên đá vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro