Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Lấy lòng sư phụ, sư thúc
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Riêng Ngọc Chân Tử thì lại rất có thành kiến với Long Trục Thiên, nên
vừa nhìn thấy anh, ông đã tức đến dựng râu trợn mắt, hừ mạnh một cái:
- Thằng nhóc thối tha, tôi là sư thúc của Nữu Nữu, mau đến chào hỏi đi.
Ấy vậy mà Long Trục Thiên lại chẳng hề tức giận.
Anh đi đến trước mặt Ngọc Chân Tử, khom lưng cung kính nói:
- Sư thúc, con xin lỗi, hôm qua con có hơi lỗ mãng, mong người bỏ quá cho.
- Hừ! Muốn tôi tha thứ á? Thế thì phải thể hiện chút thành ý chứ.
Nói xong Ngọc Chân Tử bày ra bộ dạng huênh hoang.
- Sư thúc, người đừng được đằng chân mà lân đằng đầu nhé.
Dương Tử Mi liếc ông một cái khinh bỉ.
- Phì phì! Con nhóc thối tha này! Vì một thằng đàn ông mà đi nói sư thúc con thế à? Sư thúc con buồn lắm con biết không?
Ngọc Chân Tử cố ý xụ mặt làm như thể mình đang tức lắm rồi ấy.
Long Trục Thiên thấy vậy liền móc từ trong túi ra một quyển sách cũ nát, nhìn có vẻ đã có lịch sử khá lâu đời đưa cho Ngọc Chân Tử:
- Sư thúc, đây là chút thành ý của tiểu bối.
- Lôi một quyển sách cũ nát ra mà bảo có thành ý à? Thành ý của cậu rẻ mạt quá đấy!
Ngọc Chân Tử lầm bầm, nhận lấy cuốn sách một cách miễn cưỡng.
Nhận xong ông mở cuốn sách ra xem với vẻ mặt đầy ghét bỏ, lật lật hết trang này sang trang khác, càng lật mắt ông càng sáng rực lên, cứ như thể nhìn thấy bảo vật vậy:
- Tên nhãi nhà cậu tìm thấy cuốn Thoái Phổ này ở đâu vậy?
- Con biết sư thúc là truyền nhân của Đàm Gia Thoái, nên thấy tặng người cuốn sách này là thích hợp nhất. Cuốn sách này con lấy trộm từ tàng thư các ở Thiếu Lâm Tự ra đấy.
Long Trục Thiên nói một cách thản nhiên, dáng vẻ như chuyện có thật vậy.
- Sao cậu lại biết tôi là truyền nhân của Đàm Gia Thoái?
Ngọc Chân Tử vừa giở cuốn Thoái Phổ quý giá đã thất truyền từ lâu, vừa kích động hỏi Long Trục Thiên.
Xem ra quyển Thoái Phổ này của anh đã hoàn toàn mua chuộc được Ngọc Chân Tử rồi.
- Mi Mi nói với con ạ.
Long Trục Thiên nói, yêu chiều nhìn Dương Tử Mi một cái. - Tiểu sư điệt tốt với thúc quá. Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, thúc đi xem sách đây.
Nói rồi Ngọc Chân Tử cầm cuốn Thoái Phổ ngồi chồm hỗm sang một bên ngâm cứu. Lần này Long Trục Thiên lại đến trước mắt Ngọc Thanh, móc một cái bình sứ nhỏ màu trắng ngọc ra đưa cho ông:
- Sư phụ, đây là quà gặp mặt của tiểu bối, xin vui lòng nhận cho.
- Cậu khách sáo quá. Tiểu bối gặp trưởng bối, lẽ ra nên để trưởng bối tặng quà gặp mặt mới đúng.
Tuy Ngọc Thanh nói vậy, nhưng cũng không giấu ấn tượng tốt của mình về Long Trục Thiên, đưa tay nhận lấy chiếc bình sứ.
- Trục Thiên, trong đây là cái gì thế?
Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi
- Bên trong là đan dược được chế từ tuyết liên Thiên Sơn ngàn năm, nhân sâm ngàn năm và đầu quạ ngàn năm. Nếu sư phụ ăn vào, phỏng chừng sẽ tăng thêm mười năm tuổi thọ.
Long Trục Thiên trả lời.
- Thật sao?
Dương Tử Minh trợn mắt hỏi.
Đại hạn của sư phụ sắp tới, chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Trước đây cô đã từng nói chuyện điện thoại với anh, không ngờ anh lại nhớ, tìm được một viên đan được quý giá thế này.
- Nghe nói viên Cửu Hoàn Đan này trên đời chỉ có hai viên duy nhất.
Đến cả một người vẫn luôn lạnh nhạt như Ngọc Thanh cũng phải khẽ nhíu mày mở thử lắp bình sứ ra.
Bình vừa mở ra, một mùi thơm lập tức tỏa ra bốn phía, khiến ai ngửi vào cũng thấy tinh thần thoải mái phấn chấn.
Ngọc Thanh nhìn nhìn chiếc bình rồi lại đậy lắp lại, đưa nó cho Dương Tử Mi:
- Đại hạn của bần đạo đã đến, cho dù có dựa vào viên Cửu Hoàn Đan này để kéo dài mạng sống thì nhiều nhất cũng chỉ được một năm rưỡi thôi. Không cần lãng phí thế đâu. Nữu Nữu, con giữ nó đi, sau này sẽ có lúc cần dùng.
- Không đâu sư phụ.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Đây là quà Trục Thiên tặng người, người mà không nhận anh ấy sẽ buồn lắm. Cho dù chỉ có thể giúp người kéo dài tuổi thọ thêm một năm rưỡi, con cũng đã vui lắm rồi. Bởi vì con có thể ở bên cạnh sư phụ nhiều thêm chút nữa. Sư phụ, người hãy ăn nó đi.
- Người là vị sư phụ mà Mi Mi quý trọng nhất, xin người đừng để cô ấy tổn thương.
Long Trục Thiên cũng nói.
Ngọc Thanh nghe vậy thì nhẹ thở dài một hơi, đem cất chiếc bình sứ vào đạo bào của mình.
- Thằng nhóc thối tha, tôi là sư thúc của Nữu Nữu, mau đến chào hỏi đi.
Ấy vậy mà Long Trục Thiên lại chẳng hề tức giận.
Anh đi đến trước mặt Ngọc Chân Tử, khom lưng cung kính nói:
- Sư thúc, con xin lỗi, hôm qua con có hơi lỗ mãng, mong người bỏ quá cho.
- Hừ! Muốn tôi tha thứ á? Thế thì phải thể hiện chút thành ý chứ.
Nói xong Ngọc Chân Tử bày ra bộ dạng huênh hoang.
- Sư thúc, người đừng được đằng chân mà lân đằng đầu nhé.
Dương Tử Mi liếc ông một cái khinh bỉ.
- Phì phì! Con nhóc thối tha này! Vì một thằng đàn ông mà đi nói sư thúc con thế à? Sư thúc con buồn lắm con biết không?
Ngọc Chân Tử cố ý xụ mặt làm như thể mình đang tức lắm rồi ấy.
Long Trục Thiên thấy vậy liền móc từ trong túi ra một quyển sách cũ nát, nhìn có vẻ đã có lịch sử khá lâu đời đưa cho Ngọc Chân Tử:
- Sư thúc, đây là chút thành ý của tiểu bối.
- Lôi một quyển sách cũ nát ra mà bảo có thành ý à? Thành ý của cậu rẻ mạt quá đấy!
Ngọc Chân Tử lầm bầm, nhận lấy cuốn sách một cách miễn cưỡng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận xong ông mở cuốn sách ra xem với vẻ mặt đầy ghét bỏ, lật lật hết trang này sang trang khác, càng lật mắt ông càng sáng rực lên, cứ như thể nhìn thấy bảo vật vậy:
- Tên nhãi nhà cậu tìm thấy cuốn Thoái Phổ này ở đâu vậy?
- Con biết sư thúc là truyền nhân của Đàm Gia Thoái, nên thấy tặng người cuốn sách này là thích hợp nhất. Cuốn sách này con lấy trộm từ tàng thư các ở Thiếu Lâm Tự ra đấy.
Long Trục Thiên nói một cách thản nhiên, dáng vẻ như chuyện có thật vậy.
- Sao cậu lại biết tôi là truyền nhân của Đàm Gia Thoái?
Ngọc Chân Tử vừa giở cuốn Thoái Phổ quý giá đã thất truyền từ lâu, vừa kích động hỏi Long Trục Thiên.
Xem ra quyển Thoái Phổ này của anh đã hoàn toàn mua chuộc được Ngọc Chân Tử rồi.
- Mi Mi nói với con ạ.
Long Trục Thiên nói, yêu chiều nhìn Dương Tử Mi một cái. - Tiểu sư điệt tốt với thúc quá. Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, thúc đi xem sách đây.
Nói rồi Ngọc Chân Tử cầm cuốn Thoái Phổ ngồi chồm hỗm sang một bên ngâm cứu. Lần này Long Trục Thiên lại đến trước mắt Ngọc Thanh, móc một cái bình sứ nhỏ màu trắng ngọc ra đưa cho ông:
- Sư phụ, đây là quà gặp mặt của tiểu bối, xin vui lòng nhận cho.
- Cậu khách sáo quá. Tiểu bối gặp trưởng bối, lẽ ra nên để trưởng bối tặng quà gặp mặt mới đúng.
Tuy Ngọc Thanh nói vậy, nhưng cũng không giấu ấn tượng tốt của mình về Long Trục Thiên, đưa tay nhận lấy chiếc bình sứ.
- Trục Thiên, trong đây là cái gì thế?
Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi
- Bên trong là đan dược được chế từ tuyết liên Thiên Sơn ngàn năm, nhân sâm ngàn năm và đầu quạ ngàn năm. Nếu sư phụ ăn vào, phỏng chừng sẽ tăng thêm mười năm tuổi thọ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Trục Thiên trả lời.
- Thật sao?
Dương Tử Minh trợn mắt hỏi.
Đại hạn của sư phụ sắp tới, chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Trước đây cô đã từng nói chuyện điện thoại với anh, không ngờ anh lại nhớ, tìm được một viên đan được quý giá thế này.
- Nghe nói viên Cửu Hoàn Đan này trên đời chỉ có hai viên duy nhất.
Đến cả một người vẫn luôn lạnh nhạt như Ngọc Thanh cũng phải khẽ nhíu mày mở thử lắp bình sứ ra.
Bình vừa mở ra, một mùi thơm lập tức tỏa ra bốn phía, khiến ai ngửi vào cũng thấy tinh thần thoải mái phấn chấn.
Ngọc Thanh nhìn nhìn chiếc bình rồi lại đậy lắp lại, đưa nó cho Dương Tử Mi:
- Đại hạn của bần đạo đã đến, cho dù có dựa vào viên Cửu Hoàn Đan này để kéo dài mạng sống thì nhiều nhất cũng chỉ được một năm rưỡi thôi. Không cần lãng phí thế đâu. Nữu Nữu, con giữ nó đi, sau này sẽ có lúc cần dùng.
- Không đâu sư phụ.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Đây là quà Trục Thiên tặng người, người mà không nhận anh ấy sẽ buồn lắm. Cho dù chỉ có thể giúp người kéo dài tuổi thọ thêm một năm rưỡi, con cũng đã vui lắm rồi. Bởi vì con có thể ở bên cạnh sư phụ nhiều thêm chút nữa. Sư phụ, người hãy ăn nó đi.
- Người là vị sư phụ mà Mi Mi quý trọng nhất, xin người đừng để cô ấy tổn thương.
Long Trục Thiên cũng nói.
Ngọc Thanh nghe vậy thì nhẹ thở dài một hơi, đem cất chiếc bình sứ vào đạo bào của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro