Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Mợ hai nói bừa.
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
>
Dương Tử Mi mang quà cô đã mua ở Quảng Nguyên về nhà, vừa mới chia quà ra cho mọi người xong thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào gì đó, sau đó lại có tiếng nói cao vót chanh chua của mợ hai vang lên ở bên ngoài:
-Ô kìa kìa, nghe nói hôm nay Nữu Nữu nhà chúng ta về nhà nên tôi qua đây xem thử, lâu rồi không gặp Nữu Nữu nhớ nó quá đi mất!
Sau đó liền thấy mợ hai vội vàng kéo hai đứa con của bà ấy đi vào trong, nhìn thấy Dương Tử Mi đang cầm quà trên tay thì hớn hở mà nói rằng
-Ôi trời ơi, Nữu Nữu nó hiểu chuyện quá đi mất! Ra ngoài một chuyến cũng không quên mua quà cho mọi người, làm người thân của Nữu Nữu mợ thật sự cảm thấy nở mày nở mặt quá đi hà!
Nói xong, ánh mắt của bà ta lại nhìn vào trong túi đựng quà của Dương Tử Mi với vẻ chờ mong.
Dương Tử Mi vốn muốn im lặng ngồi ăn một bữa cơm với người nhà, trông thấy mợ hai đến như thế thì thật sự chẳng hoan nghênh chút nào.
Nhưng may mà cô cũng đã mua sẵn đồ để tặng cho nhà của bà ta.
Mặc kệ mợ hai có chanh chua cỡ nào đi nữa, thì cô cũng không thể nào quên được ân tình của cậu hai dành cho cô, chưa kể cậu hai lại là anh ruột của mẹ cô cũng có quan hệ máu mủ ruột rà với cô nên cô không thể mặc kệ được.
-Con còn định lát nữa sẽ mang qua cho cậu mợ, bây giờ mợ đến rồi thì con không cần mang qua nữa rồi.
Dương Tử Mi lấy quà mà cô chuẩn bị sẵn cho nhà bọn họ ra, ai cũng có phần khiến cho mợ hai mừng rơn, cười toe toét tới mức không thấy tổ quốc đâu. Còn luôn mồm khen ngợi Dương Tử Mi, bảo mấy đứa con của bà ấy cũng phải noi theo Dương Tử Mi, tương lai thành tài thì mua thật nhiều quà cáp cho người thân.
-Tú Lệ, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm đấy à?
Ngửi thấy mùi thơm bốc ra từ trong bếp, mợ hai bắt đầu xắn ống tay áo lên nói:
-Để chị vào giúp bà một tay.
-Đã nấu xong cả rồi, chị không cần phải giúp đâu.
Hoàng Tú Lệ vội nói.
-Chị giúp bưng bê thức ăn với chén bát ra thôi ấy mà, Nữu Nữu nó mới vừa về tới chắc là bà nội của nó nấu nhiều món lắm đúng không?
Mợ hai hít một hơi thật sâu.
-Xem ra chị có lộc ăn thật đấy.
-Cũng chỉ là mấy món ăn gia đình bình thường ấy mà.
Hoàng Tú Lệ bất đắc dĩ cười nói.
-Sao có thể là mấy món ăn gia đình bình thường được chứ? Mọi người giàu có thế này, ít nhất cũng phải nấu bào ngư vi cá gì gì đó y chang trong bữa tiệc mãn hán mới đúng chứ.
Mợ hai vừa nói vừa cất bước đi về phía nhà bếp.
Sau đó lập tức trông thấy trên bàn ăn chỉ đặt mấy món ăn gia đình bình thường chứ chẳng phải đại tiệc xa hoa như bà ta vẫn nghĩ, chẳng qua là có một nồi canh gà hầm nhân sâm trông khá ngon, trên bàn cơm chủ yếu nấu toàn mấy món chay chẳng được mấy miếng thịt.
-Không phải đấy chứ? Tú Lệ, nhà em chỉ ăn mấy món này thôi à? Nữu Nữu nó đi xa cả nửa tháng rồi mới về nhà, sao mọi người có thể đối xử với nó như thế chứ?
Mợ hai nói với giọng điệu không dám tin.
-Ha ha, Nữu Nữu nó thích mấy món này lắm, nhà em bình thường cũng chỉ toàn ăn thế này, có phải giàu có gì đâu mà ngày nào cũng ăn thịt với cá chứ?
Hoàng Tú Lệ cười nói.
-Nhà em thế này mà còn không giàu à? Chị nghe người ta nói Nữu Nữu nó đi coi bói một quẻ cho nhà người ta cũng phải hơn mười vạn rồi, kiếm tiền dễ như bỡn ấy! Kkhông phải là mọi người biết trước chị sắp đến nên mới định giả bộ nghèo nàn trước mặt chị đấy chứ?
Mợ hai chớp chớp đôi mắt ti hí khôn lỏi của bà ta hỏi.
-Cái gì mà kiếm tiền dễ như bỡn chứ? Chị hai à, sau này chị đừng có nói lung tung như thế, Nữu Nữu nó kiếm được tiền cũng vất vả lắm.
Hoàng Tú Lệ vặc lại.
-Ơ kìa, dù nhà em có nói cho chị nghe thì chị cũng có cướp tiền của nhà em được đâu chứ, có cần phải che giấu như thế không?
Mợ hai cao giọng nói xong thì đi ra phòng khách, cầm lấy quà mà Dương Tử Mi chuẩn bị cho nhà của bà ta, lớn giọng gọi đứa con.
-Mình về thôi con, mắc công nhà người ta ngại chẳng dám lấy đồ ngon ra mà ăn.
Cả nhà Dương Tử Mi thật hết nói nổi.
Dương Tử Mi mang quà cô đã mua ở Quảng Nguyên về nhà, vừa mới chia quà ra cho mọi người xong thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào gì đó, sau đó lại có tiếng nói cao vót chanh chua của mợ hai vang lên ở bên ngoài:
-Ô kìa kìa, nghe nói hôm nay Nữu Nữu nhà chúng ta về nhà nên tôi qua đây xem thử, lâu rồi không gặp Nữu Nữu nhớ nó quá đi mất!
Sau đó liền thấy mợ hai vội vàng kéo hai đứa con của bà ấy đi vào trong, nhìn thấy Dương Tử Mi đang cầm quà trên tay thì hớn hở mà nói rằng
-Ôi trời ơi, Nữu Nữu nó hiểu chuyện quá đi mất! Ra ngoài một chuyến cũng không quên mua quà cho mọi người, làm người thân của Nữu Nữu mợ thật sự cảm thấy nở mày nở mặt quá đi hà!
Nói xong, ánh mắt của bà ta lại nhìn vào trong túi đựng quà của Dương Tử Mi với vẻ chờ mong.
Dương Tử Mi vốn muốn im lặng ngồi ăn một bữa cơm với người nhà, trông thấy mợ hai đến như thế thì thật sự chẳng hoan nghênh chút nào.
Nhưng may mà cô cũng đã mua sẵn đồ để tặng cho nhà của bà ta.
Mặc kệ mợ hai có chanh chua cỡ nào đi nữa, thì cô cũng không thể nào quên được ân tình của cậu hai dành cho cô, chưa kể cậu hai lại là anh ruột của mẹ cô cũng có quan hệ máu mủ ruột rà với cô nên cô không thể mặc kệ được.
-Con còn định lát nữa sẽ mang qua cho cậu mợ, bây giờ mợ đến rồi thì con không cần mang qua nữa rồi.
Dương Tử Mi lấy quà mà cô chuẩn bị sẵn cho nhà bọn họ ra, ai cũng có phần khiến cho mợ hai mừng rơn, cười toe toét tới mức không thấy tổ quốc đâu. Còn luôn mồm khen ngợi Dương Tử Mi, bảo mấy đứa con của bà ấy cũng phải noi theo Dương Tử Mi, tương lai thành tài thì mua thật nhiều quà cáp cho người thân.
-Tú Lệ, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm đấy à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngửi thấy mùi thơm bốc ra từ trong bếp, mợ hai bắt đầu xắn ống tay áo lên nói:
-Để chị vào giúp bà một tay.
-Đã nấu xong cả rồi, chị không cần phải giúp đâu.
Hoàng Tú Lệ vội nói.
-Chị giúp bưng bê thức ăn với chén bát ra thôi ấy mà, Nữu Nữu nó mới vừa về tới chắc là bà nội của nó nấu nhiều món lắm đúng không?
Mợ hai hít một hơi thật sâu.
-Xem ra chị có lộc ăn thật đấy.
-Cũng chỉ là mấy món ăn gia đình bình thường ấy mà.
Hoàng Tú Lệ bất đắc dĩ cười nói.
-Sao có thể là mấy món ăn gia đình bình thường được chứ? Mọi người giàu có thế này, ít nhất cũng phải nấu bào ngư vi cá gì gì đó y chang trong bữa tiệc mãn hán mới đúng chứ.
Mợ hai vừa nói vừa cất bước đi về phía nhà bếp.
Sau đó lập tức trông thấy trên bàn ăn chỉ đặt mấy món ăn gia đình bình thường chứ chẳng phải đại tiệc xa hoa như bà ta vẫn nghĩ, chẳng qua là có một nồi canh gà hầm nhân sâm trông khá ngon, trên bàn cơm chủ yếu nấu toàn mấy món chay chẳng được mấy miếng thịt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Không phải đấy chứ? Tú Lệ, nhà em chỉ ăn mấy món này thôi à? Nữu Nữu nó đi xa cả nửa tháng rồi mới về nhà, sao mọi người có thể đối xử với nó như thế chứ?
Mợ hai nói với giọng điệu không dám tin.
-Ha ha, Nữu Nữu nó thích mấy món này lắm, nhà em bình thường cũng chỉ toàn ăn thế này, có phải giàu có gì đâu mà ngày nào cũng ăn thịt với cá chứ?
Hoàng Tú Lệ cười nói.
-Nhà em thế này mà còn không giàu à? Chị nghe người ta nói Nữu Nữu nó đi coi bói một quẻ cho nhà người ta cũng phải hơn mười vạn rồi, kiếm tiền dễ như bỡn ấy! Kkhông phải là mọi người biết trước chị sắp đến nên mới định giả bộ nghèo nàn trước mặt chị đấy chứ?
Mợ hai chớp chớp đôi mắt ti hí khôn lỏi của bà ta hỏi.
-Cái gì mà kiếm tiền dễ như bỡn chứ? Chị hai à, sau này chị đừng có nói lung tung như thế, Nữu Nữu nó kiếm được tiền cũng vất vả lắm.
Hoàng Tú Lệ vặc lại.
-Ơ kìa, dù nhà em có nói cho chị nghe thì chị cũng có cướp tiền của nhà em được đâu chứ, có cần phải che giấu như thế không?
Mợ hai cao giọng nói xong thì đi ra phòng khách, cầm lấy quà mà Dương Tử Mi chuẩn bị cho nhà của bà ta, lớn giọng gọi đứa con.
-Mình về thôi con, mắc công nhà người ta ngại chẳng dám lấy đồ ngon ra mà ăn.
Cả nhà Dương Tử Mi thật hết nói nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro