Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Ngô công sát (2)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
>
- Tống Huyền, có phải là các người đến Quảng Nguyên là vì muốn âm thầm chữa bệnh chứ không phải vì triển khai đại hội giao lưu phát triển học thuật gì cả, đúng không?
Lâm Thanh Mai thông minh lập tức đoán ra.
-Đúng thế.
Tống Huyền hổ thẹn gật đầu nói:
-Anh sợ em lo nên không nói cho em biết, bây giờ cũng sắp khỏi rồi, em đừng lo lắng quá.
Lâm Thanh Mai đau lòng nhìn đôi mắt bị lõm sâu của anh, giơ tay vuốt ve gương mặt gầy sọp đi hẳn kia.
-Chúng ta là vợ chồng đáng lý ra phải hoạn nạn có nhau, một mình anh phải gánh chịu nỗi đau đớn lẫn sợ hãi khổng lồ nhường ấy thì cô đơn đến mức nào chứ?! Tống Huyền, em cũng không phải loại phụ nữ mềm yếu, em có thể dũng cảm đối mặt với tất cả mọi việc, từ nay về sau nếu như lại có chuyện gì thì chớ có giấu giếm em, em sẽ kiên cường đối mặt cùng với anh.
-Xin lỗi….
Tống Huyền kéo Thanh Mai vào lòng, ôm chặt lấy cô trong mắt chợt có một giọt lệ rơi xuống.
Lúc đầu khi kết hôn với Lâm Thanh Mai chẳng qua là vì anh cảm thấy cô gái này rất tốt, hiền lành lại nhã nhặn điềm tĩnh, hơn nữa anh muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để xóa bỏ cảm giác anh dành cho Dương Tử Mi.
Sau khi kết hôn, anh dần dần phát hiện ra cô gái này rất hợp tính anh, trên người cô cũng phát ra khí chất đặc biệt tựa như đồ sứ thời Tống vậy, tao nhã mà lại thoang thoảng hương giăng.
Anh càng lúc càng thích cô, mãi cho đến lúc cô có thai con của anh, anh cũng đã hoàn toàn xóa bỏ được phần chấp niệm cuối cùng dành cho Dương Tử Mi chính thức đem lòng yêu vợ mình.
Dương Tử Mi đứng một bên nhìn thấy vợ chồng bọn họ nặng tình với nhau như thế thì cũng cũng cảm khái muôn phần.
Đời trước, hai vợ chồng bọn họ chính là cặp vợ chồng ân ái gương mẫu của đường Văn Lai này khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.
Đời này mình bất cẩn bước vào trong sinh mệnh của Tống Huyền khiến cho tình duyên của bọn họ bị kéo dài đến tận mười năm sau mới phát sinh.
Thế nhưng chuyện gì nên đến thì rốt cuộc cũng đến.
Cô cũng thấy vui vẻ an tâm.
Cô không muốn quấy rầy đến hai vợ chồng nên đi ra phía trước, sau đó gặp phải một người phụ nữ trung niên đang bế một cô bé gái chừng năm tuổi đi tới, đứa bé kia thì khóc ré lên không ngừng, người phụ nữ kia vọt vào hỏi nhân viên cửa hàng với vẻ mặt lo lắng:
-Tôi nghe nói trong tiệm của các người có một thầy tướng rất lợi hại, có thể hóa sát tiêu tai cho người ta đúng không? Có thể mời cô ấy ra giúp tôi được không, để cô ấy xem giúp xem cháu của tôi bị làm sao rồi?
Nhân viên cửa hàng nhìn Dương Tử Mi với vẻ ái ngại.
Dương Tử Mi đã từng nói, không nhận xem tướng hay xem phong thủy cho bất kỳ người nào không hẹn trước.
Dương Tử Mi nhìn thấy trên da thịt của đứa bé kia xuất hiện màu xanh tím, môi cũng tím tái giống như bị thứ gì đó cắn phải.
Hơn nữa, ở ấn đường của đứa bé kia còn có một tầng khí đen thật dày tích tụ, trông rõ ràng là bị âm sát nhập thân.
-Người dì muốn tìm là tôi, đưa đứa bé cho tôi.
Dương Tử Mi đi tới rồi nói.
Trông thấy cô còn trẻ quá, bà thím kia hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhân viên cửa hàng như đang hỏi ý.
Nhân viên cửa hàng gật đầu nói:
-Đây chính là vị đại sư mà cô muốn tìm đấy! Xem như cô may mắn, đúng lúc gặp được cô ấy.
Bà thím kia nghe thấy thế thì quỳ phịch xuống trước mặt Dương Tử Mi.
-Đại sư, van xin cô hãy cứu Trụ Tử của tôi đi! Kiếp sau tôi xin làm trâu làm ngựa đền đáp cho cô.
Dương Tử Mi đón lấy đứa bé từ trong lồng ngực của bà thím ấy, giơ tay ấn lên mấy huyệt vị quan trọng của đứa bé sau đó giơ ngón tay chỉ lên ấn đường của đứa bé, hút hết khí âm sát tích tụ ở trong não bộ của nó ra.
Màu xanh tím trên người của đứa bé dần dần biến mất, tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều rồi. Hơn nữa, cũng chẳng còn khóc nữa, nằm yên trong lòng Dương Tử Mi yếu ớt nói với bà thím kia:
-Bà nội, con đói quá!
Bà thím kia mừng rỡ, vội vàng chạy ra ngoài mua mấy cái bánh bao cho đứa bé ăn.
Đứa bé vẫn luôn quấy khóc, không chịu ăn uống gì nay lại ăn ngon lành.
-Thần tiên, đúng là thần tiên sống mà!
Bà thím kia kéo tay của Dương Tử Mi, nước mắt ròng ròng.
-Bác sĩ cũng bảo tôi hãy bỏ cuộc đi, nào ngờ cô chỉ xem qua một cái đã khỏi rồi! Cô đúng là thần tiên sống mà.
Dương Tử Mi cười khổ.
Người ngoài đứng nhìn thì giống như cô chỉ sờ sờ đứa bé mấy cái nhưng thực tế những gì cô làm bao gồm cả cách ấn huyệt vị cao thâm cùng với việc tiêu tốn nội lực để hút khí âm sát nữa.
- Tống Huyền, có phải là các người đến Quảng Nguyên là vì muốn âm thầm chữa bệnh chứ không phải vì triển khai đại hội giao lưu phát triển học thuật gì cả, đúng không?
Lâm Thanh Mai thông minh lập tức đoán ra.
-Đúng thế.
Tống Huyền hổ thẹn gật đầu nói:
-Anh sợ em lo nên không nói cho em biết, bây giờ cũng sắp khỏi rồi, em đừng lo lắng quá.
Lâm Thanh Mai đau lòng nhìn đôi mắt bị lõm sâu của anh, giơ tay vuốt ve gương mặt gầy sọp đi hẳn kia.
-Chúng ta là vợ chồng đáng lý ra phải hoạn nạn có nhau, một mình anh phải gánh chịu nỗi đau đớn lẫn sợ hãi khổng lồ nhường ấy thì cô đơn đến mức nào chứ?! Tống Huyền, em cũng không phải loại phụ nữ mềm yếu, em có thể dũng cảm đối mặt với tất cả mọi việc, từ nay về sau nếu như lại có chuyện gì thì chớ có giấu giếm em, em sẽ kiên cường đối mặt cùng với anh.
-Xin lỗi….
Tống Huyền kéo Thanh Mai vào lòng, ôm chặt lấy cô trong mắt chợt có một giọt lệ rơi xuống.
Lúc đầu khi kết hôn với Lâm Thanh Mai chẳng qua là vì anh cảm thấy cô gái này rất tốt, hiền lành lại nhã nhặn điềm tĩnh, hơn nữa anh muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để xóa bỏ cảm giác anh dành cho Dương Tử Mi.
Sau khi kết hôn, anh dần dần phát hiện ra cô gái này rất hợp tính anh, trên người cô cũng phát ra khí chất đặc biệt tựa như đồ sứ thời Tống vậy, tao nhã mà lại thoang thoảng hương giăng.
Anh càng lúc càng thích cô, mãi cho đến lúc cô có thai con của anh, anh cũng đã hoàn toàn xóa bỏ được phần chấp niệm cuối cùng dành cho Dương Tử Mi chính thức đem lòng yêu vợ mình.
Dương Tử Mi đứng một bên nhìn thấy vợ chồng bọn họ nặng tình với nhau như thế thì cũng cũng cảm khái muôn phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đời trước, hai vợ chồng bọn họ chính là cặp vợ chồng ân ái gương mẫu của đường Văn Lai này khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.
Đời này mình bất cẩn bước vào trong sinh mệnh của Tống Huyền khiến cho tình duyên của bọn họ bị kéo dài đến tận mười năm sau mới phát sinh.
Thế nhưng chuyện gì nên đến thì rốt cuộc cũng đến.
Cô cũng thấy vui vẻ an tâm.
Cô không muốn quấy rầy đến hai vợ chồng nên đi ra phía trước, sau đó gặp phải một người phụ nữ trung niên đang bế một cô bé gái chừng năm tuổi đi tới, đứa bé kia thì khóc ré lên không ngừng, người phụ nữ kia vọt vào hỏi nhân viên cửa hàng với vẻ mặt lo lắng:
-Tôi nghe nói trong tiệm của các người có một thầy tướng rất lợi hại, có thể hóa sát tiêu tai cho người ta đúng không? Có thể mời cô ấy ra giúp tôi được không, để cô ấy xem giúp xem cháu của tôi bị làm sao rồi?
Nhân viên cửa hàng nhìn Dương Tử Mi với vẻ ái ngại.
Dương Tử Mi đã từng nói, không nhận xem tướng hay xem phong thủy cho bất kỳ người nào không hẹn trước.
Dương Tử Mi nhìn thấy trên da thịt của đứa bé kia xuất hiện màu xanh tím, môi cũng tím tái giống như bị thứ gì đó cắn phải.
Hơn nữa, ở ấn đường của đứa bé kia còn có một tầng khí đen thật dày tích tụ, trông rõ ràng là bị âm sát nhập thân.
-Người dì muốn tìm là tôi, đưa đứa bé cho tôi.
Dương Tử Mi đi tới rồi nói.
Trông thấy cô còn trẻ quá, bà thím kia hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhân viên cửa hàng như đang hỏi ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên cửa hàng gật đầu nói:
-Đây chính là vị đại sư mà cô muốn tìm đấy! Xem như cô may mắn, đúng lúc gặp được cô ấy.
Bà thím kia nghe thấy thế thì quỳ phịch xuống trước mặt Dương Tử Mi.
-Đại sư, van xin cô hãy cứu Trụ Tử của tôi đi! Kiếp sau tôi xin làm trâu làm ngựa đền đáp cho cô.
Dương Tử Mi đón lấy đứa bé từ trong lồng ngực của bà thím ấy, giơ tay ấn lên mấy huyệt vị quan trọng của đứa bé sau đó giơ ngón tay chỉ lên ấn đường của đứa bé, hút hết khí âm sát tích tụ ở trong não bộ của nó ra.
Màu xanh tím trên người của đứa bé dần dần biến mất, tuy rằng sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng thoạt nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều rồi. Hơn nữa, cũng chẳng còn khóc nữa, nằm yên trong lòng Dương Tử Mi yếu ớt nói với bà thím kia:
-Bà nội, con đói quá!
Bà thím kia mừng rỡ, vội vàng chạy ra ngoài mua mấy cái bánh bao cho đứa bé ăn.
Đứa bé vẫn luôn quấy khóc, không chịu ăn uống gì nay lại ăn ngon lành.
-Thần tiên, đúng là thần tiên sống mà!
Bà thím kia kéo tay của Dương Tử Mi, nước mắt ròng ròng.
-Bác sĩ cũng bảo tôi hãy bỏ cuộc đi, nào ngờ cô chỉ xem qua một cái đã khỏi rồi! Cô đúng là thần tiên sống mà.
Dương Tử Mi cười khổ.
Người ngoài đứng nhìn thì giống như cô chỉ sờ sờ đứa bé mấy cái nhưng thực tế những gì cô làm bao gồm cả cách ấn huyệt vị cao thâm cùng với việc tiêu tốn nội lực để hút khí âm sát nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro