Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Người thân hào phóng
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Phải rồi Nữu Nữu, cháu đến Quảng Nguyên cùng ai vậy?
Tăng Thiên Hoa thân thiết hỏi.
- Đã có chỗ ở chưa? Hay là ở lại nhà ông đi, nhà ông có mấy đứa cháu trai cháu gái cũng ngang ngửa tuổi cháu. Nhân tiện cho mấy đứa gặp nhau luôn, tránh sau này gặp nhau lại không biết.
- Ông, cháu đến đây cùng thầy giáo. Bây giờ cháu đang ở nhà thầy, ông cho cháu xin địa chỉ đi cháu sẽ đến thăm ông sau, có được không?
Dương Tử Mi tạm thời còn chưa chuẩn bị tâm lý nhận người thân.
- Nữu Nữu, ông ở nơi này, cháu gặp phải bất kỳ khó khăn nào cũng phải nói với ông. Ông nhất định cố hết sức giúp đỡ cháu! Đúng rồi! Nữu Nữu, cháu cầm lấy cái này dùng đi.
Tăng Thiên Hoa cầm lấy một cái thẻ tín dụng trong túi ra, đưa cho Dương Tử Mi nói:
- Ở Quảng Nguyên chỗ nào cũng cần tiêu tiền, đây là lễ vật gặp mặt ông cho cháu. Cháu thích gì thì cứ mua nấy, nó là thẻ không giới hạn.
Dương Tử Mi ngạc nhiên nhìn tấm thẻ.
Người ông này của cô thật hào phóng, mới gặp mà đã cho cô một cái thẻ không giới hạn.
Cô đẩy thẻ tín dụng về phía Tăng Thiên Hoa.
- Ông, cháu cảm ơn ông nhưng cháu không nhận cái thẻ này được. Cháu cũng còn tiền mà!
- Một đứa trẻ như cháu thì có bao nhiền chứ? Không phải cháu nói cuộc sống nhà cháu lúc trước rất khó khăn sao? Bố cháu chỉ là một thầy giáo tiểu học, lại nuôi nhiều người như vậy, có thể cho cháu bao nhiêu tiền tiêu vặt đây? Cháu tuy không mang họ Tăng nhưng cũng là con cháu nhà họ Tăng chúng ta, làm sao ông để cháu rơi vào cảnh khó khăn túng thiếu được?! Ông không thiếu tiền, cháu cứ cầm lấy mà mua đồ mình thích như là trang sức cháu thích, quần áo hàng hiệu cháu thích, túi xách cháu thích…
Tăng Thiên Hoa nhìn trên cổ cô đeo một tấm thẻ gỗ đào, trên người mặc quần áo bình thường, trên tay còn không có lấy một cái túi sách nói:
- Cháu giống Tiểu Tuệ, xinh đẹp đáng yêu nên giống với vài đứa cháu gái của ông, trang điểm cho tốt, xinh đẹp đi ra ngoài.
Dương Tử Mi cảm thấy thật… Không ngờ ông của cô lại có suy nghĩ phóng khoán như vậy.
- Ông cậu, ý tốt của ông cháu xin nhận nhưng cháu không thể tiêu tiền của ông được, ông cất đióa!
Dương Tử Mi không biết nên từ chối ý tốt của Tăng Thiên Hoa thế nào, vừa mới gặp mặt mà đã ra tay với cô hào phóng như vậy.
Nhìn đến đôi mắt sáng của cô, ánh mắt kiên định, thái độ lạnh nhạt cũng không cho phép người khác cự tuyệt.
Tăng Thiên Hoa lúc này mới phát hiện, cô cháu gái nhỏ này của mình rất khác so với các cô bé bình thường.
Nó tuy tuổi còn nhỏ, ngồi ở chỗ này lại khiến người ta cảm thấy một cỗ khí chất thành thục trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tư thái thong dong giống như đã xem hết phồn hoa của thế gian. Mấy đứa cháu gái cả ngày chỉ biết trang điểm, líu ríu của ông không thể nào so sánh được.
Bộ dạng này của cô, khiến ông thấy giống như một viên ngọc đẹp đem lại cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.
"Tiểu Tuệ nuôi dạy được một đứa cháu gái thật tốt!"
Nhưng ông không rõ lắm, ở một gia đình nông thôn nghèo khổ túng thiếu, sao có thể nuôi dạy được một đứa trẻ có khí độ tốt như vậy.
Sợ cô tổn thương lòng tự trọng, ông cũng không dám bắt buộc cô nhận thẻ tín dụng nữa.
- Nữu Nữu à, ông là ông cậu ruột của cháu. Cháu là cháu gái của Tiểu Tuệ cũng không khác gì cháu gái ông, có chuyện gì nhất định phải nói cho ông biết ngay! Nếu không, ông chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp Tiểu Tuệ.
Tăng Thiên Hoa từ ái nhìn cô nói.
- Dạ!
Dương Tử Mi gật đầu.
Dù cho ông có hơi dài dòng, nhưng dù sao cũng xuất phát từ tình thân khiến cô cảm thấy rất ấm áp cảm động
Tăng Thiên Hoa thân thiết hỏi.
- Đã có chỗ ở chưa? Hay là ở lại nhà ông đi, nhà ông có mấy đứa cháu trai cháu gái cũng ngang ngửa tuổi cháu. Nhân tiện cho mấy đứa gặp nhau luôn, tránh sau này gặp nhau lại không biết.
- Ông, cháu đến đây cùng thầy giáo. Bây giờ cháu đang ở nhà thầy, ông cho cháu xin địa chỉ đi cháu sẽ đến thăm ông sau, có được không?
Dương Tử Mi tạm thời còn chưa chuẩn bị tâm lý nhận người thân.
- Nữu Nữu, ông ở nơi này, cháu gặp phải bất kỳ khó khăn nào cũng phải nói với ông. Ông nhất định cố hết sức giúp đỡ cháu! Đúng rồi! Nữu Nữu, cháu cầm lấy cái này dùng đi.
Tăng Thiên Hoa cầm lấy một cái thẻ tín dụng trong túi ra, đưa cho Dương Tử Mi nói:
- Ở Quảng Nguyên chỗ nào cũng cần tiêu tiền, đây là lễ vật gặp mặt ông cho cháu. Cháu thích gì thì cứ mua nấy, nó là thẻ không giới hạn.
Dương Tử Mi ngạc nhiên nhìn tấm thẻ.
Người ông này của cô thật hào phóng, mới gặp mà đã cho cô một cái thẻ không giới hạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đẩy thẻ tín dụng về phía Tăng Thiên Hoa.
- Ông, cháu cảm ơn ông nhưng cháu không nhận cái thẻ này được. Cháu cũng còn tiền mà!
- Một đứa trẻ như cháu thì có bao nhiền chứ? Không phải cháu nói cuộc sống nhà cháu lúc trước rất khó khăn sao? Bố cháu chỉ là một thầy giáo tiểu học, lại nuôi nhiều người như vậy, có thể cho cháu bao nhiêu tiền tiêu vặt đây? Cháu tuy không mang họ Tăng nhưng cũng là con cháu nhà họ Tăng chúng ta, làm sao ông để cháu rơi vào cảnh khó khăn túng thiếu được?! Ông không thiếu tiền, cháu cứ cầm lấy mà mua đồ mình thích như là trang sức cháu thích, quần áo hàng hiệu cháu thích, túi xách cháu thích…
Tăng Thiên Hoa nhìn trên cổ cô đeo một tấm thẻ gỗ đào, trên người mặc quần áo bình thường, trên tay còn không có lấy một cái túi sách nói:
- Cháu giống Tiểu Tuệ, xinh đẹp đáng yêu nên giống với vài đứa cháu gái của ông, trang điểm cho tốt, xinh đẹp đi ra ngoài.
Dương Tử Mi cảm thấy thật… Không ngờ ông của cô lại có suy nghĩ phóng khoán như vậy.
- Ông cậu, ý tốt của ông cháu xin nhận nhưng cháu không thể tiêu tiền của ông được, ông cất đióa!
Dương Tử Mi không biết nên từ chối ý tốt của Tăng Thiên Hoa thế nào, vừa mới gặp mặt mà đã ra tay với cô hào phóng như vậy.
Nhìn đến đôi mắt sáng của cô, ánh mắt kiên định, thái độ lạnh nhạt cũng không cho phép người khác cự tuyệt.
Tăng Thiên Hoa lúc này mới phát hiện, cô cháu gái nhỏ này của mình rất khác so với các cô bé bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó tuy tuổi còn nhỏ, ngồi ở chỗ này lại khiến người ta cảm thấy một cỗ khí chất thành thục trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tư thái thong dong giống như đã xem hết phồn hoa của thế gian. Mấy đứa cháu gái cả ngày chỉ biết trang điểm, líu ríu của ông không thể nào so sánh được.
Bộ dạng này của cô, khiến ông thấy giống như một viên ngọc đẹp đem lại cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.
"Tiểu Tuệ nuôi dạy được một đứa cháu gái thật tốt!"
Nhưng ông không rõ lắm, ở một gia đình nông thôn nghèo khổ túng thiếu, sao có thể nuôi dạy được một đứa trẻ có khí độ tốt như vậy.
Sợ cô tổn thương lòng tự trọng, ông cũng không dám bắt buộc cô nhận thẻ tín dụng nữa.
- Nữu Nữu à, ông là ông cậu ruột của cháu. Cháu là cháu gái của Tiểu Tuệ cũng không khác gì cháu gái ông, có chuyện gì nhất định phải nói cho ông biết ngay! Nếu không, ông chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp Tiểu Tuệ.
Tăng Thiên Hoa từ ái nhìn cô nói.
- Dạ!
Dương Tử Mi gật đầu.
Dù cho ông có hơi dài dòng, nhưng dù sao cũng xuất phát từ tình thân khiến cô cảm thấy rất ấm áp cảm động
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro