Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Oan có đầu nợ có chủ
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Mộ Dung Nghiên lảo đảo vài bước, không đứng thẳng nổi mà ngã trên mặt đất, hai chân run rẩy.
Ánh mắt Mẫn Cương nhìn cô chán ghét như vậy càng khiến cô tổn thương hơn, giống như cô là ruồi bọ vậy.
- Đường đường là thiên kim tiểu thư của Mộ Dung gia, thế mà lại giống như một mụ đàn bà chanh chua ở trên đường ra oai với người khác, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cậu.
Mẫn Cương lạnh lùng nói, sau đó quay người lại đối diện với Dương Tử Mi, thay đổi một khuôn mặt tươi cười như được tắm gió xuân, hai mắt lộ rõ vẻ ôn nhu.
Dương Tử Mi gật đầu, cùng anh song song rời đi.
Lam Chi Tình vội vàng đỡ Mộ Dung Nghiên dậy.
Mộ Dung Nghiên khó nhọc thở hổn hển dùng sức đẩy một cái khiến Lam Chi Tình ngã nhào trên mặt đất.
- Cút sang một bên đi, tôi không cần cô giả vờ tốt bụng quan tâm.
Lam Chi Tình mặt mũi xanh mét.
Mình ở cùng Mộ Dung Nghiên trước giờ đều như nha hoàn với tiểu thư, bị bạn bè cười nhạo như chó vậy.
Điều này luôn khiến trong lòng cô không được thoải mái.
Ở bên ngoài, Mộ Dung Nghiên cũng đối đãi với cô như bạn bè, trên thực tế trong đáy lòng cô ta luôn xem thường cô, biến cô thành người hầu có thể tuỳ ý mà sai bảo.
Mà cô ở bên ngoài cũng luôn tỏ vẻ xem Mộ Dung Nghiên là bạn tốt, nhưng thực tế là luôn ghen ghét với cô ta, ôm hận mong một ngày nhà cô ta bị phá sản, để phá hủy cái bộ mặt xinh đẹp cao ngạo kia đi.
Hơn nữa cô vốn cũng thầm mến Mẫn Cương, lại không dám thể hiện ra bên ngoài một chút tình cảm nào với anh, bởi vì Mộ Dung Nghiên từng bá đạo tuyên bố rằng không cho phép bất kỳ kẻ nào lại gần Mẫn Cương.
Dương Tử Mi xuất hiện đã đánh nát tự tôn của Mộ Dung Nghiên, điều này khiến Lam Chi Tình ầm thầm sung sướng khi người gặp hoạ.
Cô thích nhìn bộ dạng Mộ Dung Nghiên hổn hển khó chịu nên thường xuyên ở bên cạnh cô ta thêm mắm thêm muối, khiến Mộ Dung Nghiên càng thêm khó chịu, khiến tất cả mọi người nhìn thấy cô ta không phải là một tiểu thư có tu dưỡng lại xinh đẹp như cô ta biểu hiện ra ngoài.
Hơn nữa cô cũng biết Dương Tử Mi không phải người bình thường, đắc tội với cô ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Bởi vậy cô càng thêm kích động Mộ Dung Nghiên đi đối phó với Dương Tử Mi, chính mình thì ở một bên xem biểu diễn, xem Mộ Dung Nghiên thê thảm đến mức nào.
Mộ Dung Nghiên từ nhỏ đã được cưng chiều, đương nhiên dần dần có tính tình điêu ngoa nóng nảy, tâm tư lại đơn giản như vậy, cô ta có nằm mơ không ngờ đến Lam Chi Tình vốn như một con chó nghe lời vậy mà luôn ôm ấp dã tâm cắn chết mình.
Câu nói vừa nãy chỉ là cô vô tâm nói ra, không ngờ lại đánh trúng tâm tư của Lam Chi Tình.
Lam Chi Tình cũng cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa rồi.
Cô rũ mắt, đứng dậy, lạng lùng nói với Mộ Dung Nghiên:
- Mộ Dung Nghiên, nếu không phải xem trọng quyền cao chức trọng của bố cậu, cậu nghĩ rằng lâu nay tôi tình nguyện đi theo cậu làm người hầu vậy sao? Tôi chịu đủ rồi! Sau này dù cậu có như thế nào tôi cũng không thèm quan tâm nữa.
Nói xong, cô còn chán ghét nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất rồi bỏ đi.
Mộ Dung Nghiên thực sự không ngờ đến, Lam Chi Tình dám đối xử với cô như vậy. Cô vô cùng tức giận, cởi chiếc giày trên chân ra, dùng sức ném về phía Lam Chi Tình:
- Lam Chi Tình, thì ra mày là người như vậy! Tao nhất định sẽ nói bố tao tìm bố mày tính sổ!
Cô ta còn chưa nói hết câu, chiéc giày kia đã chuẩn xác nện vào gáy Lam Chi Tình!
Lam Chi Tình mắt hoa lên, đầu óc mê muội, phù phù một tiếng liền ngã lăn quay trên mặt đất. Cái gáy kia vốn chịu một cú va đập mạnh, giờ lại nhận thêm một cú va chạm với mặt sàn xi măng, Lam Chi Tình miệng sùi bọt mép, ngất xỉu.
Đúng lúc có người đi qua bên cạnh trông thấy sự việc liền kêu to:
- Không xong rồi, có người chết rồi!
Người qua lại trên đường mau chóng xông tới.
Mộ Dung Nghiên kinh hãi, vừa định đứng lên rời đi thì bị một người qua đường hăng hái làm việc nghĩa tóm lại:
- Giết chết người còn muốn bỏ chạy sao? Theo tôi đến đồn cảnh sát mau.
- Không... không phải tôi, tôi... tôi không có...
- Mộ Dung Nghiên nội tâm hoảng loạn, vội vàng muốn giải thích.
- Không phải cô? Tôi tận mắt chứng kiến cô ném giày rõ ràng.
Mấy người qua đường khác cũng đồng loạt làm chứng.
Nhìn Lam Chi Tình sùi bọt mép trên mặt đất, Mộ Dung Nghiên sợ đến nỗi oa một tiếng rồi bật khóc.
- Tuổi còn nhỏ như vậy, cũng xinh đẹp, sao tâm tư lại độc ác thế chứ.
Người qua đường không hề đồng tình với cô, ngược lại còn chỉ trích, vô cùng chán ghét.
Mộ Dung Nghiên nghe thấy lại càng sợ hãi.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, Lam Chi Tình được đưa vào bệnh viện, mà Mộ Dung Nghiên là kẻ tình nghi nên bị đưa vào đến cục cảnh sát.
Ánh mắt Mẫn Cương nhìn cô chán ghét như vậy càng khiến cô tổn thương hơn, giống như cô là ruồi bọ vậy.
- Đường đường là thiên kim tiểu thư của Mộ Dung gia, thế mà lại giống như một mụ đàn bà chanh chua ở trên đường ra oai với người khác, tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cậu.
Mẫn Cương lạnh lùng nói, sau đó quay người lại đối diện với Dương Tử Mi, thay đổi một khuôn mặt tươi cười như được tắm gió xuân, hai mắt lộ rõ vẻ ôn nhu.
Dương Tử Mi gật đầu, cùng anh song song rời đi.
Lam Chi Tình vội vàng đỡ Mộ Dung Nghiên dậy.
Mộ Dung Nghiên khó nhọc thở hổn hển dùng sức đẩy một cái khiến Lam Chi Tình ngã nhào trên mặt đất.
- Cút sang một bên đi, tôi không cần cô giả vờ tốt bụng quan tâm.
Lam Chi Tình mặt mũi xanh mét.
Mình ở cùng Mộ Dung Nghiên trước giờ đều như nha hoàn với tiểu thư, bị bạn bè cười nhạo như chó vậy.
Điều này luôn khiến trong lòng cô không được thoải mái.
Ở bên ngoài, Mộ Dung Nghiên cũng đối đãi với cô như bạn bè, trên thực tế trong đáy lòng cô ta luôn xem thường cô, biến cô thành người hầu có thể tuỳ ý mà sai bảo.
Mà cô ở bên ngoài cũng luôn tỏ vẻ xem Mộ Dung Nghiên là bạn tốt, nhưng thực tế là luôn ghen ghét với cô ta, ôm hận mong một ngày nhà cô ta bị phá sản, để phá hủy cái bộ mặt xinh đẹp cao ngạo kia đi.
Hơn nữa cô vốn cũng thầm mến Mẫn Cương, lại không dám thể hiện ra bên ngoài một chút tình cảm nào với anh, bởi vì Mộ Dung Nghiên từng bá đạo tuyên bố rằng không cho phép bất kỳ kẻ nào lại gần Mẫn Cương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi xuất hiện đã đánh nát tự tôn của Mộ Dung Nghiên, điều này khiến Lam Chi Tình ầm thầm sung sướng khi người gặp hoạ.
Cô thích nhìn bộ dạng Mộ Dung Nghiên hổn hển khó chịu nên thường xuyên ở bên cạnh cô ta thêm mắm thêm muối, khiến Mộ Dung Nghiên càng thêm khó chịu, khiến tất cả mọi người nhìn thấy cô ta không phải là một tiểu thư có tu dưỡng lại xinh đẹp như cô ta biểu hiện ra ngoài.
Hơn nữa cô cũng biết Dương Tử Mi không phải người bình thường, đắc tội với cô ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Bởi vậy cô càng thêm kích động Mộ Dung Nghiên đi đối phó với Dương Tử Mi, chính mình thì ở một bên xem biểu diễn, xem Mộ Dung Nghiên thê thảm đến mức nào.
Mộ Dung Nghiên từ nhỏ đã được cưng chiều, đương nhiên dần dần có tính tình điêu ngoa nóng nảy, tâm tư lại đơn giản như vậy, cô ta có nằm mơ không ngờ đến Lam Chi Tình vốn như một con chó nghe lời vậy mà luôn ôm ấp dã tâm cắn chết mình.
Câu nói vừa nãy chỉ là cô vô tâm nói ra, không ngờ lại đánh trúng tâm tư của Lam Chi Tình.
Lam Chi Tình cũng cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa rồi.
Cô rũ mắt, đứng dậy, lạng lùng nói với Mộ Dung Nghiên:
- Mộ Dung Nghiên, nếu không phải xem trọng quyền cao chức trọng của bố cậu, cậu nghĩ rằng lâu nay tôi tình nguyện đi theo cậu làm người hầu vậy sao? Tôi chịu đủ rồi! Sau này dù cậu có như thế nào tôi cũng không thèm quan tâm nữa.
Nói xong, cô còn chán ghét nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất rồi bỏ đi.
Mộ Dung Nghiên thực sự không ngờ đến, Lam Chi Tình dám đối xử với cô như vậy. Cô vô cùng tức giận, cởi chiếc giày trên chân ra, dùng sức ném về phía Lam Chi Tình:
- Lam Chi Tình, thì ra mày là người như vậy! Tao nhất định sẽ nói bố tao tìm bố mày tính sổ!
Cô ta còn chưa nói hết câu, chiéc giày kia đã chuẩn xác nện vào gáy Lam Chi Tình!
Lam Chi Tình mắt hoa lên, đầu óc mê muội, phù phù một tiếng liền ngã lăn quay trên mặt đất. Cái gáy kia vốn chịu một cú va đập mạnh, giờ lại nhận thêm một cú va chạm với mặt sàn xi măng, Lam Chi Tình miệng sùi bọt mép, ngất xỉu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc có người đi qua bên cạnh trông thấy sự việc liền kêu to:
- Không xong rồi, có người chết rồi!
Người qua lại trên đường mau chóng xông tới.
Mộ Dung Nghiên kinh hãi, vừa định đứng lên rời đi thì bị một người qua đường hăng hái làm việc nghĩa tóm lại:
- Giết chết người còn muốn bỏ chạy sao? Theo tôi đến đồn cảnh sát mau.
- Không... không phải tôi, tôi... tôi không có...
- Mộ Dung Nghiên nội tâm hoảng loạn, vội vàng muốn giải thích.
- Không phải cô? Tôi tận mắt chứng kiến cô ném giày rõ ràng.
Mấy người qua đường khác cũng đồng loạt làm chứng.
Nhìn Lam Chi Tình sùi bọt mép trên mặt đất, Mộ Dung Nghiên sợ đến nỗi oa một tiếng rồi bật khóc.
- Tuổi còn nhỏ như vậy, cũng xinh đẹp, sao tâm tư lại độc ác thế chứ.
Người qua đường không hề đồng tình với cô, ngược lại còn chỉ trích, vô cùng chán ghét.
Mộ Dung Nghiên nghe thấy lại càng sợ hãi.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, Lam Chi Tình được đưa vào bệnh viện, mà Mộ Dung Nghiên là kẻ tình nghi nên bị đưa vào đến cục cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro