Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Ông lão giống Long Trục Thiên (3)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
>
- Ông ơi từ nhỏ con đã học được chút châm cứu từ một vị thầy thuốc cao minh, con có thể khám thử bệnh cho ông được không?
Cô thực sự muốn làm chút gì đó cho ông Lưu để cảm ơn việc ông đã tặng thấm thẻ gỗ đào cho mình.
- Ha ha! Ông đã mời một thầy thuốc đông y cực giỏi đến để châm cứu cho ông mỗi tuần, nhưng nó cũng chỉ có chút hiệu quả nhất định mà thôi.
Ông Lưu cười nói.
Dương Tử Mi biết ông không tin mình nên chỉ biết nhếch nhếch miệng.
Thấy cô như vậy, ông Lưu tưởng lời từ chối của mình làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nên đã vội vàng nói :
- Nhóc vẫn còn trẻ mà đã hiểu biết y thuật, đúng là rất giỏi.
- Nếu đã thế thì ông hãy để con xem thử cho ông đi, nhỡ đâu lại có kỳ tích gì thì sao?
Dương Tử Mi nhìn ông bằng ánh mắt khẩn thiết rồi nói :
- Được ông tặng món quà lớn như vậy, mà con không thể làm gì cho ông thì thấy lòng khó chịu lắm.
Ông Lưu nhìn vào ánh mắt kiên định kia của Dương Tử Mi, cảm thấy nếu mình mà từ chối ý tốt của cô thì sẽ làm cô tổn thương nên đành phải gật đầu đồng ý.
- Tử Mi, bạn thực sự biết châm cứu sao? Bạn đừng có khiến bệnh tình của ông mình nặng thêm nhé!
Lưu Thiên Vũ lên tiếng, giọng điệu có chút lo lắng.
- Chắc chắn là không.
Dương Tử Mi nói bằng một giọng điệu hết sức tự tin.
Thấ vậy, ông Lưu vội ra dấu bảo Lưu Thiên Vũ không cần nói nhiều nữa.
Sau khi bắt mạch cho ông Lưu, Dương Tử Mi phát hiện hàn khí trong cơ thể ông đã tích tụ từ lâu lắm rồi, hơn nữa còn bị sát khí quấn thân, y thuật bình thường sẽ không bao giờ giải trừ hết được.
Một lúc sau, Dương Tử Mi lấy từ đâu ra một bộ châm bạc mà sư phụ đã cho mình ra như diễn ảo thuật.
Sau đó cô mới bảo ông Lưu nằm xuống để bắt đầu châm cứu.
Vì muốn trừ hết hàn khi nên Dương Tử Vi đã sử dụng châm pháp tụ dương để dẫn dương khí vào kinh mạch của ông Lưu thông qua mấy cái châm bạc kia.
Do tuần nào ông Lưu cũng châm cứu trị liệu nên cô cũng dễ khơi thông kinh mạch của ông, quá trình châm cứu diễn ra rất thuận lợi.
Sau khi được Dương Tử Mi châm cứu cho, ông Lưu chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chạy khắp toàn thân, nó chạy tới đâu là ông dễ chịu tới đó. Cảm giác đau nhức như bị kiến cắn kia cũng dần dần biến mất.
Lưu Thiên Vũ đứng bên cạnh nhìn cô châm cứu thì kinh ngạc mãi không thôi.
Dáng vẻ cúi người châm cứu kia của Dương Tử Mi vô cùng động lòng người, thậm chí còn mang theo chút thần thánh thiêng liêng, khiến người ta nín thở im lặng vì sợ nhỡ đâu thở mạnh một cái sẽ làm ảnh hưởng đến cô.
Khoảng nửa tiếng sau, khi Dương Tử Mi cảm giác đã gần như đẩy hết hàn khí ra khỏi cơ thể của ông Lưu thì mới chịu dừng lại.
- Ông ơi ông thử đứng lên xem có thấy dễ chịu hơn không đi.
Dương Tử Mi cười rồi nói.
Nghe cô nói ông Lưu cũng thử đứng lên, duỗi tay duỗi chân ra thì nhận ra toàn thân sảng khoái dễ chịu như trẻ ra cả mười mấy tuổi vậy.
- Ông thấy thế nào?
Lưu Thiên Vũ vội vàng hỏi.
- Thoải mái lắm! Ông còn đau nữa rồi!
Ông Lưu nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt cảm kích rồi nói :
- Thật không ngờ y thuật của nhóc lại cao siêu như vậy, ngay từ lúc con đâm cây kim đầu tiên vào người, ông đã cảm nhận được sự khác biệt rồi.
- Ha ha! Đó là do sư phụ con lợi hại đấy chứ!
Dương Tử Mi cười cười, khi cô nghĩ đến cái ngày mà sư phụ đích thân chỉ cho cô những huyệt vị phức tạp trên cơ thể người thì đột nhiên thấy mắt mình ươn ướt.
Sư phụ dạy cô nhiều như vậy, còn cô thì chẳng làm được chuyện gì cho ông cả, đến cả khi ông mất tích cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
- Ông Lưu ơi, nếu con có nhiều lời thì mong ông tha thứ nhé.
Sau khi nhìn đám cây cối tươi tốt quanh nhà, Dương Tử Mi nói với ông Lưu :
- Trong nhà có chút cây cối tuy khiến tinh thần sảng khoái, mát mắt mắt lòng, nhưng nếu trồng quá nhiều thì sẽ thành có hại. Nguyên nhân khiến cả nhà ông bị phong thấp là do trồng quá nhiều cây, con hy vọng ông có thể bỏ bớt cây cối trong nhà đi, và tốt nhất là nên che một tấm khăn mỏng lên mỗi cây để giảm bớt âm tính của chúng đi.
Lưu Thiên Vũ nghe cô nói vậy thì cũng gật đầu đồng ý.
Cô là một bác sỹ tài giỏi như vậy, chắc chắn là sẽ hiểu nguồn gốc gây bệnh xuất phát từ đâu.
Nên cô nói thế thì chắc chắn sẽ không sai.
Ông Lưu không ngờ rằng những cây cối mình trồng do yêu thích lại chính là nguyên nhân gây bệnh cho cả nhà.
- Ông ơi từ nhỏ con đã học được chút châm cứu từ một vị thầy thuốc cao minh, con có thể khám thử bệnh cho ông được không?
Cô thực sự muốn làm chút gì đó cho ông Lưu để cảm ơn việc ông đã tặng thấm thẻ gỗ đào cho mình.
- Ha ha! Ông đã mời một thầy thuốc đông y cực giỏi đến để châm cứu cho ông mỗi tuần, nhưng nó cũng chỉ có chút hiệu quả nhất định mà thôi.
Ông Lưu cười nói.
Dương Tử Mi biết ông không tin mình nên chỉ biết nhếch nhếch miệng.
Thấy cô như vậy, ông Lưu tưởng lời từ chối của mình làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nên đã vội vàng nói :
- Nhóc vẫn còn trẻ mà đã hiểu biết y thuật, đúng là rất giỏi.
- Nếu đã thế thì ông hãy để con xem thử cho ông đi, nhỡ đâu lại có kỳ tích gì thì sao?
Dương Tử Mi nhìn ông bằng ánh mắt khẩn thiết rồi nói :
- Được ông tặng món quà lớn như vậy, mà con không thể làm gì cho ông thì thấy lòng khó chịu lắm.
Ông Lưu nhìn vào ánh mắt kiên định kia của Dương Tử Mi, cảm thấy nếu mình mà từ chối ý tốt của cô thì sẽ làm cô tổn thương nên đành phải gật đầu đồng ý.
- Tử Mi, bạn thực sự biết châm cứu sao? Bạn đừng có khiến bệnh tình của ông mình nặng thêm nhé!
Lưu Thiên Vũ lên tiếng, giọng điệu có chút lo lắng.
- Chắc chắn là không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi nói bằng một giọng điệu hết sức tự tin.
Thấ vậy, ông Lưu vội ra dấu bảo Lưu Thiên Vũ không cần nói nhiều nữa.
Sau khi bắt mạch cho ông Lưu, Dương Tử Mi phát hiện hàn khí trong cơ thể ông đã tích tụ từ lâu lắm rồi, hơn nữa còn bị sát khí quấn thân, y thuật bình thường sẽ không bao giờ giải trừ hết được.
Một lúc sau, Dương Tử Mi lấy từ đâu ra một bộ châm bạc mà sư phụ đã cho mình ra như diễn ảo thuật.
Sau đó cô mới bảo ông Lưu nằm xuống để bắt đầu châm cứu.
Vì muốn trừ hết hàn khi nên Dương Tử Vi đã sử dụng châm pháp tụ dương để dẫn dương khí vào kinh mạch của ông Lưu thông qua mấy cái châm bạc kia.
Do tuần nào ông Lưu cũng châm cứu trị liệu nên cô cũng dễ khơi thông kinh mạch của ông, quá trình châm cứu diễn ra rất thuận lợi.
Sau khi được Dương Tử Mi châm cứu cho, ông Lưu chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chạy khắp toàn thân, nó chạy tới đâu là ông dễ chịu tới đó. Cảm giác đau nhức như bị kiến cắn kia cũng dần dần biến mất.
Lưu Thiên Vũ đứng bên cạnh nhìn cô châm cứu thì kinh ngạc mãi không thôi.
Dáng vẻ cúi người châm cứu kia của Dương Tử Mi vô cùng động lòng người, thậm chí còn mang theo chút thần thánh thiêng liêng, khiến người ta nín thở im lặng vì sợ nhỡ đâu thở mạnh một cái sẽ làm ảnh hưởng đến cô.
Khoảng nửa tiếng sau, khi Dương Tử Mi cảm giác đã gần như đẩy hết hàn khí ra khỏi cơ thể của ông Lưu thì mới chịu dừng lại.
- Ông ơi ông thử đứng lên xem có thấy dễ chịu hơn không đi.
Dương Tử Mi cười rồi nói.
Nghe cô nói ông Lưu cũng thử đứng lên, duỗi tay duỗi chân ra thì nhận ra toàn thân sảng khoái dễ chịu như trẻ ra cả mười mấy tuổi vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ông thấy thế nào?
Lưu Thiên Vũ vội vàng hỏi.
- Thoải mái lắm! Ông còn đau nữa rồi!
Ông Lưu nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt cảm kích rồi nói :
- Thật không ngờ y thuật của nhóc lại cao siêu như vậy, ngay từ lúc con đâm cây kim đầu tiên vào người, ông đã cảm nhận được sự khác biệt rồi.
- Ha ha! Đó là do sư phụ con lợi hại đấy chứ!
Dương Tử Mi cười cười, khi cô nghĩ đến cái ngày mà sư phụ đích thân chỉ cho cô những huyệt vị phức tạp trên cơ thể người thì đột nhiên thấy mắt mình ươn ướt.
Sư phụ dạy cô nhiều như vậy, còn cô thì chẳng làm được chuyện gì cho ông cả, đến cả khi ông mất tích cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
- Ông Lưu ơi, nếu con có nhiều lời thì mong ông tha thứ nhé.
Sau khi nhìn đám cây cối tươi tốt quanh nhà, Dương Tử Mi nói với ông Lưu :
- Trong nhà có chút cây cối tuy khiến tinh thần sảng khoái, mát mắt mắt lòng, nhưng nếu trồng quá nhiều thì sẽ thành có hại. Nguyên nhân khiến cả nhà ông bị phong thấp là do trồng quá nhiều cây, con hy vọng ông có thể bỏ bớt cây cối trong nhà đi, và tốt nhất là nên che một tấm khăn mỏng lên mỗi cây để giảm bớt âm tính của chúng đi.
Lưu Thiên Vũ nghe cô nói vậy thì cũng gật đầu đồng ý.
Cô là một bác sỹ tài giỏi như vậy, chắc chắn là sẽ hiểu nguồn gốc gây bệnh xuất phát từ đâu.
Nên cô nói thế thì chắc chắn sẽ không sai.
Ông Lưu không ngờ rằng những cây cối mình trồng do yêu thích lại chính là nguyên nhân gây bệnh cho cả nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro