Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Thẻ bài gỗ đào và bản đồ
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Sau khi ta ra khỏi chỗ đó, càng nghĩ càng thấy lạ, đến lúc ta muốn quay
lại thì phải tìm đường hết khoảng một tháng, xung quanh đó giống như có
Chướng Nhãn Pháp vậy, làm rối loạn tầm mắt người đi đường, bởi vậy mới
phải từ bỏ...
Ngọc Thanh đáp.
- Kỳ quái như vậy sao ạ? Vậy tên trộm mộ dẫn dụ người vào thì đi như thế nào?
Dương Tử Mi nêu ra câu hỏi.
- Ta nhớ rõ lúc đó, hình như bọn họ cầm trên tay thứ gì đó để dẫn đường, có lẽ mấy thứ kia có thể vô hiệu hóa tác dụng che mắt của trận pháp.
Hai mắt Ngọc Thanh bỗng nhiên sáng lên:
- Ta nhớ ra rồi! Thứ dẫn đường cho đám người kia hình như giống với khối thẻ bài gỗ đào này.
Hả?
Dương Tử Mi hơi kinh ngạc, xem ra về sau cô muốn tìm mộ phần kia thì phải dựa vào thẻ bài gỗ đào này rồi.
Nhưng mà cô vẫn không rõ lắm là vì sao thẻ bài gỗ đào này lại được giấu trong hộp gỗ kiểu Nhật này chứ?
Hộp gỗ này hình như là do ông nội của Nhạc Thanh đoạt được từ trong tay người Nhật Bản mà.
Có lẽ lúc ông ta còn sống cũng chưa khám phá được bí mật bên trong nên mới thường xuyên lấy ra xem xét chiếc hộp.
- Tử Mi, con cất thẻ bài gỗ đào và tấm bản đồ này đi, không chừng trong tương lai, con và người đàn ông kia sẽ có thu hoạch lớn đấy!
Ngọc Thanh nói.
- Dạ!
Dương Tử Mi gật đầu.
- Đúng rồi! Nếu các con gặp lại con rắn kia cũng đừng giết nó đó! Nó có linh tính đấy!
Ngọc Thanh dặn dò.
Dương Tử Mi nhớ lại những con rắn độc mà tên hàng quỷ sư kia đưa đến, lập tức nổi hết da gà.
Cho dù có linh tính đi nữa thì cô không gặp lại chúng là tốt nhất.
Tất nhiên là nếu mấy thứ như rắn không chủ động công kích cô, cô cũng sẽ không phạm sát nghiệp làm gì đâu.
Chúng sinh đều có linh, cho dù đó chỉ là một con rắn đi chăng nữa thì nó cũng là sinh mệnh, cô cũng không thể tùy tiện giết chóc được.
Dương Tử Mi cất khối thẻ bài gỗ đào vào trong túi lụa vàng, cô không bỏ lại vào trong hộp gỗ mà bỏ vào trong túi chuyên dùng để đựng pháp khí cô mang theo bên người.
Một lần nữa dựa theo Mai Hoa Dịch Số để đóng hộp lại, cô cũng bỏ nó vào bên trong chiếc túi của mình.
Ngọc Thanh dẫn Ngọc Chân Tử và Dương Tử Mi tới một ngôi miếu đổ nát trên núi.
Ngôi miếu đổ nát này chỉ có một người trông coi, người đó khoảng tám mươi, mắt mờ, lưng cong, hoàn tòan khác với bộ dáng tiên phong đạo cốt của Ngọc Thanh.
Nghe thấy Ngọc Thanh nói muốn ngủ lại đây vài ngày thì người trông miếu cũng không từ chối, chỉ là ngữ khí ông ta có chút mơ hồ:
- Đạo sĩ không phải là ở trong đạo quan sao? Chạy vào miếu Phật đổ nát của chúng tôi làm gì?
Từ xưa tới nay, Đạo giáo và Phật giáo là hai tôn giáo lớn nhất ở Hoa Hạ, tuy cả hai không tới mức nước lửa không hợp, nhưng từ trước tới nay đều là cạnh tranh với nhau.
Trong thời điểm Phật gia hưng thịnh thì Đạo giáo tất nhiên là suy yếu.
Còn ở thời điểm Đạo giáo hưng thịnh thì Phật giáo lại suy sụp.
Ngọc Thanh cũng không có quan niệm môn phái quá mạnh, người trông miếu cũng không có nên mọi người đều ở chung rất hòa hợp.
Người trông miếu lấy ra đậu hủ do ông tự làm để chiêu đãi mọi người.
Đậu hủ này là dùng nước suối ngọt lành trên núi và đậu tương thuần thiên nhiên xay ra, cộng thêm tài nghệ của siêu đầu bếp món chay Ngọc Thanh thì do dù là rán, hầm, nấu, chiên đều ngon cả, Dương Tử Mi ăn ngon tới mức ngón trỏ đại động.
Vừa ăn cô vừa nghĩ tới đại nạn sắp tới của sư phụ, khi đó cô sẽ không còn được ăn món do sư phụ nấu nữa thì lập tức rơi nước mắt.
- Nữu Nữu ngốc này, ăn một bữa đậu hủ thôi mà cũng cảm động như vậy.
Ngọc Thanh tất nhiên cũng nhìn ra được cô đang buồn nên hiền từ mà mắng yêu cô.
Dương Tử Mi không dám dùng hai mắt đầy nước mắt nhìn sư phụ, lo lắng bản thân cô nhìn thấy gương mặt hiền từ cùa người thì sẽ thương cảm hơn, cô chỉ cúi đầu không ngừng khẩy cơm trong bát.
- Nếu vậy để lần sau sư thúc xuống bếp làm cơm cho tiểu sư điệt mới được, đợi con ăn thử đồ ta làm thì chắc chắn sẽ nghiện luôn!
Ngọc Chân Tử ngồi bên cạnh vung đũa nói.
- Con không tin đâu!
Dương Tử Mi cố ý nói.
- Không tin thì thôi vậy! Con có biết trước khi làm đạo sĩ, ta đã làm nghề gì không hả?
- Chẳng lẽ là đầu bếp ạ?
Dương Tử Mi lau nước mắt đọng lại ở khóe mắt, trợn trắng mắt với sư thúc.
- Đoán chính xác đó! Ta còn là đầu bếp chuyên nấu cho mấy vị lãnh đạo ăn đấy!
Ngọc Chân Tử bắt đầu chém gió.
Dương Tử Mi cười vui vẻ, thật sự cô cũng không quá tin tưởng lời sư thúc nói, nhưng mà tán gẫu với ông ấy đã làm giảm đi sự thương cảm của cô
Ngọc Thanh đáp.
- Kỳ quái như vậy sao ạ? Vậy tên trộm mộ dẫn dụ người vào thì đi như thế nào?
Dương Tử Mi nêu ra câu hỏi.
- Ta nhớ rõ lúc đó, hình như bọn họ cầm trên tay thứ gì đó để dẫn đường, có lẽ mấy thứ kia có thể vô hiệu hóa tác dụng che mắt của trận pháp.
Hai mắt Ngọc Thanh bỗng nhiên sáng lên:
- Ta nhớ ra rồi! Thứ dẫn đường cho đám người kia hình như giống với khối thẻ bài gỗ đào này.
Hả?
Dương Tử Mi hơi kinh ngạc, xem ra về sau cô muốn tìm mộ phần kia thì phải dựa vào thẻ bài gỗ đào này rồi.
Nhưng mà cô vẫn không rõ lắm là vì sao thẻ bài gỗ đào này lại được giấu trong hộp gỗ kiểu Nhật này chứ?
Hộp gỗ này hình như là do ông nội của Nhạc Thanh đoạt được từ trong tay người Nhật Bản mà.
Có lẽ lúc ông ta còn sống cũng chưa khám phá được bí mật bên trong nên mới thường xuyên lấy ra xem xét chiếc hộp.
- Tử Mi, con cất thẻ bài gỗ đào và tấm bản đồ này đi, không chừng trong tương lai, con và người đàn ông kia sẽ có thu hoạch lớn đấy!
Ngọc Thanh nói.
- Dạ!
Dương Tử Mi gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đúng rồi! Nếu các con gặp lại con rắn kia cũng đừng giết nó đó! Nó có linh tính đấy!
Ngọc Thanh dặn dò.
Dương Tử Mi nhớ lại những con rắn độc mà tên hàng quỷ sư kia đưa đến, lập tức nổi hết da gà.
Cho dù có linh tính đi nữa thì cô không gặp lại chúng là tốt nhất.
Tất nhiên là nếu mấy thứ như rắn không chủ động công kích cô, cô cũng sẽ không phạm sát nghiệp làm gì đâu.
Chúng sinh đều có linh, cho dù đó chỉ là một con rắn đi chăng nữa thì nó cũng là sinh mệnh, cô cũng không thể tùy tiện giết chóc được.
Dương Tử Mi cất khối thẻ bài gỗ đào vào trong túi lụa vàng, cô không bỏ lại vào trong hộp gỗ mà bỏ vào trong túi chuyên dùng để đựng pháp khí cô mang theo bên người.
Một lần nữa dựa theo Mai Hoa Dịch Số để đóng hộp lại, cô cũng bỏ nó vào bên trong chiếc túi của mình.
Ngọc Thanh dẫn Ngọc Chân Tử và Dương Tử Mi tới một ngôi miếu đổ nát trên núi.
Ngôi miếu đổ nát này chỉ có một người trông coi, người đó khoảng tám mươi, mắt mờ, lưng cong, hoàn tòan khác với bộ dáng tiên phong đạo cốt của Ngọc Thanh.
Nghe thấy Ngọc Thanh nói muốn ngủ lại đây vài ngày thì người trông miếu cũng không từ chối, chỉ là ngữ khí ông ta có chút mơ hồ:
- Đạo sĩ không phải là ở trong đạo quan sao? Chạy vào miếu Phật đổ nát của chúng tôi làm gì?
Từ xưa tới nay, Đạo giáo và Phật giáo là hai tôn giáo lớn nhất ở Hoa Hạ, tuy cả hai không tới mức nước lửa không hợp, nhưng từ trước tới nay đều là cạnh tranh với nhau.
Trong thời điểm Phật gia hưng thịnh thì Đạo giáo tất nhiên là suy yếu.
Còn ở thời điểm Đạo giáo hưng thịnh thì Phật giáo lại suy sụp.
Ngọc Thanh cũng không có quan niệm môn phái quá mạnh, người trông miếu cũng không có nên mọi người đều ở chung rất hòa hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trông miếu lấy ra đậu hủ do ông tự làm để chiêu đãi mọi người.
Đậu hủ này là dùng nước suối ngọt lành trên núi và đậu tương thuần thiên nhiên xay ra, cộng thêm tài nghệ của siêu đầu bếp món chay Ngọc Thanh thì do dù là rán, hầm, nấu, chiên đều ngon cả, Dương Tử Mi ăn ngon tới mức ngón trỏ đại động.
Vừa ăn cô vừa nghĩ tới đại nạn sắp tới của sư phụ, khi đó cô sẽ không còn được ăn món do sư phụ nấu nữa thì lập tức rơi nước mắt.
- Nữu Nữu ngốc này, ăn một bữa đậu hủ thôi mà cũng cảm động như vậy.
Ngọc Thanh tất nhiên cũng nhìn ra được cô đang buồn nên hiền từ mà mắng yêu cô.
Dương Tử Mi không dám dùng hai mắt đầy nước mắt nhìn sư phụ, lo lắng bản thân cô nhìn thấy gương mặt hiền từ cùa người thì sẽ thương cảm hơn, cô chỉ cúi đầu không ngừng khẩy cơm trong bát.
- Nếu vậy để lần sau sư thúc xuống bếp làm cơm cho tiểu sư điệt mới được, đợi con ăn thử đồ ta làm thì chắc chắn sẽ nghiện luôn!
Ngọc Chân Tử ngồi bên cạnh vung đũa nói.
- Con không tin đâu!
Dương Tử Mi cố ý nói.
- Không tin thì thôi vậy! Con có biết trước khi làm đạo sĩ, ta đã làm nghề gì không hả?
- Chẳng lẽ là đầu bếp ạ?
Dương Tử Mi lau nước mắt đọng lại ở khóe mắt, trợn trắng mắt với sư thúc.
- Đoán chính xác đó! Ta còn là đầu bếp chuyên nấu cho mấy vị lãnh đạo ăn đấy!
Ngọc Chân Tử bắt đầu chém gió.
Dương Tử Mi cười vui vẻ, thật sự cô cũng không quá tin tưởng lời sư thúc nói, nhưng mà tán gẫu với ông ấy đã làm giảm đi sự thương cảm của cô
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro