Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Tiểu Thiên mất tích (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Chu Khiết Oánh ấm ức, vừa lái xe, vừa khóc, cũng chẳng nhìn đường, vừa mới
lái được khoảng một trăm mét lập tức phanh gấp một tiếng, đâm vào chiếc
xe trước mặt đang chạy tới.
Xe máy bị đâm văng ra một bên, hai người ngồi trên xe cũng văng ra, một người đập vào đèn đường, một người nằm sõng soài dưới đất.
- Đâm nhau rồi!
Người qua đường kinh hãi hét lên.
Chu Khiết Oánh tỉnh táo lại, nhìn hai người kia toàn thân nhuốm máu, đầu óc trống rỗng, nhấn chân ga, tăng tốc phóng vọt bỏ đi.
Vừa hay có nhiếp ảnh gia chụp lại hiện trường vụ tai nạn giao thông, cả người và xe đều lọt vào ống kính chụp hình.
Lông mày Dương Tử Mi mấp máy, cô không thể thấy chết mà không cứu.
Cô bỏ lại xe đẩy, phóng qua, nhanh chóng xem tình trạng người bị thương.
- Ơ kìa, em gái, đừng động đậy, xảy ra chuyện cô phải chịu trách nhiệm đấy, hay là cô đợi cảnh sát và xe cứu thương tới đi.
Có người nhìn thấy cô định đụng vào người bị thương, vội vàng kêu lên.
Dương Tử Mi không thèm để ý đến họ, phát hiện người bị thương vẫn còn thở, tim còn đập, có điều nội tạng bị va đập nghiêm trọng, đang bị xuất huyết.
Cô vội vàng lấy kim châm cứu, bảo vệ mạch đập của anh ta, ngăn không cho máu chảy.
Sau khi cầm máu cho người bị thương đập vào cột đèn bên kia đường, cô vội vàng đi kiểm tra người còn lại. Tình trạng của người này không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị gãy mất mấy đốt xương sườn, có điều nhìn thấy anh ta sùi bọt mép run rẩy, có vẻ như đã chấn thương não bộ.
Cô châm kim vào đầu anh ta, nhanh chóng dùng nguyên khí làm tan đi lớp máu tụ.
Người xem vây quanh há hốc miệng nhìn cô thuần thục châm cứu.
- Vị tiểu cô nương này có phải đang giúp người bị thương châm cứu?
- Nhìn có vẻ đúng, châm cứu giống như trên tivi vẫn làm.
- Còn trẻ như vậy mà biết châm cứu, không biết kỹ thuật có đảm bảo hay không, có khi nào làm chết người không?
- Không biết, dù sao cũng không phải châm anh, anh lo cái gì?
- Đúng rồi, lúc nãy tôi nhìn xe của kẻ gây tai nại hình như là của con gái thị trưởng Chu. Trước đây, tôi thường hay thấy cô ta lái chiếc Maserati đó ra ra vào vào.
- Thị trưởng Chu không phải nổi tiếng là người liêm khiết sao? Con gái ông ta sao lại lái siêu xe cả ngàn vạn được? Có điều gì mờ ám ở đây không?
- Nghe nói con gái ông ta học đổ thạch từ vua đổ thạch, bình thường cũng kiếm được không ít tiền về đổ thạch, nên việc cô ta lái xe Maserati không liên quan đến thị trưởng Chu.
- Hóa ra là như vậy.
- Cô ta gây chuyện rồi bỏ chạy, không biết thị trưởng Chu có bao che cho cô ta hay không.
Mọi người tranh luận rôm rả.
Dương Tử Mi nhìn thấy xe cứu thương chạy tới, người bị thương do được cô châm cứu nên cũng thoát khỏi giai đoạn nguy kịch, cô cũng không muốn người khác tán thưởng nên lặng lẽ rút lui khỏi đám đông đang bàn tán.
Quay về chỗ cũ, cô kinh hoàng phát hiện, Tiêu Thiên và chiếc xe đẩy đều không thấy đâu.
- Tiểu Thiên!
Cô lớn tiếng kêu lên,
nhìn xung quanh nhưng không thấy bất cứ dấu vết gì.
Theo lý mà nói, Tiểu Thiên đúng ra phải ở đây đợi cô, sao giờ không thấy đâu?
- Liên Y, cậu có thấy Tiểu Thiên không?
Liên Y lắc đầu, khi nãy cô ôm cả Liên y chạy đi cứu người, chỉ để một mình Tiểu Thiên ở lại.
Dương Tử Mi và Liên Y chia nhau đi tìm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Thiên, chỉ nhìn thấy bình sữa bị vứt bên đường.
Dương Tử Mi nhặt bình sữa lên.
Đúng là bình sữa của Tiểu Thiên.
Một dự cảm không lành tràn ngập trong lòng cô.
Xe máy bị đâm văng ra một bên, hai người ngồi trên xe cũng văng ra, một người đập vào đèn đường, một người nằm sõng soài dưới đất.
- Đâm nhau rồi!
Người qua đường kinh hãi hét lên.
Chu Khiết Oánh tỉnh táo lại, nhìn hai người kia toàn thân nhuốm máu, đầu óc trống rỗng, nhấn chân ga, tăng tốc phóng vọt bỏ đi.
Vừa hay có nhiếp ảnh gia chụp lại hiện trường vụ tai nạn giao thông, cả người và xe đều lọt vào ống kính chụp hình.
Lông mày Dương Tử Mi mấp máy, cô không thể thấy chết mà không cứu.
Cô bỏ lại xe đẩy, phóng qua, nhanh chóng xem tình trạng người bị thương.
- Ơ kìa, em gái, đừng động đậy, xảy ra chuyện cô phải chịu trách nhiệm đấy, hay là cô đợi cảnh sát và xe cứu thương tới đi.
Có người nhìn thấy cô định đụng vào người bị thương, vội vàng kêu lên.
Dương Tử Mi không thèm để ý đến họ, phát hiện người bị thương vẫn còn thở, tim còn đập, có điều nội tạng bị va đập nghiêm trọng, đang bị xuất huyết.
Cô vội vàng lấy kim châm cứu, bảo vệ mạch đập của anh ta, ngăn không cho máu chảy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cầm máu cho người bị thương đập vào cột đèn bên kia đường, cô vội vàng đi kiểm tra người còn lại. Tình trạng của người này không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị gãy mất mấy đốt xương sườn, có điều nhìn thấy anh ta sùi bọt mép run rẩy, có vẻ như đã chấn thương não bộ.
Cô châm kim vào đầu anh ta, nhanh chóng dùng nguyên khí làm tan đi lớp máu tụ.
Người xem vây quanh há hốc miệng nhìn cô thuần thục châm cứu.
- Vị tiểu cô nương này có phải đang giúp người bị thương châm cứu?
- Nhìn có vẻ đúng, châm cứu giống như trên tivi vẫn làm.
- Còn trẻ như vậy mà biết châm cứu, không biết kỹ thuật có đảm bảo hay không, có khi nào làm chết người không?
- Không biết, dù sao cũng không phải châm anh, anh lo cái gì?
- Đúng rồi, lúc nãy tôi nhìn xe của kẻ gây tai nại hình như là của con gái thị trưởng Chu. Trước đây, tôi thường hay thấy cô ta lái chiếc Maserati đó ra ra vào vào.
- Thị trưởng Chu không phải nổi tiếng là người liêm khiết sao? Con gái ông ta sao lại lái siêu xe cả ngàn vạn được? Có điều gì mờ ám ở đây không?
- Nghe nói con gái ông ta học đổ thạch từ vua đổ thạch, bình thường cũng kiếm được không ít tiền về đổ thạch, nên việc cô ta lái xe Maserati không liên quan đến thị trưởng Chu.
- Hóa ra là như vậy.
- Cô ta gây chuyện rồi bỏ chạy, không biết thị trưởng Chu có bao che cho cô ta hay không.
Mọi người tranh luận rôm rả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi nhìn thấy xe cứu thương chạy tới, người bị thương do được cô châm cứu nên cũng thoát khỏi giai đoạn nguy kịch, cô cũng không muốn người khác tán thưởng nên lặng lẽ rút lui khỏi đám đông đang bàn tán.
Quay về chỗ cũ, cô kinh hoàng phát hiện, Tiêu Thiên và chiếc xe đẩy đều không thấy đâu.
- Tiểu Thiên!
Cô lớn tiếng kêu lên,
nhìn xung quanh nhưng không thấy bất cứ dấu vết gì.
Theo lý mà nói, Tiểu Thiên đúng ra phải ở đây đợi cô, sao giờ không thấy đâu?
- Liên Y, cậu có thấy Tiểu Thiên không?
Liên Y lắc đầu, khi nãy cô ôm cả Liên y chạy đi cứu người, chỉ để một mình Tiểu Thiên ở lại.
Dương Tử Mi và Liên Y chia nhau đi tìm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Thiên, chỉ nhìn thấy bình sữa bị vứt bên đường.
Dương Tử Mi nhặt bình sữa lên.
Đúng là bình sữa của Tiểu Thiên.
Một dự cảm không lành tràn ngập trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro