Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Tình thân như tờ giấy mỏng (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Dương Tử Mi đỗ xe đứng ở dưới cửa nhà, bảo Sadako ở bên dưới chờ, mình thì lên lầu.
Sadako là một xác sống, trên người ít nhiều cũng mang theo khí âm sát không tốt, cô mới không để cho Sadako đi vào nhà mình.
Bởi vì Dương Tử Mi đã gọi điện báo trước, để mẹ cô chuẩn bị sớm xuất phát. Dù lúc này mới sáu rưỡi nhưng Hoàng Tú Lệ đã chuẩn bị xong xuôi, bà cũng đã quen tầm này dậy đi ra cửa hàng bánh mì.
- Nữu Nữu, tóc của con...
Hoàng Tú Lệ thấy mái tóc biến thành màu băng lam quỷ dị, suýt thì bị dọa ngất.
- Mẹ, con không sao đâu, con chỉ nhuộm kiểu tóc hơi lập dị chút thôi.
Dương Tử Mi ôm vai mẹ:
- Mẹ đã ăn sáng chưa?
- Mẹ ăn rồi, con ăn chưa?
- Vâng, con ăn rồi.
- Vậy chúng ta đến nhà bà ngoại thôi, đã năm năm rồi mẹ chưa về nhà, mẹ rất nhớ nhà.
Hoàng Tú Lệ cười đôn hậu, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập một tia chua xót.
Ngày mùng hai năm mới của năm năm trước, bà cùng Dương Thanh về nhà thăm gia đình anh em. Nhưng vì lúc đó quá nghèo, bà chỉ nhận được sự ghẻ lạnh, châm chọc khiêu khích của bọn họ, đến một người tiếp đãi cũng không có.
Bà chỉ đành đến phần mộ mẹ bà để thắp hương cầu khấn một chút rồi trở về.
Lần về nhà ngoại đó, khiến bà rất thương tâm, từ đó chưa đề cập trở về lần nào nữa.
Lần này cậu em tới đây, miệng gọi chị rất thân thiện, khiến khát vọng trong nội tâm bà lại dâng trào, muốn trở về thăm nhà.
Dương Tử Mi nhìn Hoàng Tú Lệ vẫn mặc quần áo bình thường như cũ, nghĩ tới đám cậu mợ hám lợi nói:
- Mẹ, chiếc váy lần trước con mua cho mẹ đâu? Mẹ mặc nó rất đẹp mà, sao lại không mặc?
Sau khi Dương Tử Mi có tiền liền đưa cho người trong nhà, nhất là Hoàng Tú Lệ đã vất vả nửa đời người không có nhiều quần áo, cô mua không ít quần áo cho bà. Nhưng Hoàng Tú Lệ cần kiệm mộc mạc đã quen, biết con gái không thiếu tiền, tiệm bánh mì của mình buôn bán cũng tốt, nhưng vẫn mặc loại quần áo cũ, cảm thấy đồ mới rất rêu rao.
- Mẹ cũng không phải còn thời con gái, về nhà ngoại thôi, mặc váy người ta lại cười cho.
Hoàng Tú Lệ ngại ngùng kéo góc áo nói:
- Bộ quần áo này mặc cũng được.
- Mẹ... bây giờ mấy bác gái trong thôn cũng mặc váy hết, mẹ thật đúng là.
Dương Tử Mi không thay đổi được chủ ý của mẹ, thấy trên cổ bà vẫn mang dây chuyền phỉ thúy ngọc lục bảo mà mình điêu khắc, cũng không nói gì nữa, kéo mẹ xuống lầu.
- Nữu Nữu, mẹ chuẩn bị ít bánh mì cho người bên nhà ngoại, con giúp mẹ mang xuống, còn có ít quà tặng nữa.
Hoàng Tú Lệ chỉ vào đống đồ trên bàn.
- Vâng!
Thật ra, Dương Tử Mi không muốn cho nhà cậu bất cứ thứ gì, trong kí ức cô, bọn họ để lại ấn tượng siêu kém.
Kiếp trước, khi nhà cô tan cửa nát nhà, chết chóc đau thương, cũng chỉ có cậu hai tới xử lí hậu sự, lúc đó cậu hai cũng định đưa cô về nuôi.
Không ngờ, mợ hai lại nhảy dựng lên mắng, nói nhà họ đã có bốn đứa trẻ, không thể nuôi thêm một đứa trẻ ăn không ngồi rồi.
Cậu hai sợ vợ đành bất đắc dĩ đưa cô tới nhà cậu cả có điều kiện sinh hoạt tương đối dư dả, chỉ có hai đứa con trai. Không ngờ cậu cả từ chối, nói ông không có nghĩa vụ giúp người khác nuôi con.
Cậu hai cầu xin thật lâu, nói đây là đứa con duy nhất mà em gái Tú Lệ để lại, sao lại bảo là con người khác được?
Cậu cả vẫn không đồng ý, hơn nữa kiên quyết cho rằng cô là thứ xui xẻo, mới khắc chết cả nhà, nhà mình không cần đồ xui xẻo này.
Cậu hai bất đắc dĩ đưa cô đi tìm các anh chị em khác. Kết quả đều giống nhau, đành phải đưa cô về nhà, quỳ xin trước mặt mợ, bà mợ mới miễn cưỡng đồng ý.
Sadako là một xác sống, trên người ít nhiều cũng mang theo khí âm sát không tốt, cô mới không để cho Sadako đi vào nhà mình.
Bởi vì Dương Tử Mi đã gọi điện báo trước, để mẹ cô chuẩn bị sớm xuất phát. Dù lúc này mới sáu rưỡi nhưng Hoàng Tú Lệ đã chuẩn bị xong xuôi, bà cũng đã quen tầm này dậy đi ra cửa hàng bánh mì.
- Nữu Nữu, tóc của con...
Hoàng Tú Lệ thấy mái tóc biến thành màu băng lam quỷ dị, suýt thì bị dọa ngất.
- Mẹ, con không sao đâu, con chỉ nhuộm kiểu tóc hơi lập dị chút thôi.
Dương Tử Mi ôm vai mẹ:
- Mẹ đã ăn sáng chưa?
- Mẹ ăn rồi, con ăn chưa?
- Vâng, con ăn rồi.
- Vậy chúng ta đến nhà bà ngoại thôi, đã năm năm rồi mẹ chưa về nhà, mẹ rất nhớ nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Tú Lệ cười đôn hậu, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập một tia chua xót.
Ngày mùng hai năm mới của năm năm trước, bà cùng Dương Thanh về nhà thăm gia đình anh em. Nhưng vì lúc đó quá nghèo, bà chỉ nhận được sự ghẻ lạnh, châm chọc khiêu khích của bọn họ, đến một người tiếp đãi cũng không có.
Bà chỉ đành đến phần mộ mẹ bà để thắp hương cầu khấn một chút rồi trở về.
Lần về nhà ngoại đó, khiến bà rất thương tâm, từ đó chưa đề cập trở về lần nào nữa.
Lần này cậu em tới đây, miệng gọi chị rất thân thiện, khiến khát vọng trong nội tâm bà lại dâng trào, muốn trở về thăm nhà.
Dương Tử Mi nhìn Hoàng Tú Lệ vẫn mặc quần áo bình thường như cũ, nghĩ tới đám cậu mợ hám lợi nói:
- Mẹ, chiếc váy lần trước con mua cho mẹ đâu? Mẹ mặc nó rất đẹp mà, sao lại không mặc?
Sau khi Dương Tử Mi có tiền liền đưa cho người trong nhà, nhất là Hoàng Tú Lệ đã vất vả nửa đời người không có nhiều quần áo, cô mua không ít quần áo cho bà. Nhưng Hoàng Tú Lệ cần kiệm mộc mạc đã quen, biết con gái không thiếu tiền, tiệm bánh mì của mình buôn bán cũng tốt, nhưng vẫn mặc loại quần áo cũ, cảm thấy đồ mới rất rêu rao.
- Mẹ cũng không phải còn thời con gái, về nhà ngoại thôi, mặc váy người ta lại cười cho.
Hoàng Tú Lệ ngại ngùng kéo góc áo nói:
- Bộ quần áo này mặc cũng được.
- Mẹ... bây giờ mấy bác gái trong thôn cũng mặc váy hết, mẹ thật đúng là.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi không thay đổi được chủ ý của mẹ, thấy trên cổ bà vẫn mang dây chuyền phỉ thúy ngọc lục bảo mà mình điêu khắc, cũng không nói gì nữa, kéo mẹ xuống lầu.
- Nữu Nữu, mẹ chuẩn bị ít bánh mì cho người bên nhà ngoại, con giúp mẹ mang xuống, còn có ít quà tặng nữa.
Hoàng Tú Lệ chỉ vào đống đồ trên bàn.
- Vâng!
Thật ra, Dương Tử Mi không muốn cho nhà cậu bất cứ thứ gì, trong kí ức cô, bọn họ để lại ấn tượng siêu kém.
Kiếp trước, khi nhà cô tan cửa nát nhà, chết chóc đau thương, cũng chỉ có cậu hai tới xử lí hậu sự, lúc đó cậu hai cũng định đưa cô về nuôi.
Không ngờ, mợ hai lại nhảy dựng lên mắng, nói nhà họ đã có bốn đứa trẻ, không thể nuôi thêm một đứa trẻ ăn không ngồi rồi.
Cậu hai sợ vợ đành bất đắc dĩ đưa cô tới nhà cậu cả có điều kiện sinh hoạt tương đối dư dả, chỉ có hai đứa con trai. Không ngờ cậu cả từ chối, nói ông không có nghĩa vụ giúp người khác nuôi con.
Cậu hai cầu xin thật lâu, nói đây là đứa con duy nhất mà em gái Tú Lệ để lại, sao lại bảo là con người khác được?
Cậu cả vẫn không đồng ý, hơn nữa kiên quyết cho rằng cô là thứ xui xẻo, mới khắc chết cả nhà, nhà mình không cần đồ xui xẻo này.
Cậu hai bất đắc dĩ đưa cô đi tìm các anh chị em khác. Kết quả đều giống nhau, đành phải đưa cô về nhà, quỳ xin trước mặt mợ, bà mợ mới miễn cưỡng đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro