Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Tuyết hồ ham ăn
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Nó không phải là chó, là Tuyết Hồ.
Dương Tử Mi thấy Tuyết Hồ không vui như vậy, cô quay sang nghiêm túc giải thích với Mộ Dung Vân Thanh.
- Tuyết Hồ?
Mộ Dung Vân Thanh nhìn con hồ ly trắng như tuyết trước mặt đầy hiếu kỳ, anh ta cảm giác hai mắt hồ ly giống như mắt người vậy, vừa có linh khí vừa có tình cảm.
- Đúng vậy.
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Đáng yêu thật!
Mộ Dung Vân Thanh buông lời tán thưởng.
- Tôi cũng muốn mua một con Tuyết Hồ làm thú cưng.
Tuyết Hồ nhịn không được liếc anh ta vài cái nữa, nói thầm trong lòng, Tuyết Hồ đi mua có cửa mà so với ta?
Dương Tử Mi nghe được lời thì thầm của Tuyết Hồ, cô vỗ vỗ đầu nó ý bảo nó không cần so đo với Mộ Dung Vân Thanh.
Tuyết Hồ gật gật đầu, kêu cô đưa đũa cho nó.
Lần này đến lượt Dương Tử Mi kinh ngạc, cô còn tưởng rằng hiện thân bây giờ của nó là hồ ly thì nó cũng sẽ cúi đầu vục vào bát ăn giống như những loài động vật bình thường khác chứ không phải dùng đũa ăn.
Tuy cô không nói ra nhưng Tuyết Hồ cũng đoán được hoài nghi trong lòng cô, hừ lạnh:
- Cậu nghĩ tôi là động vật không tiến hóa đấy à?
- Ha ha...
Dương Tử Mi không nhịn được cười hai tiếng, vươn tay lấy một đôi đũa trên mặt bàn đưa cho nó.
Vậy mà nó thật sự dùng móng vuốt cầm đũa hết sức linh hoạt, động tác gắp đồ ăn lên cực kỳ nhàn nhã, mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há mồm.
- Con tiểu hồ ly này phản trời hả, lại có thể dùng đũa còn tốt hơn ta, quá đáng sợ!
Ngọc Chân Tử từ trước đến nay luôn dùng đũa không chuẩn, thấy chỉ là một con hồ ly nhỏ mà lại có thể dùng đũa, cảm thấy thế giới quá sức vi diệu.
Tuyết Hồ ngẩng đầu, mắt liếc ông ta cười khinh thường.
Nhìn biểu cảm của nó cực kỳ giống người như vậy, mọi người lại giật mình.
- Dương tiểu thư, hồ ly của cô là linh vật hả?
Mộ Dung Thanh Vân hỏi.
- Đúng vậy.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Chỉ số thông minh của nó rất cao.
- Cô nuôi nó từ nhỏ sao?
- Không phải, tôi nhặt được nó trên núi.
- May mắn thật.
Mộ Dung Vân Thanh hâm mộ.
Dương Tử Mi cười cười, đúng là vận khí của cô tốt lắm mới có ngày hôm nay.
Có lẽ ông trời trên cao cũng thương cô một mình hiu quạnh giữa thế gian nên mới muốn tặng cho cô đồ tốt.
Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng cô dâng lên một niềm biết ơn.
- Ừ, hương vị của mấy món này không tồi đâu, tiểu nha đầu, múc tôi một chén canh coi.
Tuyết Hồ hóa thành một con cáo tham ăn, vừa ăn xong đã gọi Dương Tử Mi múc canh cho nó.
Dương Tử Mi hứng thú múc một chén canh, xong rồi còn bỏ cái muỗng nhỏ lên.
Thế mà nó lại cầm muỗng húp từng ngụm canh rất ưu nhã đoan trang, dáng người nhỏ bé kia thật giống mấy phu nhân thời trung cổ.
- Chị, chị quên em rồi sao?
Tiểu Thiên vừa tỉnh ngủ, thấy trước mặt là một bàn đầy đồ ăn ngon cũng trở nên tham ăn, kêu la bất mãn.
Dương Tử Mi chuẩn bị một bộ chén đũa đặt lên vị trí ghế trống bên cạnh.
- Còn có ai đến nữa sao?
Mộ Dung Vân Thanh hỏi.
- Không còn ai đến nữa cả, chén đũa này là chuẩn bị cho quỷ tôi nuôi.
Dương Tử Mi không hề giấu diếm.
Quỷ nuôi?
Mộ Dung Vân Thanh vô cùng băn khoăn, rốt cuộc thứ này là gì vậy chứ.
Anh ta kinh ngạc nhìn, hóa ra dĩa đồ ăn đủ cả sắc lẫn vị đều bị biến thành thức ăn không vị không nhiệt, lúc này mới hiểu ra, quỷ nuôi rốt cuộc là cái gì.
La Anh Hào ở bên cạnh nãy giờ chỉ nhìn mà không lên tiếng, vô cùng kinh ngạc.
Sự thông thái của Tuyết Hồ, đối với thói quen huấn luyện chó quân đội của anh ta cũng không hề khiến anh ta kinh ngạc gì.
Thế nhưng cô lại còn nuôi quỷ, thật sự làm người ta sởn hết cả tóc gáy.
Thật sự không biết trong cơ thể nhỏ nhắn của cô ta rốt cuộc chứa sức mạnh thần kì gì.
Dương Tử Mi thấy Tuyết Hồ không vui như vậy, cô quay sang nghiêm túc giải thích với Mộ Dung Vân Thanh.
- Tuyết Hồ?
Mộ Dung Vân Thanh nhìn con hồ ly trắng như tuyết trước mặt đầy hiếu kỳ, anh ta cảm giác hai mắt hồ ly giống như mắt người vậy, vừa có linh khí vừa có tình cảm.
- Đúng vậy.
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Đáng yêu thật!
Mộ Dung Vân Thanh buông lời tán thưởng.
- Tôi cũng muốn mua một con Tuyết Hồ làm thú cưng.
Tuyết Hồ nhịn không được liếc anh ta vài cái nữa, nói thầm trong lòng, Tuyết Hồ đi mua có cửa mà so với ta?
Dương Tử Mi nghe được lời thì thầm của Tuyết Hồ, cô vỗ vỗ đầu nó ý bảo nó không cần so đo với Mộ Dung Vân Thanh.
Tuyết Hồ gật gật đầu, kêu cô đưa đũa cho nó.
Lần này đến lượt Dương Tử Mi kinh ngạc, cô còn tưởng rằng hiện thân bây giờ của nó là hồ ly thì nó cũng sẽ cúi đầu vục vào bát ăn giống như những loài động vật bình thường khác chứ không phải dùng đũa ăn.
Tuy cô không nói ra nhưng Tuyết Hồ cũng đoán được hoài nghi trong lòng cô, hừ lạnh:
- Cậu nghĩ tôi là động vật không tiến hóa đấy à?
- Ha ha...
Dương Tử Mi không nhịn được cười hai tiếng, vươn tay lấy một đôi đũa trên mặt bàn đưa cho nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà nó thật sự dùng móng vuốt cầm đũa hết sức linh hoạt, động tác gắp đồ ăn lên cực kỳ nhàn nhã, mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ biết trợn mắt há mồm.
- Con tiểu hồ ly này phản trời hả, lại có thể dùng đũa còn tốt hơn ta, quá đáng sợ!
Ngọc Chân Tử từ trước đến nay luôn dùng đũa không chuẩn, thấy chỉ là một con hồ ly nhỏ mà lại có thể dùng đũa, cảm thấy thế giới quá sức vi diệu.
Tuyết Hồ ngẩng đầu, mắt liếc ông ta cười khinh thường.
Nhìn biểu cảm của nó cực kỳ giống người như vậy, mọi người lại giật mình.
- Dương tiểu thư, hồ ly của cô là linh vật hả?
Mộ Dung Thanh Vân hỏi.
- Đúng vậy.
Dương Tử Mi gật đầu:
- Chỉ số thông minh của nó rất cao.
- Cô nuôi nó từ nhỏ sao?
- Không phải, tôi nhặt được nó trên núi.
- May mắn thật.
Mộ Dung Vân Thanh hâm mộ.
Dương Tử Mi cười cười, đúng là vận khí của cô tốt lắm mới có ngày hôm nay.
Có lẽ ông trời trên cao cũng thương cô một mình hiu quạnh giữa thế gian nên mới muốn tặng cho cô đồ tốt.
Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng cô dâng lên một niềm biết ơn.
- Ừ, hương vị của mấy món này không tồi đâu, tiểu nha đầu, múc tôi một chén canh coi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Hồ hóa thành một con cáo tham ăn, vừa ăn xong đã gọi Dương Tử Mi múc canh cho nó.
Dương Tử Mi hứng thú múc một chén canh, xong rồi còn bỏ cái muỗng nhỏ lên.
Thế mà nó lại cầm muỗng húp từng ngụm canh rất ưu nhã đoan trang, dáng người nhỏ bé kia thật giống mấy phu nhân thời trung cổ.
- Chị, chị quên em rồi sao?
Tiểu Thiên vừa tỉnh ngủ, thấy trước mặt là một bàn đầy đồ ăn ngon cũng trở nên tham ăn, kêu la bất mãn.
Dương Tử Mi chuẩn bị một bộ chén đũa đặt lên vị trí ghế trống bên cạnh.
- Còn có ai đến nữa sao?
Mộ Dung Vân Thanh hỏi.
- Không còn ai đến nữa cả, chén đũa này là chuẩn bị cho quỷ tôi nuôi.
Dương Tử Mi không hề giấu diếm.
Quỷ nuôi?
Mộ Dung Vân Thanh vô cùng băn khoăn, rốt cuộc thứ này là gì vậy chứ.
Anh ta kinh ngạc nhìn, hóa ra dĩa đồ ăn đủ cả sắc lẫn vị đều bị biến thành thức ăn không vị không nhiệt, lúc này mới hiểu ra, quỷ nuôi rốt cuộc là cái gì.
La Anh Hào ở bên cạnh nãy giờ chỉ nhìn mà không lên tiếng, vô cùng kinh ngạc.
Sự thông thái của Tuyết Hồ, đối với thói quen huấn luyện chó quân đội của anh ta cũng không hề khiến anh ta kinh ngạc gì.
Thế nhưng cô lại còn nuôi quỷ, thật sự làm người ta sởn hết cả tóc gáy.
Thật sự không biết trong cơ thể nhỏ nhắn của cô ta rốt cuộc chứa sức mạnh thần kì gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro