"Chị Thích Mấy...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Hạ Chanh không quá thích phải ngẩng đầu lên nhìn người khác, cô lập tức vòng ra sau ghế để kéo ra khoảng cách: "Anh Từ, tôi tiễn anh ra ngoài."
"Không cần phiền cô vậy đâu."
"Không sao."
Hạ Chanh mỉm cười, lướt qua bàn làm việc rồi đi về phía cửa, Từ Dương thấy vậy cũng lập tức đi theo.
Cô đích thân tiễn Từ Dương đến cửa phòng làm việc, cũng tỏ ý sau khi chuẩn bị xong kế hoạch thì sẽ cùng anh bàn bạc kĩ hơn.
Từ Dương lại cảm ơn cô thêm một lần nữa rồi mới rời đi.
Hạ Chanh đứng ở cửa khoảng hai giây, vừa quay người lại đã thấy Lâm An đang nhấp nha nhấp nhổm thò đầu ra nhìn mình, cảnh tượng này quả thật có chút buồn cười.
"Làm ăn trộm đấy à?"
"Hì..." Lâm An ngượng ngùng cười cười, từ trong góc đi ra: "Chị Hạ, chị giỏi thật đấy!"
"Cũng chỉ là hóng hớt chút thôi mà? Chị không trừ tiền lương của em đâu, khỏi phải nịnh." Hạ Chanh nói xong liền đi vào.
"Em nói thật đấy! Không phải nịnh nọt đâu!" Lâm An luống cuống đi theo sau cô, "Lúc mới đến thì hai mắt đỏ lè, trông đến là khủng bố. Thế mà bây giờ đi ra thì lông đã được vuốt xuôi cả rồi, còn trái một câu phải một câu cám ơn chị nữa chứ.”
Hạ Chanh cười, nghiêng đầu nhìn Lâm An: "Em cứ nói đi vào đi ra kiểu này, người ta nghe được mà không biết thì còn tưởng chỗ chúng ta đang làm gì ấy chứ."
Lâm An sửng sốt một giây, lúc này mới ý thức được, sắc mặt không khỏi có chút nóng lên: "Chị Hạ! Đầu óc chị đừng có đen tối như vậy được không?"
"Chị thích mấy chuyện đen tối đấy, không phải từ ngày đầu em đã biết rồi sao?"
"Em…"
"Được rồi, em đi làm việc đi, không có việc gì thì xem video, hoặc là đánh ngủ một giấc cũng được. Chị còn có việc phải làm." Hạ Chanh vẫn đứng ở cửa phòng làm việc, quay đầu nói với Lâm An.
Lâm An bĩu môi, quay người đi về phía chỗ làm việc của mình.
Hạ Chanh nhún vai nhìn theo bóng lưng của cô, lặng lẽ mỉm cười, lắc đầu nhẹ một cái rồi xoay người đi vào văn phòng, đóng cửa lại.
Cô đi tới bàn làm việc, lấy chiếc túi trên bàn, kéo khóa lấy điện thoại di động ra gọi cho Cao Trình Dịch.
Điện thoại reo hai hồi đã được kết nối, Cao Trình Dịch mỉm cười nói ra câu chào.
Hạ Chanh cau mày, "Luật sư Cao, vui vẻ ghê nhỉ."
"A... Lại làm sao? Ai chọc cô thế?"
"Anh nghĩ vì sao mà tôi lại gọi cho anh?"
"Từ Dương đã đến tìm cô rồi à?"
“Ha.” Hạ Chanh cười khẩy một tiếng, “Thành thật nói cho tôi biết, con gái của Từ Dương là con ruột của anh ta à?”
"Ầy... Anh ta nói phải, nhưng... Cô biết đấy..."
"Cho nên vì sợ ảnh hưởng đến tỷ lệ thắng kiện của anh, anh mới đẩy cái mớ bòng bong này qua cho tôi?"
"Xem cô nói kìa, nếu là sợ ảnh hưởng thì tôi đã trực tiếp từ chối không nhận luôn rồi."
"Ồ, vậy là anh cảm thấy văn phòng nhỏ này của tôi còn phải nuôi một trợ lý nên mới cứu tế tôi đấy à?"
"Ôi chao! Tôi thực sự không có ý đó."
"Vậy anh nói xem, anh giới thiệu anh ta đến đây là có ý gì? Hơn nữa, lúc liên hệ với tôi anh cũng không nhắc đến chuyện này."
Cao Trình Dịch kìm nén, "Nói thật, tôi quen biết Từ Dương cũng đã được hai ba năm nay. Mặc dù không tính là quá thân thiết, nhưng cách làm người của anh ấy thực sự không tệ. Tôi thực sự muốn giúp anh ấy, nhưng bây giờ hẳn là cô cũng biết, nếu chỉ thông qua các thủ tục pháp lý để giúp anh ấy lấy được quyền nuôi con thì cơ hội thắng nhiều nhất cũng chỉ là 50%.
Hạ Chanh cau mày, không lên tiếng.
Cao Trình Dịch nói thêm: "Tôi nghĩ hết một vòng mấy người xung quanh, cảm thấy cũng chỉ có cô mới có khả năng tăng tỷ lệ chiến thắng lên 80% thôi."
"Cám ơn luật sư Cao đã cất nhắc."
"Chị! Em gọi chị là chị được không, chị đừng như vậy mà..."
"Cả đám các anh, chuyện gì nát bét bốc mùi thì đều đẩy hết qua cho tôi. Có phải mấy người cảm thấy ngoại trừ vừa đe dọa vừa dụ dỗ ra thì tôi chẳng làm được gì khác không hả?"
"Tất nhiên là không rồi! Chúng tôi chỉ cảm thấy cô cực kỳ xuất sắc! Dù chúng tôi không giải quyết được thì cô vẫn có thể xử lý ngon lành hết."
"Ha, nào phải các anh không giải quyết được, các anh chỉ là yêu bộ lông vũ của mình quá thôi."
"Chị Hạ, em đã xấu hổ đến sắp rơi nước mắt luôn rồi này, chị đừng mắng em nữa được không?"
Giọng nói của Cao Trình Dịch nghe đến là đáng thương, mà cảm xúc bực bội dồn nén trong lòng Hạ Chanh cũng được giải tỏa hòm hòm, hơn nữa cô cũng hiểu cái gọi là mức độ...
"Không cần phiền cô vậy đâu."
"Không sao."
Hạ Chanh mỉm cười, lướt qua bàn làm việc rồi đi về phía cửa, Từ Dương thấy vậy cũng lập tức đi theo.
Cô đích thân tiễn Từ Dương đến cửa phòng làm việc, cũng tỏ ý sau khi chuẩn bị xong kế hoạch thì sẽ cùng anh bàn bạc kĩ hơn.
Từ Dương lại cảm ơn cô thêm một lần nữa rồi mới rời đi.
Hạ Chanh đứng ở cửa khoảng hai giây, vừa quay người lại đã thấy Lâm An đang nhấp nha nhấp nhổm thò đầu ra nhìn mình, cảnh tượng này quả thật có chút buồn cười.
"Làm ăn trộm đấy à?"
"Hì..." Lâm An ngượng ngùng cười cười, từ trong góc đi ra: "Chị Hạ, chị giỏi thật đấy!"
"Cũng chỉ là hóng hớt chút thôi mà? Chị không trừ tiền lương của em đâu, khỏi phải nịnh." Hạ Chanh nói xong liền đi vào.
"Em nói thật đấy! Không phải nịnh nọt đâu!" Lâm An luống cuống đi theo sau cô, "Lúc mới đến thì hai mắt đỏ lè, trông đến là khủng bố. Thế mà bây giờ đi ra thì lông đã được vuốt xuôi cả rồi, còn trái một câu phải một câu cám ơn chị nữa chứ.”
Hạ Chanh cười, nghiêng đầu nhìn Lâm An: "Em cứ nói đi vào đi ra kiểu này, người ta nghe được mà không biết thì còn tưởng chỗ chúng ta đang làm gì ấy chứ."
Lâm An sửng sốt một giây, lúc này mới ý thức được, sắc mặt không khỏi có chút nóng lên: "Chị Hạ! Đầu óc chị đừng có đen tối như vậy được không?"
"Chị thích mấy chuyện đen tối đấy, không phải từ ngày đầu em đã biết rồi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em…"
"Được rồi, em đi làm việc đi, không có việc gì thì xem video, hoặc là đánh ngủ một giấc cũng được. Chị còn có việc phải làm." Hạ Chanh vẫn đứng ở cửa phòng làm việc, quay đầu nói với Lâm An.
Lâm An bĩu môi, quay người đi về phía chỗ làm việc của mình.
Hạ Chanh nhún vai nhìn theo bóng lưng của cô, lặng lẽ mỉm cười, lắc đầu nhẹ một cái rồi xoay người đi vào văn phòng, đóng cửa lại.
Cô đi tới bàn làm việc, lấy chiếc túi trên bàn, kéo khóa lấy điện thoại di động ra gọi cho Cao Trình Dịch.
Điện thoại reo hai hồi đã được kết nối, Cao Trình Dịch mỉm cười nói ra câu chào.
Hạ Chanh cau mày, "Luật sư Cao, vui vẻ ghê nhỉ."
"A... Lại làm sao? Ai chọc cô thế?"
"Anh nghĩ vì sao mà tôi lại gọi cho anh?"
"Từ Dương đã đến tìm cô rồi à?"
“Ha.” Hạ Chanh cười khẩy một tiếng, “Thành thật nói cho tôi biết, con gái của Từ Dương là con ruột của anh ta à?”
"Ầy... Anh ta nói phải, nhưng... Cô biết đấy..."
"Cho nên vì sợ ảnh hưởng đến tỷ lệ thắng kiện của anh, anh mới đẩy cái mớ bòng bong này qua cho tôi?"
"Xem cô nói kìa, nếu là sợ ảnh hưởng thì tôi đã trực tiếp từ chối không nhận luôn rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ, vậy là anh cảm thấy văn phòng nhỏ này của tôi còn phải nuôi một trợ lý nên mới cứu tế tôi đấy à?"
"Ôi chao! Tôi thực sự không có ý đó."
"Vậy anh nói xem, anh giới thiệu anh ta đến đây là có ý gì? Hơn nữa, lúc liên hệ với tôi anh cũng không nhắc đến chuyện này."
Cao Trình Dịch kìm nén, "Nói thật, tôi quen biết Từ Dương cũng đã được hai ba năm nay. Mặc dù không tính là quá thân thiết, nhưng cách làm người của anh ấy thực sự không tệ. Tôi thực sự muốn giúp anh ấy, nhưng bây giờ hẳn là cô cũng biết, nếu chỉ thông qua các thủ tục pháp lý để giúp anh ấy lấy được quyền nuôi con thì cơ hội thắng nhiều nhất cũng chỉ là 50%.
Hạ Chanh cau mày, không lên tiếng.
Cao Trình Dịch nói thêm: "Tôi nghĩ hết một vòng mấy người xung quanh, cảm thấy cũng chỉ có cô mới có khả năng tăng tỷ lệ chiến thắng lên 80% thôi."
"Cám ơn luật sư Cao đã cất nhắc."
"Chị! Em gọi chị là chị được không, chị đừng như vậy mà..."
"Cả đám các anh, chuyện gì nát bét bốc mùi thì đều đẩy hết qua cho tôi. Có phải mấy người cảm thấy ngoại trừ vừa đe dọa vừa dụ dỗ ra thì tôi chẳng làm được gì khác không hả?"
"Tất nhiên là không rồi! Chúng tôi chỉ cảm thấy cô cực kỳ xuất sắc! Dù chúng tôi không giải quyết được thì cô vẫn có thể xử lý ngon lành hết."
"Ha, nào phải các anh không giải quyết được, các anh chỉ là yêu bộ lông vũ của mình quá thôi."
"Chị Hạ, em đã xấu hổ đến sắp rơi nước mắt luôn rồi này, chị đừng mắng em nữa được không?"
Giọng nói của Cao Trình Dịch nghe đến là đáng thương, mà cảm xúc bực bội dồn nén trong lòng Hạ Chanh cũng được giải tỏa hòm hòm, hơn nữa cô cũng hiểu cái gọi là mức độ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro