Đây Sao Có Thể...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
“Tôi, cô hù tôi đấy à?” Du Tĩnh Di dừng một lúc mới có thể tìm được thanh âm của mình, và nó cũng chẳng được mấy phần tự tin cả.
“Tôi có lừa chị hay không thì chị chỉ cần hỏi thử luật sư khác là biết mà nhỉ? À, đúng rồi, anh bạn nam của chị không phải nói đã tìm được luật sư rồi sao? Chị có thể gọi điện thoại hỏi anh ta thử xem."
“Cô ——” Du Tĩnh Di tức đến nỗi như có một búng máu mắc ngay cổ họng, rồi lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Ngoài ra, tôi cũng muốn đích thân nhắc nhở chị Du một chút, một khi hành vi của chị Du đã được coi là lừa đảo hôn nhân thì anh Từ có quyền thu hồi toàn bộ tổn thất của mình trong 5 năm qua, hơn nữa rất có thể chị Du còn phải đi tù nữa đấy."
"Cô uy hiếp tôi?!"
Hạ Chanh mỉm cười, dùng đầu ngón tay trái nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn: "Đây sao có thể gọi là uy hiếp được? Đây là nhắc nhở có thiện ý. Hôm nay là cuối tuần, thứ hai ngày mai tôi sẽ đệ trình đơn khởi tố cho tòa án, cũng yêu cầu lập án điều tra."
Du Tĩnh Di nắm chặt điện thoại, vừa tức giận, vừa lo lắng lại vừa hoảng sợ, hai tay cô ta đều phát run.
"Trước cứ như vậy đã. Nếu trước ngày mai chị Du suy nghĩ lại và có nhu cầu muốn hòa giải thì chị có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tạm biệt." Nói xong, Hạ Chanh cũng lập tức cúp điện thoại luôn, không hề để lại đường sống cho cô ta.
Tiếng bíp bíp từ đầu dây bên kia truyền đến, Du Tĩnh Di hoang mang lo sợ chậm rãi đặt điện thoại xuống, bên tai cô ta vẫn đang văng vẳng những lời vừa rồi của Hạ Chanh.
Tố tụng hình sự, lừa đảo hôn nhân, lập án điều tra, ngồi tù...
Không không không! Sao có thể như vậy được, cô ta không hề lừa hôn, năm đó Từ Dương đều biết hết thảy nhưng vẫn muốn cưới cô ta. Sao có thể xem là lừa đảo hôn nhân được!
Du Tĩnh Di càng nghĩ càng thấy sai, càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi là do mình mới tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo hẳn nên mới bị dăm ba câu nói của Hạ Chanh hù thành như vậy.
Cô ta cau mày, nhỏ giọng chửi rủa, mở điện thoại lên rồi lập tức gọi lại cho Hạ Chanh.
Thấy là Du Tĩnh Di gọi lại cho mình, Hạ Chanh còn đang nghi hoặc là sao cô ta có thể nhanh chóng thông suốt thế nhỉ, kết quả là vừa bắt máy, Du Tĩnh Di đã mắng cô một trận rồi.
"Từ Dương dựa vào cái gì mà đòi kiện tôi? Anh ta vốn đã biết hết chuyện của Nặc Nặc rồi. Anh ta nói không sao cả, sẽ coi Nặc Nặc như con gái ruột của mình, bởi vì thế nên tôi mới đồng ý lấy anh ta đó chứ! Bây giờ các người đang muốn vu vạ cho tôi đúng không?!"
Vậy là thực sự không phải con ruột nhỉ...
Mặc dù trong lòng cô cơ bản đã xác định được đáp án, nhưng khi Du Tĩnh Di tự mình thừa nhận như vậy, trong lòng Hạ Chanh vẫn không khỏi thở dài một tiếng.
Cũng không phải là Từ Dương ngu ngốc, dù sao khi thích, khi yêu, có rất nhiều người đã làm chuyện ngu xuẩn cơ mà.
Cô chỉ cảm thấy những gì anh trả giá thật sự không đáng, càng không đáng hơn cả cô trước kia nữa...
"Chị Du, đây chỉ là lời nói từ một phía của chị thôi. Tòa án ra quyết định là dựa trên chứng cứ, chị có chứng cớ gì chứng minh ngay từ đầu anh Từ đã biết Từ Nặc không phải là con của anh ấy không?"
"Tôi……"
"Hơn nữa, tôi nhắc để chị nhớ thêm một chuyện, xác suất để lời khai của người thân và bạn bè được chấp nhận tại tòa là rất thấp. Dù sao thì anh Từ cũng đã nói với tôi rằng chị đã nói với anh ấy rằng đứa bé là của anh ấy, và anh ấy vẫn luôn cho rằng đứa bé là con ruột của mình.”
“Tôi không có! Từ Dương nói dối!"
"Ầy... Chị nói với tôi là anh ấy nói dối cũng có được ích lợi gì đâu, mà có nói thế với toà cũng vô dụng. Chị phải đưa ra được bằng chứng kìa. Hơn nữa... Bởi vì đã có hành vi ngoại tình nên uy tín của chị trên khía cạnh đạo đức cũng bị giảm kha khá đây, chị cảm thấy mình có phần thắng sao?"
Du Tĩnh Di hé miệng, cô ta muốn nói gì đó, nhưng môi run run, mãi cũng không thể nặn ra nửa chữ.
"Trước mắt cứ vậy đã, tôi còn có việc phải làm, nếu như chị Du muốn thương lượng hòa giải thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh chị gọi điện thoại đến, còn nếu không phải... Vậy thì chị đừng gọi nữa, tôi tính phí tư vấn theo giờ, thế nên không thể lãng phí quá nhiều thời gian với chị được.”
Âm báo bận lại bíp bíp vang lên, Du Tĩnh Di bị câu nói cuối cùng của Hạ Chanh chọc cho tức giận đến suýt nữa thì đập nát điện thoại.
Tuy nhiên, chút lý trí còn sót lại vẫn làm cô ta nâng tay lên rồi lại buông xuống, sau đó cô ta nhanh chóng tìm rồi gọi qua số điện thoại của người tình nhỏ Trần Thượng.
“Tôi có lừa chị hay không thì chị chỉ cần hỏi thử luật sư khác là biết mà nhỉ? À, đúng rồi, anh bạn nam của chị không phải nói đã tìm được luật sư rồi sao? Chị có thể gọi điện thoại hỏi anh ta thử xem."
“Cô ——” Du Tĩnh Di tức đến nỗi như có một búng máu mắc ngay cổ họng, rồi lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Ngoài ra, tôi cũng muốn đích thân nhắc nhở chị Du một chút, một khi hành vi của chị Du đã được coi là lừa đảo hôn nhân thì anh Từ có quyền thu hồi toàn bộ tổn thất của mình trong 5 năm qua, hơn nữa rất có thể chị Du còn phải đi tù nữa đấy."
"Cô uy hiếp tôi?!"
Hạ Chanh mỉm cười, dùng đầu ngón tay trái nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn: "Đây sao có thể gọi là uy hiếp được? Đây là nhắc nhở có thiện ý. Hôm nay là cuối tuần, thứ hai ngày mai tôi sẽ đệ trình đơn khởi tố cho tòa án, cũng yêu cầu lập án điều tra."
Du Tĩnh Di nắm chặt điện thoại, vừa tức giận, vừa lo lắng lại vừa hoảng sợ, hai tay cô ta đều phát run.
"Trước cứ như vậy đã. Nếu trước ngày mai chị Du suy nghĩ lại và có nhu cầu muốn hòa giải thì chị có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tạm biệt." Nói xong, Hạ Chanh cũng lập tức cúp điện thoại luôn, không hề để lại đường sống cho cô ta.
Tiếng bíp bíp từ đầu dây bên kia truyền đến, Du Tĩnh Di hoang mang lo sợ chậm rãi đặt điện thoại xuống, bên tai cô ta vẫn đang văng vẳng những lời vừa rồi của Hạ Chanh.
Tố tụng hình sự, lừa đảo hôn nhân, lập án điều tra, ngồi tù...
Không không không! Sao có thể như vậy được, cô ta không hề lừa hôn, năm đó Từ Dương đều biết hết thảy nhưng vẫn muốn cưới cô ta. Sao có thể xem là lừa đảo hôn nhân được!
Du Tĩnh Di càng nghĩ càng thấy sai, càng nghĩ càng cảm thấy vừa rồi là do mình mới tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo hẳn nên mới bị dăm ba câu nói của Hạ Chanh hù thành như vậy.
Cô ta cau mày, nhỏ giọng chửi rủa, mở điện thoại lên rồi lập tức gọi lại cho Hạ Chanh.
Thấy là Du Tĩnh Di gọi lại cho mình, Hạ Chanh còn đang nghi hoặc là sao cô ta có thể nhanh chóng thông suốt thế nhỉ, kết quả là vừa bắt máy, Du Tĩnh Di đã mắng cô một trận rồi.
"Từ Dương dựa vào cái gì mà đòi kiện tôi? Anh ta vốn đã biết hết chuyện của Nặc Nặc rồi. Anh ta nói không sao cả, sẽ coi Nặc Nặc như con gái ruột của mình, bởi vì thế nên tôi mới đồng ý lấy anh ta đó chứ! Bây giờ các người đang muốn vu vạ cho tôi đúng không?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy là thực sự không phải con ruột nhỉ...
Mặc dù trong lòng cô cơ bản đã xác định được đáp án, nhưng khi Du Tĩnh Di tự mình thừa nhận như vậy, trong lòng Hạ Chanh vẫn không khỏi thở dài một tiếng.
Cũng không phải là Từ Dương ngu ngốc, dù sao khi thích, khi yêu, có rất nhiều người đã làm chuyện ngu xuẩn cơ mà.
Cô chỉ cảm thấy những gì anh trả giá thật sự không đáng, càng không đáng hơn cả cô trước kia nữa...
"Chị Du, đây chỉ là lời nói từ một phía của chị thôi. Tòa án ra quyết định là dựa trên chứng cứ, chị có chứng cớ gì chứng minh ngay từ đầu anh Từ đã biết Từ Nặc không phải là con của anh ấy không?"
"Tôi……"
"Hơn nữa, tôi nhắc để chị nhớ thêm một chuyện, xác suất để lời khai của người thân và bạn bè được chấp nhận tại tòa là rất thấp. Dù sao thì anh Từ cũng đã nói với tôi rằng chị đã nói với anh ấy rằng đứa bé là của anh ấy, và anh ấy vẫn luôn cho rằng đứa bé là con ruột của mình.”
“Tôi không có! Từ Dương nói dối!"
"Ầy... Chị nói với tôi là anh ấy nói dối cũng có được ích lợi gì đâu, mà có nói thế với toà cũng vô dụng. Chị phải đưa ra được bằng chứng kìa. Hơn nữa... Bởi vì đã có hành vi ngoại tình nên uy tín của chị trên khía cạnh đạo đức cũng bị giảm kha khá đây, chị cảm thấy mình có phần thắng sao?"
Du Tĩnh Di hé miệng, cô ta muốn nói gì đó, nhưng môi run run, mãi cũng không thể nặn ra nửa chữ.
"Trước mắt cứ vậy đã, tôi còn có việc phải làm, nếu như chị Du muốn thương lượng hòa giải thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh chị gọi điện thoại đến, còn nếu không phải... Vậy thì chị đừng gọi nữa, tôi tính phí tư vấn theo giờ, thế nên không thể lãng phí quá nhiều thời gian với chị được.”
Âm báo bận lại bíp bíp vang lên, Du Tĩnh Di bị câu nói cuối cùng của Hạ Chanh chọc cho tức giận đến suýt nữa thì đập nát điện thoại.
Tuy nhiên, chút lý trí còn sót lại vẫn làm cô ta nâng tay lên rồi lại buông xuống, sau đó cô ta nhanh chóng tìm rồi gọi qua số điện thoại của người tình nhỏ Trần Thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro