Không Muốn Trở...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Ban đầu, cô có chút kháng cự, nhưng đại đa số phụ nữ đều như vậy, khi đối mặt với người mình ngưỡng mộ, yêu thích, điểm mấu chốt luôn có thể lui về sau hết lần này đến lần khác.
Và trong quá trình nhượng bộ này, cảm giác xấu hổ và đạo đức sâu thẳm trong lòng cô sẽ từng chút một mà dần dần bị dục vọng và sự ỷ lại vào hắn che lấp hết thảy.
Ngay cả sau khi nếm được ngon ngọt, mọi thứ dường như đều có vẻ đương nhiên phải vậy...
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ trong vòng nửa năm, yêu cầu của Giang Hạo Thừa đã bắt đầu tăng cao, thậm chí còn lưu lại vết thương trên người cô nữa.
Những vết roi bắt đầu nghiến xuống trên da thịt cô; không chỉ để lại những vết đỏ hơi sưng tấy, đầu vú còn bị hắn cắn gặm, thậm chí còn dùng những đạo cụ nhỏ kẹp đến sưng đỏ trầy da, quần áo cọ vào cũng khiến cô đau đớn.
Nhưng dù đã tới bước này, cô cảm thấy mình vẫn còn có thể chịu đựng được. Mãi cho đến khi hắn nảy ra ý tưởng mới, thậm chí là có cả ý tưởng 3P, muốn nhìn thấy bộ dạng cô bị hai người đàn ông đồng thời đ* đ*t.
Đây là một sự ám chỉ... Và nó cũng hoàn toàn phá vỡ điểm mấu chốt của cô.
Cô từ chối, hơn nữa còn thực sự rất tức giận. Có lẽ Giang Hạo Thừa thấy cô phản ứng dữ dội nên đã trấn an cô rằng 3P chỉ là hắn nói đùa thôi, ngay cả mấy thú vui kia nữa, nếu cô không thể chấp nhận được thì cũng chẳng sao, hắn chỉ là nhất thời nảy ra ý tưởng vậy thôi.
Lời hắn nói thì là như vậy, nhưng kể từ ngày đó, sự nhiệt tình của Giang Hạo Thừa đối với cô rõ ràng bắt đầu dần dần phai nhạt, cô biết rất rõ, nếu muốn trở lại như trước kia thì cô nhất định phải thỏa hiệp.
Nhưng cô càng biết rõ hơn, rằng một khi điểm mấu chốt này bị vượt qua, thì cô sẽ không còn điểm mấu chốt nữa, rồi cô cũng sẽ trở thành đồ chơi của hắn, mà không phải là người yêu.
Người yêu ấy à, sẽ không bao giờ bởi vì những nguyên nhân kia mà cố tình lạnh nhạt với cô như vậy...
Đúng như cô dự đoán, trong vòng hai tháng đã bắt đầu lan truyền tin tức hắn đi chơi với một cô gái ở khoa khác.
Cô biết cô gái đó, cô ấy cũng thích hắn đã lâu, hiển nhiên là Giang Hạo Thừa đã tìm được món đồ chơi mới sẵn sàng chiều ý hắn rồi.
Cô không chất vấn hắn mà trực tiếp đề nghị chia tay, Giang Hạo Thừa cũng không hỏi cô lý do chia tay, có rất nhiều chuyện, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng...
Nhưng lý trí có thể điều khiển hành vi và lựa chọn, lại không thể khống chế được tình cảm và cảm xúc.
Cô đã suy sụp một thời gian rất dài sau khi chia tay, thậm chí thỉnh thoảng còn hối hận vì sao lúc đó mình không thỏa hiệp, nhưng suy nghĩ đó chỉ là ngẫu nhiên nãy ra, và cô cũng chỉ nghĩ một chút vậy thôi.
Thời gian dài trôi qua, cô cũng dần dần hồi phục, thậm chí khi không thể tránh khỏi việc gặp nhau trong khuôn viên trường, cô cũng có thể mỉm cười với hắn như thể không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù tâm trạng cả ngày hôm đó sẽ có chút dao động, nhưng ngày hôm sau mọi chuyện lại sẽ đâu vào đấy, giống như việc bị bệnh dị ứng vậy.
Sau khi tốt nghiệp, hặn chọn ra nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu, cô cũng chưa từng gặp lại hắn, hắn chỉ sống trong ký ức của cô.
Thời gian trôi qua, cô hầu như không thể nhớ nổi hắn, nhưng mỗi khi nghe thấy tên và tin tức của hắn, cảm xúc của cô ít nhiều vẫn sẽ có chút không thể khống chế được mà xao động.
Thân thể cô khao khát loại kích thích đó, giống như đã từng ăn thịt thì uống cháo sẽ cảm thấy hương vị không bằng vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà dù sau này cô đã từng thử quen bạn trai, nhưng đều không được bao lâu...
Trong xe, Cao Trình Dịch thuật lại đầy đủ lịch sử làm giàu của Từ Dương và chuyện hồi xưa của anh ta và vợ, bất tri bất giác chiếc xe đã đi được đến đích.
Hạ Chanh cũng thu hồi suy nghĩ, khoác cái túi vẫn đặt ở đầu gối lên trên vai, đợi Cao Trình Dịch dừng xe tắt máy, cô mới đưa tay lên cửa xe.
Đột nhiên, cửa xe được mở ra từ bên ngoài, Giang Hạo Thừa nãy giờ vẫn luôn ôm im ở ghế sau không đã xuống xe từ lúc nào, còn vô cùng ân cần mà mở cửa xe cho cô nữa...
Hạ Chanh nhìn Giang Hạo Thừa đang cười nhạt mà nhìn cô với ánh mắt sáng quắt kia, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Không phải là tim đập thình thịch, cũng không phải là hồi hộp không yên, càng không phải là hy vọng hay chờ mong, mà ngược lại, giống như một khán giả đang bình tĩnh xem biểu diễn vậy.
Dường như... Hắn trong hiện thực lại chẳng thể khiến cô khao khát và rung động được như hắn trong ký ức...
Và trong quá trình nhượng bộ này, cảm giác xấu hổ và đạo đức sâu thẳm trong lòng cô sẽ từng chút một mà dần dần bị dục vọng và sự ỷ lại vào hắn che lấp hết thảy.
Ngay cả sau khi nếm được ngon ngọt, mọi thứ dường như đều có vẻ đương nhiên phải vậy...
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, chỉ trong vòng nửa năm, yêu cầu của Giang Hạo Thừa đã bắt đầu tăng cao, thậm chí còn lưu lại vết thương trên người cô nữa.
Những vết roi bắt đầu nghiến xuống trên da thịt cô; không chỉ để lại những vết đỏ hơi sưng tấy, đầu vú còn bị hắn cắn gặm, thậm chí còn dùng những đạo cụ nhỏ kẹp đến sưng đỏ trầy da, quần áo cọ vào cũng khiến cô đau đớn.
Nhưng dù đã tới bước này, cô cảm thấy mình vẫn còn có thể chịu đựng được. Mãi cho đến khi hắn nảy ra ý tưởng mới, thậm chí là có cả ý tưởng 3P, muốn nhìn thấy bộ dạng cô bị hai người đàn ông đồng thời đ* đ*t.
Đây là một sự ám chỉ... Và nó cũng hoàn toàn phá vỡ điểm mấu chốt của cô.
Cô từ chối, hơn nữa còn thực sự rất tức giận. Có lẽ Giang Hạo Thừa thấy cô phản ứng dữ dội nên đã trấn an cô rằng 3P chỉ là hắn nói đùa thôi, ngay cả mấy thú vui kia nữa, nếu cô không thể chấp nhận được thì cũng chẳng sao, hắn chỉ là nhất thời nảy ra ý tưởng vậy thôi.
Lời hắn nói thì là như vậy, nhưng kể từ ngày đó, sự nhiệt tình của Giang Hạo Thừa đối với cô rõ ràng bắt đầu dần dần phai nhạt, cô biết rất rõ, nếu muốn trở lại như trước kia thì cô nhất định phải thỏa hiệp.
Nhưng cô càng biết rõ hơn, rằng một khi điểm mấu chốt này bị vượt qua, thì cô sẽ không còn điểm mấu chốt nữa, rồi cô cũng sẽ trở thành đồ chơi của hắn, mà không phải là người yêu.
Người yêu ấy à, sẽ không bao giờ bởi vì những nguyên nhân kia mà cố tình lạnh nhạt với cô như vậy...
Đúng như cô dự đoán, trong vòng hai tháng đã bắt đầu lan truyền tin tức hắn đi chơi với một cô gái ở khoa khác.
Cô biết cô gái đó, cô ấy cũng thích hắn đã lâu, hiển nhiên là Giang Hạo Thừa đã tìm được món đồ chơi mới sẵn sàng chiều ý hắn rồi.
Cô không chất vấn hắn mà trực tiếp đề nghị chia tay, Giang Hạo Thừa cũng không hỏi cô lý do chia tay, có rất nhiều chuyện, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lý trí có thể điều khiển hành vi và lựa chọn, lại không thể khống chế được tình cảm và cảm xúc.
Cô đã suy sụp một thời gian rất dài sau khi chia tay, thậm chí thỉnh thoảng còn hối hận vì sao lúc đó mình không thỏa hiệp, nhưng suy nghĩ đó chỉ là ngẫu nhiên nãy ra, và cô cũng chỉ nghĩ một chút vậy thôi.
Thời gian dài trôi qua, cô cũng dần dần hồi phục, thậm chí khi không thể tránh khỏi việc gặp nhau trong khuôn viên trường, cô cũng có thể mỉm cười với hắn như thể không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù tâm trạng cả ngày hôm đó sẽ có chút dao động, nhưng ngày hôm sau mọi chuyện lại sẽ đâu vào đấy, giống như việc bị bệnh dị ứng vậy.
Sau khi tốt nghiệp, hặn chọn ra nước ngoài tiếp tục đào tạo chuyên sâu, cô cũng chưa từng gặp lại hắn, hắn chỉ sống trong ký ức của cô.
Thời gian trôi qua, cô hầu như không thể nhớ nổi hắn, nhưng mỗi khi nghe thấy tên và tin tức của hắn, cảm xúc của cô ít nhiều vẫn sẽ có chút không thể khống chế được mà xao động.
Thân thể cô khao khát loại kích thích đó, giống như đã từng ăn thịt thì uống cháo sẽ cảm thấy hương vị không bằng vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà dù sau này cô đã từng thử quen bạn trai, nhưng đều không được bao lâu...
Trong xe, Cao Trình Dịch thuật lại đầy đủ lịch sử làm giàu của Từ Dương và chuyện hồi xưa của anh ta và vợ, bất tri bất giác chiếc xe đã đi được đến đích.
Hạ Chanh cũng thu hồi suy nghĩ, khoác cái túi vẫn đặt ở đầu gối lên trên vai, đợi Cao Trình Dịch dừng xe tắt máy, cô mới đưa tay lên cửa xe.
Đột nhiên, cửa xe được mở ra từ bên ngoài, Giang Hạo Thừa nãy giờ vẫn luôn ôm im ở ghế sau không đã xuống xe từ lúc nào, còn vô cùng ân cần mà mở cửa xe cho cô nữa...
Hạ Chanh nhìn Giang Hạo Thừa đang cười nhạt mà nhìn cô với ánh mắt sáng quắt kia, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Không phải là tim đập thình thịch, cũng không phải là hồi hộp không yên, càng không phải là hy vọng hay chờ mong, mà ngược lại, giống như một khán giả đang bình tĩnh xem biểu diễn vậy.
Dường như... Hắn trong hiện thực lại chẳng thể khiến cô khao khát và rung động được như hắn trong ký ức...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro