Muốn Thử Một Lầ...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Tại sao ư?
Hạ Chanh lại muốn cười, cô cảm thấy anh thật là kỳ quái, người khác đều chẳng cần nói rõ ràng đến vậy mà vội vàng làm tới luôn, anh lại còn ở đây hỏi đông hỏi tây.
"Không vì cái gì cả, chỉ là đột nhiên có cảm giác nên muốn thử một lần."
Đột nhiên có cảm giác nên muốn thử một lần?
Từ Dương chống cửa, dùng sức đẩy cửa ra: “Tôi cũng muốn thử xem."
Hạ Chanh buông cái tay đang giữ cửa rồi lùi lại một bước, nhìn anh đi vào. Tấm lưng dày rộng dựa vào ván cửa rồi đóng cửa lại. Khóe môi đuôi mày cô đều mang theo ý cười, đáy mắt lại mang theo tia sáng vừa quyến rũ pha chút ranh mãnh, cực kỳ giống như đang lừa người thật thà vào động phủ của yêu tinh...
Từ Dương nhìn người phụ nữ đang ngửa mặt cười với mình mà cả người máu chảy rần rần, trong lòng anh nảy lên một cảm giác xao động phức tạp, tựa hồ muốn xông ra khỏi lồng ngực.
Đó là sự ham muốn không thể kiểm soát, và cũng là sự tức giận, biết rằng là không nên, tức giận vì biết đó là vực sâu nhưng vẫn muốn nhảy vào.
Anh mím môi, cơ hàm cắn chặt, bàn tay đẩy cửa đã buông thõng bên người, nắm chặt thành nắm đấm.
Hạ Chanh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, ghé sát vào người anh, dùng đôi tay mảnh khảnh trắng nõn nắm lấy vạt áo khoác của anh. Cô lập tức cảm nhận được cơ thể anh trở nên cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
“Trước kia chưa từng hẹn qua?” Giọng cô thật sự rất nhẹ, dịu dàng mềm mại, một tay khác của cô giơ lên, kéo khóa áo khoác của anh xuống.
Giọng nói và hành động tràn đầy tính ám chỉ mạnh mẽ, khiến cho ‘thằng em’ vốn đã bị trêu chọc cả ngày càng thêm gấp không nổi mà cương lên nữa rồi.
Cổ họng Từ Dương khô khốc, anh lắc đầu: "Chưa."
Không chỉ là chưa từng hẹn chịch, mà anh thậm chí còn không nghĩ tới là có một ngày mình sẽ như vậy...
“Nếu anh cứ khẩn trương như vậy thì sẽ bắn nhanh lắm đấy.” Hạ Chanh nhếch môi, “Lỡ như tôi còn chưa có cảm giác gì mà anh đã bắn thì làm sao bây giờ?”
Vụt cái cái, mặt Từ Dương đã nóng lên rồi, anh muốn nói sẽ không đâu, nhưng loại chuyện này anh cũng không có cách nào xác định được, thế thì làm sao mà bảo đảm bây giờ?
Anh hơi dời mắt đi, không biết nên trả lời như thế nào nữa. Mà thực ra Hạ Chanh cũng không cần anh trả lời.
"Chúng ta đi tắm trước đi, thả lỏng một chút, hơn nữa tôi hơi có thói ở sạch, hy vọng anh không thấy phiền."
"…Không đâu."
Trong phòng tắm, Từ Dương điều chỉnh nhiệt độ nước xuống rất thấp. Hạ Chanh đã dễ dàng chuyển đi sự vướng mắc ‘có nên tiếp nhận chuyện này hay không’ của anh thành chuyện ‘không thể dễ dàng mà bắn được”.
Anh hy vọng rằng nhiệt độ nước chỉ mười độ này sẽ có thể gột bớt sự khẩn trương và xúc động của mình.
Nhưng hiệu quả cũng không tốt là bao, máu vẫn sôi sục như cũ, lại nghĩ đến cảnh lúc này cô đang ở ngoài chờ anh trên chiếc giường trong phòng ngủ, gậy thịt bên dưới lại cứng đến phát đau rồi.
Có lẽ, chỉ sau khi đã làm thì thứ dục vọng này mới có thể biến mất được...
Từ Dương nghiêng người đóng vòi nước, anh định lau người một chút nhưng nhìn khăn tắm, khăn mặt và khăn bọc tóc được treo ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh, anh mới nhớ tới lời cô nói.
Cô có một chút thói ở sạch...
Hạ Chanh lại muốn cười, cô cảm thấy anh thật là kỳ quái, người khác đều chẳng cần nói rõ ràng đến vậy mà vội vàng làm tới luôn, anh lại còn ở đây hỏi đông hỏi tây.
"Không vì cái gì cả, chỉ là đột nhiên có cảm giác nên muốn thử một lần."
Đột nhiên có cảm giác nên muốn thử một lần?
Từ Dương chống cửa, dùng sức đẩy cửa ra: “Tôi cũng muốn thử xem."
Hạ Chanh buông cái tay đang giữ cửa rồi lùi lại một bước, nhìn anh đi vào. Tấm lưng dày rộng dựa vào ván cửa rồi đóng cửa lại. Khóe môi đuôi mày cô đều mang theo ý cười, đáy mắt lại mang theo tia sáng vừa quyến rũ pha chút ranh mãnh, cực kỳ giống như đang lừa người thật thà vào động phủ của yêu tinh...
Từ Dương nhìn người phụ nữ đang ngửa mặt cười với mình mà cả người máu chảy rần rần, trong lòng anh nảy lên một cảm giác xao động phức tạp, tựa hồ muốn xông ra khỏi lồng ngực.
Đó là sự ham muốn không thể kiểm soát, và cũng là sự tức giận, biết rằng là không nên, tức giận vì biết đó là vực sâu nhưng vẫn muốn nhảy vào.
Anh mím môi, cơ hàm cắn chặt, bàn tay đẩy cửa đã buông thõng bên người, nắm chặt thành nắm đấm.
Hạ Chanh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, ghé sát vào người anh, dùng đôi tay mảnh khảnh trắng nõn nắm lấy vạt áo khoác của anh. Cô lập tức cảm nhận được cơ thể anh trở nên cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
“Trước kia chưa từng hẹn qua?” Giọng cô thật sự rất nhẹ, dịu dàng mềm mại, một tay khác của cô giơ lên, kéo khóa áo khoác của anh xuống.
Giọng nói và hành động tràn đầy tính ám chỉ mạnh mẽ, khiến cho ‘thằng em’ vốn đã bị trêu chọc cả ngày càng thêm gấp không nổi mà cương lên nữa rồi.
Cổ họng Từ Dương khô khốc, anh lắc đầu: "Chưa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ là chưa từng hẹn chịch, mà anh thậm chí còn không nghĩ tới là có một ngày mình sẽ như vậy...
“Nếu anh cứ khẩn trương như vậy thì sẽ bắn nhanh lắm đấy.” Hạ Chanh nhếch môi, “Lỡ như tôi còn chưa có cảm giác gì mà anh đã bắn thì làm sao bây giờ?”
Vụt cái cái, mặt Từ Dương đã nóng lên rồi, anh muốn nói sẽ không đâu, nhưng loại chuyện này anh cũng không có cách nào xác định được, thế thì làm sao mà bảo đảm bây giờ?
Anh hơi dời mắt đi, không biết nên trả lời như thế nào nữa. Mà thực ra Hạ Chanh cũng không cần anh trả lời.
"Chúng ta đi tắm trước đi, thả lỏng một chút, hơn nữa tôi hơi có thói ở sạch, hy vọng anh không thấy phiền."
"…Không đâu."
Trong phòng tắm, Từ Dương điều chỉnh nhiệt độ nước xuống rất thấp. Hạ Chanh đã dễ dàng chuyển đi sự vướng mắc ‘có nên tiếp nhận chuyện này hay không’ của anh thành chuyện ‘không thể dễ dàng mà bắn được”.
Anh hy vọng rằng nhiệt độ nước chỉ mười độ này sẽ có thể gột bớt sự khẩn trương và xúc động của mình.
Nhưng hiệu quả cũng không tốt là bao, máu vẫn sôi sục như cũ, lại nghĩ đến cảnh lúc này cô đang ở ngoài chờ anh trên chiếc giường trong phòng ngủ, gậy thịt bên dưới lại cứng đến phát đau rồi.
Có lẽ, chỉ sau khi đã làm thì thứ dục vọng này mới có thể biến mất được...
Từ Dương nghiêng người đóng vòi nước, anh định lau người một chút nhưng nhìn khăn tắm, khăn mặt và khăn bọc tóc được treo ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh, anh mới nhớ tới lời cô nói.
Cô có một chút thói ở sạch...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro