“Sao Anh Lại Ở...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Hạ Chanh vừa mới cúi người đặt ly rượu xuống đã phải không nói nên lời mà ngẩng đầu lên. Cô cũng không nể mặt mà hỏi trắng ra: “Anh làm sao mà đưa tôi? Hôm nay chúng ta đều là đi nhờ xe đến đây."
Thế nên là có muốn đưa thì cũng chẳng đến lượt anh đâu.
Hạ Chanh càng không ngờ tới chính là, cô vừa dứt lời, Giang Hạo Thừa đã tủm tỉm đáp: “Vừa lúc anh có việc phải về, gọi xe đưa em về trước rồi anh lại về sau."
Hắn cũng muốn về?!
Tức khắc Hạ Chanh lại càng không nói nên lời, nhưng cô chỉ cạn lời thôi, còn người khác thì kích động luôn rồi...
"Cái gì? Anh phải về à?!" Diêu Duệ Giai không thể tin được.
"Ừ." Giang Hạo Thừa cười với cô ta, "Lúc vừa tới đây không phải là ba tôi có gọi cho tôi sao? Ông ấy bảo tôi chín giờ thì qua chỗ ông ấy."
“...Lúc ở trong xe có nghe anh nói gì đâu.” Đôi môi thoa son bóng của Diêu Duệ Giai bĩu lên, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.
Thực ra trong lòng cô ta biết rõ, lý do Giang Hạo Thừa đưa ra chỉ là cái cớ thôi, hắn chỉ muốn ở một mình với Hạ Chanh, nhưng đến người lớn trong nhà mà Giang Hạo Thừa cũng đã đưa ra rồi, cho dù cô ta có không vui thì sao nào?
"Xin lỗi, lần sau nhé, lần sau tôi sẽ mời mọi người."
Diêu Duệ Giai như làm nũng mà liếc nhìn anh một cái, sau đó tầm mắt lại đảo qua Hạ Chanh, hơi quay người đi: "Không phải là anh khoác lác đó chứ?"
"Cuối tuần tới nhé, em thấy được không?"
Thấy Giang Hạo Thừa đã định ra cả thời gian cụ thể, trong lòng Diêu Duệ Giai cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, "Đây là do tự anh nói đấy nhé, đến lúc đó cũng đừng bảo bận rộn không đi được."
“Chắc chắn là không rồi.” Giang Hạo Thừa trả lời.
Hạ Chanh cố nhịn để không trợn ngược mắt lên, cô lười xem cái tuồng nhỏ này của bọn họ nên quay người đi đến chỗ cô ngồi lúc nãy, cầm túi xách lên.
Mà lúc này, những người xung quanh nghe nói Giang Hạo Thừa muốn về trước thì đều khách sáo mà bắt đầu giữ hắn lại để mời rượu.
Hạ Chanh ném một câu ‘liên lạc sau’ cho Cao Trình Dịch rồi xách túi đi ra khỏi phòng vip. Cô không muốn Giang Hạo Thừa đưa mình về, bởi vì căn bản là cô không cần.
Trong mắt Diêu Duệ Giai, bộ dạng bỏ chạy của cô quá chói mắt, như thể Giang Hạo Thừa đang quấy rầy cô vậy.
Cho dù hiện thực đúng là có phần như vậy, nhưng Diêu Duệ Giai vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận được. Vì thế khi thấy Giang Hạo Thừa đặt ly xuống để đuổi theo Hạ Chanh, cô ta lập tức túm chặt lấy cánh tay hắn.
"Ấy — còn em chưa uống mà."
Giang Hạo Thừa nói không nên lời, quay đầu đưa mắt nhìn qua thì đã thấy bóng dáng Hạ Chanh biến mất ở chỗ ngoặt ngay cửa rồi. Hắn vội vàng cầm chai lên rót rượu.
Sau khi lao ra khỏi căn phòng kia, Hạ Chanh bước nhanh như bay, không phải là cô sợ Giang Hạo Thừa, mà là cô không muốn dây dưa với hắn nữa.
Dù sao thì nếu cô không muốn ngồi chung xe với hắn thì hắn cũng chẳng ép cô được...
Tuy nhiên, khi Hạ Chanh chuẩn bị đi đến cửa vào của lối đi riêng đến quán bar trên tầng hai, một người phục vụ đang dẫn vài người đàn ông từ chỗ ngoặt đi ra.
Hạ Chanh quét mắt nhìn qua mấy người đó, theo bản năng hơi cúi đầu nghiêng người sang một bên, khi cô sắp sửa lướt qua mấy người họ thì đột nhiên có người gọi cô lại...
"Luật sư Hạ."
Giọng của người đàn ông hơi khàn, mang theo từ tính, Hạ Chanh vẫn nhớ rõ giọng nói này bởi vì nó nghe rất êm tai.
Cô theo bản năng dừng bước rồi quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt cô vẫn là người đàn ông râu ria xồm xoàm như cũ, trên người anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen kia, nhưng chiếc áo phông màu nâu bên trong đã đổi thành màu xám, quần dài đen cũng biến thành quần màu xám.
“Sao anh lại ở đây?” Hạ Chanh nhíu mày, hỏi đến là đương nhiên.
“À, tôi đi với mấy người anh em tới đây ngồi một chút.” Từ Dương nói rồi đưa tay chỉ vào bốn người đàn ông đã dừng bước ở đằng trước.
Hạ Chanh vừa mới mới rượu một vòng xong, sau khi uống mười hai chén, mặc dù không say nhưng vẫn khiến cô có chút chuếnh choáng khó chịu. Cái tính thẳng thắn cứ thế mà xồ ra.
"Anh Từ, anh không biết thân phận lúc này của anh là gì à?"
Đôi mắt và gò má cô đỏ bừng, rõ ràng là đã ngấm men say nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc, sắc bén.
Từ Dương nhìn cô, có chút khó hiểu mà giơ tay gãi đầu: "Thân phận gì cơ?"
Thế nên là có muốn đưa thì cũng chẳng đến lượt anh đâu.
Hạ Chanh càng không ngờ tới chính là, cô vừa dứt lời, Giang Hạo Thừa đã tủm tỉm đáp: “Vừa lúc anh có việc phải về, gọi xe đưa em về trước rồi anh lại về sau."
Hắn cũng muốn về?!
Tức khắc Hạ Chanh lại càng không nói nên lời, nhưng cô chỉ cạn lời thôi, còn người khác thì kích động luôn rồi...
"Cái gì? Anh phải về à?!" Diêu Duệ Giai không thể tin được.
"Ừ." Giang Hạo Thừa cười với cô ta, "Lúc vừa tới đây không phải là ba tôi có gọi cho tôi sao? Ông ấy bảo tôi chín giờ thì qua chỗ ông ấy."
“...Lúc ở trong xe có nghe anh nói gì đâu.” Đôi môi thoa son bóng của Diêu Duệ Giai bĩu lên, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.
Thực ra trong lòng cô ta biết rõ, lý do Giang Hạo Thừa đưa ra chỉ là cái cớ thôi, hắn chỉ muốn ở một mình với Hạ Chanh, nhưng đến người lớn trong nhà mà Giang Hạo Thừa cũng đã đưa ra rồi, cho dù cô ta có không vui thì sao nào?
"Xin lỗi, lần sau nhé, lần sau tôi sẽ mời mọi người."
Diêu Duệ Giai như làm nũng mà liếc nhìn anh một cái, sau đó tầm mắt lại đảo qua Hạ Chanh, hơi quay người đi: "Không phải là anh khoác lác đó chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cuối tuần tới nhé, em thấy được không?"
Thấy Giang Hạo Thừa đã định ra cả thời gian cụ thể, trong lòng Diêu Duệ Giai cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, "Đây là do tự anh nói đấy nhé, đến lúc đó cũng đừng bảo bận rộn không đi được."
“Chắc chắn là không rồi.” Giang Hạo Thừa trả lời.
Hạ Chanh cố nhịn để không trợn ngược mắt lên, cô lười xem cái tuồng nhỏ này của bọn họ nên quay người đi đến chỗ cô ngồi lúc nãy, cầm túi xách lên.
Mà lúc này, những người xung quanh nghe nói Giang Hạo Thừa muốn về trước thì đều khách sáo mà bắt đầu giữ hắn lại để mời rượu.
Hạ Chanh ném một câu ‘liên lạc sau’ cho Cao Trình Dịch rồi xách túi đi ra khỏi phòng vip. Cô không muốn Giang Hạo Thừa đưa mình về, bởi vì căn bản là cô không cần.
Trong mắt Diêu Duệ Giai, bộ dạng bỏ chạy của cô quá chói mắt, như thể Giang Hạo Thừa đang quấy rầy cô vậy.
Cho dù hiện thực đúng là có phần như vậy, nhưng Diêu Duệ Giai vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận được. Vì thế khi thấy Giang Hạo Thừa đặt ly xuống để đuổi theo Hạ Chanh, cô ta lập tức túm chặt lấy cánh tay hắn.
"Ấy — còn em chưa uống mà."
Giang Hạo Thừa nói không nên lời, quay đầu đưa mắt nhìn qua thì đã thấy bóng dáng Hạ Chanh biến mất ở chỗ ngoặt ngay cửa rồi. Hắn vội vàng cầm chai lên rót rượu.
Sau khi lao ra khỏi căn phòng kia, Hạ Chanh bước nhanh như bay, không phải là cô sợ Giang Hạo Thừa, mà là cô không muốn dây dưa với hắn nữa.
Dù sao thì nếu cô không muốn ngồi chung xe với hắn thì hắn cũng chẳng ép cô được...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, khi Hạ Chanh chuẩn bị đi đến cửa vào của lối đi riêng đến quán bar trên tầng hai, một người phục vụ đang dẫn vài người đàn ông từ chỗ ngoặt đi ra.
Hạ Chanh quét mắt nhìn qua mấy người đó, theo bản năng hơi cúi đầu nghiêng người sang một bên, khi cô sắp sửa lướt qua mấy người họ thì đột nhiên có người gọi cô lại...
"Luật sư Hạ."
Giọng của người đàn ông hơi khàn, mang theo từ tính, Hạ Chanh vẫn nhớ rõ giọng nói này bởi vì nó nghe rất êm tai.
Cô theo bản năng dừng bước rồi quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt cô vẫn là người đàn ông râu ria xồm xoàm như cũ, trên người anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen kia, nhưng chiếc áo phông màu nâu bên trong đã đổi thành màu xám, quần dài đen cũng biến thành quần màu xám.
“Sao anh lại ở đây?” Hạ Chanh nhíu mày, hỏi đến là đương nhiên.
“À, tôi đi với mấy người anh em tới đây ngồi một chút.” Từ Dương nói rồi đưa tay chỉ vào bốn người đàn ông đã dừng bước ở đằng trước.
Hạ Chanh vừa mới mới rượu một vòng xong, sau khi uống mười hai chén, mặc dù không say nhưng vẫn khiến cô có chút chuếnh choáng khó chịu. Cái tính thẳng thắn cứ thế mà xồ ra.
"Anh Từ, anh không biết thân phận lúc này của anh là gì à?"
Đôi mắt và gò má cô đỏ bừng, rõ ràng là đã ngấm men say nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc, sắc bén.
Từ Dương nhìn cô, có chút khó hiểu mà giơ tay gãi đầu: "Thân phận gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro