Khắp Thành Đều...
2024-09-20 22:00:01
Trước sạp vằn thắn, lão hán cầm vài đồng vẫn có chút ngơ ngác.
"Lão bản! Lão bản!"
Thực khách bên kia liên tục hô hào mấy tiếng, lão hán mới lấy lại tinh thần.
"Quên đi!" Ông vỗ ót một cái: "Ta cũng không có cái số phát tài kia!"
"Tới liền!" Ông hô lên, vắt giẻ lau lên vai, vừa quay người liền thấy đạo sĩ đeo mặt nạ hồ ly đứng đối diện.
Đạo sĩ kia giơ tay lên ném một vật nhỏ tới, lão hán hoảng hốt bắt lấy, cúi đầu nhìn lại là vòng ngọc kia.
"Đồ là đồ tốt, nhưng tốt nhất là mang đến miếu đại hòa thượng cúng thêm mấy ngày, dù sao cũng là minh khí lấy từ người chết."
"Minh khí?!"
Nghe được hai chữ này, tay lão hán run lên, thiếu chút nữa vứt bảo bối thất nhi phục đắc* này bay ra ngoài.
*thất nhi phục đắc: mất nhưng tìm lại được
Ông vội vàng ngước mắt lên, làm gì còn bóng dáng đạo sĩ kia nữa?
... ...
Trong một con hẻm nhỏ cách xa sự hối hả nhộn nhịp, đạo sĩ đeo mặt nạ hồ ly đứng một mình trong bóng tối.
Lão hán vui mừng khôn xiết, hay cả những khuôn mặt tươi cười khắp đường đều được thu vào mắt hắn, hắn tháo mặt nạ ra, nhưng lại thở dài.
Ai mà ngờ tới, dưới thắng cảnh nhân gian yên bình và náo nhiệt như vậy lại ẩn chứa yêu khí di tán khắp thành.
Bởi vì Lưu lão đạo mà Lý Trường An luôn có thói quen ngửi mùi trước. Hôm nay tế xong long ngọc, yêu khí cả thành này cũng dọa hắn ngẩn người.
Hắn men theo mùi mà đi loanh quanh cả thành, nhưng bất ngờ phát hiện ra hai yêu khí khác nhau.
Yêu cũng được chia thành hai loại, một loại là yêu tiên dốc lòng tu hành, yêu khí thanh thuần; một loại là yêu ma uống máu ăn sống, yêu khí tanh mà đục.
Yêu khí trên người tiểu cô nương và ôn uyển nữ tử thuộc vế trước, cho nên Lý Trường An chỉ thoáng tiếp xúc, cũng không làm khó. Mà yêu khí tràn ngập cả thành lại thuộc vế sau.
Hắn ung dung thong thả thay y phục dạ hành, đeo mặt nạ, thắt chặt trường kiếm, bước vào cuối hẻm.
Phía trước chính là nơi yêu khí nồng đậm nhất.
... . . .
Lý Trường An đi theo mùi, đi qua các con hẻm.
Ngửi thấy yêu khí càng ngày càng đậm, nghĩ phía trước đại khái là một ngôi miếu hoang vu, nhưng lại đụng phải một nơi đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt.
Hắn ở đầu hẻm nhoài người cẩn thận nhìn qua.
Đập vào mắt là cửa chính của một gia đình phú quý, ngựa xe như nước trước cửa đều được sơn son thếp vàng, tấm bảng hiệu trên cửa viết hai chữ.
"Ngưu phủ? "
"Ngưu Bán Thành?"
Lý Trường An lập tức nhớ tới lời nói cùng vẻ mặt hâm mộ của tiểu nhị ở quán trọ, lại ngẫm lại những gì mình đã thấy và nghe trên đường đi.
Ha! Hắn cười lắc đầu.
"Quan cấu kết với phỉ, người câu liên với yêu, quang cảnh này thật đúng là rất hoang đường!"
Hắn xoay người dọc theo Ngưu phủ đến một góc hẻo lánh, sau đó dứt khoát nhảy qua tường.
Lý Trường An nhảy vào một thiên viện trong Ngưu phủ.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ có chút kích động, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy! Trong thế giới hiện đại, hắn khá thích trò chơi "Berserker's Creed", hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội chơi phiên bản người thật!
Hắn ẩn sau thân cây, quan sát toàn cảnh xung quanh.
"Ngưu Bán Thành" không hổ là "nửa thành", đối với huyện thành mà nói cũng rất xa hoa, không chỉ bố trí treo đèn lồng khắp các con đường trong thành, mà khắp nơi trong phủ cũng treo đèn lồng, chiếu sáng trong phủ như ban ngày.
Lý Trường An cẩn thận phân tích tuyến đường ẩn náu, nhưng xấu hổ là chờ nửa ngày cũng không thấy người đi tuần tra.
Cuối cùng, không thể không thừa nhận rằng "Ngưu Bán Thành" này là một huyện thành thổ hào, trong phủ lấy đâu ra chiến trận nghiêm mật như vậy.
Hắn dứt khoát đi ra khỏi chỗ ẩn thân, nghênh ngang đi về phía yêu khí dày đặc.
... ...
Căn phòng lớn này.
Lý Trường An hít sâu một hơi, rút kiếm ra, đẩy cửa vào từng chút một.
Nhưng bên trong không có cái gì.
Không có người, cũng không thấy yêu, chỉ có hộp gỗ chất thành đống.
Hắn mở ra, tất cả đều là "Vân Hoán Sa ", hóa ra là một nhà kho, yêu khí dày đặc đều do thứ này tản ra ngoài.
Lý Trường An có chút thất vọng, đang định đi tìm manh mối khác.
Đột nhiên, có tiếng bước chân bên ngoài cửa. Lý Trường An nhìn trái phải vài lần, cuối cùng ôm cột trèo lên xà nhà.
"Nhanh lên nhanh lên!"
Nam nhân trông giống như quản sự hô hào một đám gia nô mang từng cái giỏ tre lớn vào nhà kho.
"Ấy!"
Hắn ta đột nhiên hét lên, là gia nô bước qua ngưỡng cửa bị vấp ngã, giỏ tre rơi xuống đất. Hắn ta hai ba bước chạy qua, không tới đỡ cái giỏ, ngược lại đạp gia nô kia mấy cái.
"Kêu các ngươi nhanh lên! Cũng phải cẩn thận cho ta! Đây chính là minh nhi cung cấp cho Chức Nữ nương nương! Nếu dập hỏng cái gì, xem ông nội ngươi có lột da của ngươi không!"
Gia nô bò dậy vâng vâng dạ dạ.
"Chức Nữ nương nương?"
Lý Trường An nằm trên xà nhà tâm tư khẽ động.
Đợi đến khi đám gia nô này lui ra ngoài, Lý Trường An cẩn thận trượt xuống cột nhà, hắn mở một cái giỏ tre, mượn ánh sáng yếu ớt của đèn lồng hành lang chiếu vào, phát hiện trong những giỏ tre lớn này chứa toàn là mễ lương rượu thịt, trái cây và rau quả.
Thật kỳ lạ! Yêu quái hoặc nói là thần tiên cũng cần nhiều đồ ăn của phàm nhân như vậy?
Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ khác?
Lý Trường An đang định thò tay vào kiểm tra một chút.
Bỗng nhiên.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lý Trường An trong lòng cả kinh, rút kiếm xoay người, theo tiếng đâm tới.
"Keng!"
Trong bóng tối lóe lên một tia lửa, cũng là hắc y nhân đeo mặt nạ, cầm hai thanh đoản kiếm, chặn lại kiếm của Lý Trường An.
Lần đầu tiên trong đời chơi trò đột nhập phiên bản đời thực, bất thình lình bị người ta phát hiện.
Lý Trường An trong lòng phát hoảng, thế công trên kiếm càng lúc càng hung mãnh.
Hắc y nhân kia cũng không ngờ Lý Trường An vừa lên tay thế công liền giống như gió táp giục lửa, hai tay hai thanh kiếm, dù vung một vòng cũng không đỡ được, đành phải vừa đánh vừa lui.
Rất nhanh liền lui đến mép giường, Lý Trường An được thế không tha người!
Không lâu sau, hai người phá cửa sổ ra ngoài.
Người nọ trái đỡ phải chống, thân hình đang lùi lại phía sau, nhưng dường như có thể mượn lực liên tục di chuyển né tránh.
Nếu là bình thường với người lão luyện như vậy, phỏng chừng sẽ để hắn ta thoát khỏi mũi kiếm, ra tay hỏng một cái, ngược lại sẽ bị trở tay đâm vài nhát.
Nhưng Lý Trường An tùy ý xoay kiếm, hết lần này tới lần khác như hình với bóng.
Hắc y nhân giãy dụa vài cái, liền khó có thể chống đỡ, bị Lý Trường An dùng kiếm xoắn một cái, một thanh đoản kiếm rời tay bay ra, người cũng bị ép đến góc tường.
Mắt thấy sắp bị Lý Trường An bắt được, bàn tay trống rỗng của hắc y nhân lại nhanh chóng bấm vài quyết, trong miệng vang lên mấy âm tiết ngắn ngủi, đột nhiên vỗ lên tường.
Trên bức tường, toàn bộ mặt tường được vẽ thành một bộ liệp hổ đồ.
Hắc y nhân vỗ tới đầu hổ, lần này giống như "vẽ rồng điểm mắt".
"Gràooo!"
Con hổ trong bức tranh chợt gầm thét một tiếng, nhảy ra khỏi tường.
Lý Trường An không chớp mắt, giơ kiếm đâm tới.
Ai ngờ, con hổ đón gió phình ra, trong chớp mắt, biến thành một con quái vật to bằng một căn nhà! Há miệng nuốt Lý Trường An cả người cả kiếm vào bụng.
Ngay lập tức, bụng con hổ phồng lên, sau đó, dưới lông phát ra một luồng kiếm quang sáng như tuyết, toàn bộ cơ thể nổ tung.
Lý Trường An đảo mắt liền phá bụng mà ra!
Không có máu thịt văng tứ tung! Chỉ có sơn và tro bụi bay đầy trời.
Lý Trường An không quan tâm bụi rơi trên đầu, hắn cầm chắc kiếm trong tay, ánh mắt cảnh giác đảo qua lại, song kiếm hắc y nhân đã nhân cơ hội rời đi.
Đúng lúc này.
"Tiếng gì vậy?"
"Có trộm!"
…
Tiếng hò hét hỗn tạp đến gần viện tử này, tiếng đánh nhau đã làm kinh động người trong Ngưu phủ.
Lý Trường An nhìn xuống đất, tìm được đoản kiếm mà hắc y nhân không kịp mang đi, nhặt lên rồi tung người vượt qua tường.
...
Trở lại quán trọ.
Thư sinh đã ngủ từ lâu, Phi Phi vẫn chưa thấy bóng dáng.
Lý Trường An cầm đèn dầu lên, đặt mặt nạ sang một bên, quan sát kỹ thanh đoản kiếm này.
Toàn thân thanh đoản kiếm này có màu trắng bạc, thân kiếm mang kiếm hợp nhất làm một thể, trên đó đều được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Không giống một vũ khí giết người, trái lại giống hàng thủ công mỹ nghệ để người thưởng thức.
Nhưng lưỡi kiếm lại cực kỳ sắc bén, Lý Trường An nhấc nó lên, tiện tay chém một cái, góc bàn dày liền cạch một tiếng rơi xuống.
Độ sắc bén này chỉ kém một chút so với thanh bảo kiếm của Phi Phi!
Tuy nhiên, chỉ riêng một thanh kiếm tốt không đáng để Lý Trường An quan tâm như vậy, thứ hắn để ý là…
…Con hổ khổng lồ nhảy ra khỏi bức tường.
Người kia biết pháp thuật!
Lý Trường An lúc này cũng đoán ra, hắc y nhân hẳn là cũng tới Ngưu phủ dò xét tin tức, hai người hồ đồ đánh nhau một trận.
Chỉ là, đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy, chuyến trừ yêu tiền đồ vô định này hơn phân nửa sẽ có chút biến động.
"Lão bản! Lão bản!"
Thực khách bên kia liên tục hô hào mấy tiếng, lão hán mới lấy lại tinh thần.
"Quên đi!" Ông vỗ ót một cái: "Ta cũng không có cái số phát tài kia!"
"Tới liền!" Ông hô lên, vắt giẻ lau lên vai, vừa quay người liền thấy đạo sĩ đeo mặt nạ hồ ly đứng đối diện.
Đạo sĩ kia giơ tay lên ném một vật nhỏ tới, lão hán hoảng hốt bắt lấy, cúi đầu nhìn lại là vòng ngọc kia.
"Đồ là đồ tốt, nhưng tốt nhất là mang đến miếu đại hòa thượng cúng thêm mấy ngày, dù sao cũng là minh khí lấy từ người chết."
"Minh khí?!"
Nghe được hai chữ này, tay lão hán run lên, thiếu chút nữa vứt bảo bối thất nhi phục đắc* này bay ra ngoài.
*thất nhi phục đắc: mất nhưng tìm lại được
Ông vội vàng ngước mắt lên, làm gì còn bóng dáng đạo sĩ kia nữa?
... ...
Trong một con hẻm nhỏ cách xa sự hối hả nhộn nhịp, đạo sĩ đeo mặt nạ hồ ly đứng một mình trong bóng tối.
Lão hán vui mừng khôn xiết, hay cả những khuôn mặt tươi cười khắp đường đều được thu vào mắt hắn, hắn tháo mặt nạ ra, nhưng lại thở dài.
Ai mà ngờ tới, dưới thắng cảnh nhân gian yên bình và náo nhiệt như vậy lại ẩn chứa yêu khí di tán khắp thành.
Bởi vì Lưu lão đạo mà Lý Trường An luôn có thói quen ngửi mùi trước. Hôm nay tế xong long ngọc, yêu khí cả thành này cũng dọa hắn ngẩn người.
Hắn men theo mùi mà đi loanh quanh cả thành, nhưng bất ngờ phát hiện ra hai yêu khí khác nhau.
Yêu cũng được chia thành hai loại, một loại là yêu tiên dốc lòng tu hành, yêu khí thanh thuần; một loại là yêu ma uống máu ăn sống, yêu khí tanh mà đục.
Yêu khí trên người tiểu cô nương và ôn uyển nữ tử thuộc vế trước, cho nên Lý Trường An chỉ thoáng tiếp xúc, cũng không làm khó. Mà yêu khí tràn ngập cả thành lại thuộc vế sau.
Hắn ung dung thong thả thay y phục dạ hành, đeo mặt nạ, thắt chặt trường kiếm, bước vào cuối hẻm.
Phía trước chính là nơi yêu khí nồng đậm nhất.
... . . .
Lý Trường An đi theo mùi, đi qua các con hẻm.
Ngửi thấy yêu khí càng ngày càng đậm, nghĩ phía trước đại khái là một ngôi miếu hoang vu, nhưng lại đụng phải một nơi đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt.
Hắn ở đầu hẻm nhoài người cẩn thận nhìn qua.
Đập vào mắt là cửa chính của một gia đình phú quý, ngựa xe như nước trước cửa đều được sơn son thếp vàng, tấm bảng hiệu trên cửa viết hai chữ.
"Ngưu phủ? "
"Ngưu Bán Thành?"
Lý Trường An lập tức nhớ tới lời nói cùng vẻ mặt hâm mộ của tiểu nhị ở quán trọ, lại ngẫm lại những gì mình đã thấy và nghe trên đường đi.
Ha! Hắn cười lắc đầu.
"Quan cấu kết với phỉ, người câu liên với yêu, quang cảnh này thật đúng là rất hoang đường!"
Hắn xoay người dọc theo Ngưu phủ đến một góc hẻo lánh, sau đó dứt khoát nhảy qua tường.
Lý Trường An nhảy vào một thiên viện trong Ngưu phủ.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ có chút kích động, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy! Trong thế giới hiện đại, hắn khá thích trò chơi "Berserker's Creed", hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội chơi phiên bản người thật!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ẩn sau thân cây, quan sát toàn cảnh xung quanh.
"Ngưu Bán Thành" không hổ là "nửa thành", đối với huyện thành mà nói cũng rất xa hoa, không chỉ bố trí treo đèn lồng khắp các con đường trong thành, mà khắp nơi trong phủ cũng treo đèn lồng, chiếu sáng trong phủ như ban ngày.
Lý Trường An cẩn thận phân tích tuyến đường ẩn náu, nhưng xấu hổ là chờ nửa ngày cũng không thấy người đi tuần tra.
Cuối cùng, không thể không thừa nhận rằng "Ngưu Bán Thành" này là một huyện thành thổ hào, trong phủ lấy đâu ra chiến trận nghiêm mật như vậy.
Hắn dứt khoát đi ra khỏi chỗ ẩn thân, nghênh ngang đi về phía yêu khí dày đặc.
... ...
Căn phòng lớn này.
Lý Trường An hít sâu một hơi, rút kiếm ra, đẩy cửa vào từng chút một.
Nhưng bên trong không có cái gì.
Không có người, cũng không thấy yêu, chỉ có hộp gỗ chất thành đống.
Hắn mở ra, tất cả đều là "Vân Hoán Sa ", hóa ra là một nhà kho, yêu khí dày đặc đều do thứ này tản ra ngoài.
Lý Trường An có chút thất vọng, đang định đi tìm manh mối khác.
Đột nhiên, có tiếng bước chân bên ngoài cửa. Lý Trường An nhìn trái phải vài lần, cuối cùng ôm cột trèo lên xà nhà.
"Nhanh lên nhanh lên!"
Nam nhân trông giống như quản sự hô hào một đám gia nô mang từng cái giỏ tre lớn vào nhà kho.
"Ấy!"
Hắn ta đột nhiên hét lên, là gia nô bước qua ngưỡng cửa bị vấp ngã, giỏ tre rơi xuống đất. Hắn ta hai ba bước chạy qua, không tới đỡ cái giỏ, ngược lại đạp gia nô kia mấy cái.
"Kêu các ngươi nhanh lên! Cũng phải cẩn thận cho ta! Đây chính là minh nhi cung cấp cho Chức Nữ nương nương! Nếu dập hỏng cái gì, xem ông nội ngươi có lột da của ngươi không!"
Gia nô bò dậy vâng vâng dạ dạ.
"Chức Nữ nương nương?"
Lý Trường An nằm trên xà nhà tâm tư khẽ động.
Đợi đến khi đám gia nô này lui ra ngoài, Lý Trường An cẩn thận trượt xuống cột nhà, hắn mở một cái giỏ tre, mượn ánh sáng yếu ớt của đèn lồng hành lang chiếu vào, phát hiện trong những giỏ tre lớn này chứa toàn là mễ lương rượu thịt, trái cây và rau quả.
Thật kỳ lạ! Yêu quái hoặc nói là thần tiên cũng cần nhiều đồ ăn của phàm nhân như vậy?
Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ khác?
Lý Trường An đang định thò tay vào kiểm tra một chút.
Bỗng nhiên.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lý Trường An trong lòng cả kinh, rút kiếm xoay người, theo tiếng đâm tới.
"Keng!"
Trong bóng tối lóe lên một tia lửa, cũng là hắc y nhân đeo mặt nạ, cầm hai thanh đoản kiếm, chặn lại kiếm của Lý Trường An.
Lần đầu tiên trong đời chơi trò đột nhập phiên bản đời thực, bất thình lình bị người ta phát hiện.
Lý Trường An trong lòng phát hoảng, thế công trên kiếm càng lúc càng hung mãnh.
Hắc y nhân kia cũng không ngờ Lý Trường An vừa lên tay thế công liền giống như gió táp giục lửa, hai tay hai thanh kiếm, dù vung một vòng cũng không đỡ được, đành phải vừa đánh vừa lui.
Rất nhanh liền lui đến mép giường, Lý Trường An được thế không tha người!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau, hai người phá cửa sổ ra ngoài.
Người nọ trái đỡ phải chống, thân hình đang lùi lại phía sau, nhưng dường như có thể mượn lực liên tục di chuyển né tránh.
Nếu là bình thường với người lão luyện như vậy, phỏng chừng sẽ để hắn ta thoát khỏi mũi kiếm, ra tay hỏng một cái, ngược lại sẽ bị trở tay đâm vài nhát.
Nhưng Lý Trường An tùy ý xoay kiếm, hết lần này tới lần khác như hình với bóng.
Hắc y nhân giãy dụa vài cái, liền khó có thể chống đỡ, bị Lý Trường An dùng kiếm xoắn một cái, một thanh đoản kiếm rời tay bay ra, người cũng bị ép đến góc tường.
Mắt thấy sắp bị Lý Trường An bắt được, bàn tay trống rỗng của hắc y nhân lại nhanh chóng bấm vài quyết, trong miệng vang lên mấy âm tiết ngắn ngủi, đột nhiên vỗ lên tường.
Trên bức tường, toàn bộ mặt tường được vẽ thành một bộ liệp hổ đồ.
Hắc y nhân vỗ tới đầu hổ, lần này giống như "vẽ rồng điểm mắt".
"Gràooo!"
Con hổ trong bức tranh chợt gầm thét một tiếng, nhảy ra khỏi tường.
Lý Trường An không chớp mắt, giơ kiếm đâm tới.
Ai ngờ, con hổ đón gió phình ra, trong chớp mắt, biến thành một con quái vật to bằng một căn nhà! Há miệng nuốt Lý Trường An cả người cả kiếm vào bụng.
Ngay lập tức, bụng con hổ phồng lên, sau đó, dưới lông phát ra một luồng kiếm quang sáng như tuyết, toàn bộ cơ thể nổ tung.
Lý Trường An đảo mắt liền phá bụng mà ra!
Không có máu thịt văng tứ tung! Chỉ có sơn và tro bụi bay đầy trời.
Lý Trường An không quan tâm bụi rơi trên đầu, hắn cầm chắc kiếm trong tay, ánh mắt cảnh giác đảo qua lại, song kiếm hắc y nhân đã nhân cơ hội rời đi.
Đúng lúc này.
"Tiếng gì vậy?"
"Có trộm!"
…
Tiếng hò hét hỗn tạp đến gần viện tử này, tiếng đánh nhau đã làm kinh động người trong Ngưu phủ.
Lý Trường An nhìn xuống đất, tìm được đoản kiếm mà hắc y nhân không kịp mang đi, nhặt lên rồi tung người vượt qua tường.
...
Trở lại quán trọ.
Thư sinh đã ngủ từ lâu, Phi Phi vẫn chưa thấy bóng dáng.
Lý Trường An cầm đèn dầu lên, đặt mặt nạ sang một bên, quan sát kỹ thanh đoản kiếm này.
Toàn thân thanh đoản kiếm này có màu trắng bạc, thân kiếm mang kiếm hợp nhất làm một thể, trên đó đều được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Không giống một vũ khí giết người, trái lại giống hàng thủ công mỹ nghệ để người thưởng thức.
Nhưng lưỡi kiếm lại cực kỳ sắc bén, Lý Trường An nhấc nó lên, tiện tay chém một cái, góc bàn dày liền cạch một tiếng rơi xuống.
Độ sắc bén này chỉ kém một chút so với thanh bảo kiếm của Phi Phi!
Tuy nhiên, chỉ riêng một thanh kiếm tốt không đáng để Lý Trường An quan tâm như vậy, thứ hắn để ý là…
…Con hổ khổng lồ nhảy ra khỏi bức tường.
Người kia biết pháp thuật!
Lý Trường An lúc này cũng đoán ra, hắc y nhân hẳn là cũng tới Ngưu phủ dò xét tin tức, hai người hồ đồ đánh nhau một trận.
Chỉ là, đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy, chuyến trừ yêu tiền đồ vô định này hơn phân nửa sẽ có chút biến động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro