Chương 3
Phisela
2024-07-01 10:39:41
Ngoài lề, cậu thầm nghĩ lý do gì đã khiến bé Thư thích anh trai mình. Với nhan sắc xinh đẹp có phần dễ thương là một lợi thế lớn, thích ai thì cứ mạnh dạn tỏ tình, tỉ lệ thành công rất cao, ngoài kia có thiếu gì trai đâu, việc gì phải ôm lấy anh trai mình.
Để tiến hành một mối quan hệ, trước tiên phải có cái nhìn thiện cảm với đối phương, có lẽ trong mắt bé Thư chỉ có Thái là người lọt vào mắt xanh, hoặc con trai nói chung là một lũ rác rưởi, chỉ có mỗi anh trai là người duy nhất đối xử tốt với mình.
Phi nghĩ cậu sẽ giữ bí mật chuyện tình của bé Thư, sẽ không kể với Thái để cậu ta không nói những lời khiến bé Thư đau lòng. Bản thân sẽ âm thầm tìm cách chuyển tình cảm của bé Thư lên một đứa con trai khác phù hợp hơn. Thái đã giúp Phi rất nhiều rồi, đây là lúc cậu nên giúp lại.
"Trên trường em có bạn không?" Phi muốn lấy thông tin để đưa ra cách giải quyết.
Bé Thư thấy đây là một câu hỏi xã giao, không hề che dấu trả lời.
"Không, bạn bè phiền phức lắm, em thích bạn bè qua mạng hơn."
Không có bạn bè thì rất khó để tiếp xúc với xã hội, như vậy càng khó có ham muốn có bạn trai. Thái là anh trai đồng thời cũng là người bạn duy nhất của bé Thư, có khả năng vì lẽ đó mà nảy sinh tình cảm.
"Bạn bè không phiền phức đâu, có bạn vui lắm đó."
"Anh Phi, làm ơn anh đừng khuyên em. Hồi trước em từng có một đứa bạn thân, bí mật nào cũng kể cho nhau, niềm vui nào cũng sẻ chia cho nhau, đến một ngày nó kể ra bí mật mà em không muốn cho người khác nghe. Em căm thù nó lắm. Cho dù hiện tại có tìm được một đứa bạn tốt thì em cũng không cần đâu, có bạn bè trên mạng là đủ rồi."
Bé Thư đã nói rõ ra như vậy, cậu nói thêm chỉ khiến bé khó chịu, không có ý định hỏi nữa.
"Anh Phi, chỗ này là sao vậy ạ? Em không hiểu?"
"Đó là lấy pattern, khó lắm, em làm quen với clone stamp trước đi."
"Nhưng mà em xài clone stamp không được."
"Thì đúng rồi, làm nhiều mới làm được chứ, anh mới đầu cũng có làm được đâu."
Nếu đã không thể thay đổi tư tưởng bằng lời nói thì cậu sẽ dùng hành động, trở thành bạn của ẻm.
"Em không có bạn là vì sợ họ sẽ phản bội đúng không? Vậy anh có thể trở thành bạn của em không?"
Bé Thư quay mặt sang, khó hiểu nói. "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Anh muốn làm bạn với em."
"Anh muốn làm bạn với học sinh cấp hai sao?" Bé Thư không biết tại sao Phi lại muốn kết bạn với mình, ẻm nghĩ ngợi hồi lâu. "Được thôi, đổi lại anh phải nói ra những thông tin về anh Thái mà anh biết."
Phi thầm vui trong lòng, bước đầu tiên coi như thành công, những gì tiếp theo cần làm là khiến cho bé Thư hiểu được tầm quan trọng của bạn bè và niềm vui khi có bạn sẽ như thế nào.
"Nhưng chỉ khi em đi chơi với anh thì anh mới nói ra một thông tin của Thái, một bộ mặt của anh Thái mà em không biết."
"Anh Phi, anh đang tán tỉnh em đúng không? Đó chẳng phải là hẹn hò sao?" Bé Thư nhận ra ý đồ xấu của Phi, tỏ vẻ chán ghét.
"Không, anh không có ý đó, đây chỉ là một cuộc đi chơi giữa bạn bè bình thường." Phi bối rối, lập tức giải oan.
Cậu tìm cách giúp đỡ bé Thư biết niềm vui khi có bạn mà không để ý bản thân vừa nói ra câu đáng lý không nên nói. Mọi chuyện không bao giờ dễ như Phi nghĩ, cậu cần phải cẩn thận hơn trong lời nói và hành động.
"Trước mắt anh không giữ lời của em thì đừng mong trở thành bạn với con nhỏ này." Bé Thư nhíu mày.
"Anh kể, anh kể, em lắng nghe nhé."
Bé Thư gật đầu, dồn hết sự chú ý lên người Phi, sợ sẽ bỏ lỡ bất kì thông tin gì.
Phi lật trong ký ức, nhớ lại những điều hay điều tốt của Thái khi ở trên trường. Đột nhiên cậu nảy ra một ý. Tại sao bản thân không bịa ra bộ mặt xấu xa của Thái để giảm độ thiện cảm của bé Thư với anh trai mình nhỉ? Nếu thành công thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành, không cần rườm rà tìm bạn, tìm bạn trai cho ẻm, kết thúc có hậu.
"Anh Thái xấu xa lắm, không như ở nhà đâu, có hôm còn đánh nhau bê bối trên trường. Anh đứng một bên nhìn Thái không khác gì thằng điên đánh người dã man, máu mũi chảy tèm nhem, ra tay độc ác lắm. Thái còn khủng khiếp hơn khi bắt con người ta im miệng, dọa nếu tố cáo lên nhà trường thì sẽ bị Thái xử. Nếu không vì là bạn thân cậu ta thì anh đã tố cáo lên nhà trường rồi." Phi kể một câu chuyện không có thật.
"Có thật anh của em là một học sinh cá biệt không?"
"Thật, nhiều lần cãi lại giáo viên luôn mà."
"Anh của em ngầu quá đi. Em muốn có một người anh trai đánh nhau giỏi, không ai dám đụng chạm. Không ngờ người đó chính là anh của em."
Tại sao nói xấu lại thành khen thế này. Ngẫm lại thì ý đồ này có một lỗ hổng lớn, đó là tai nghe không bằng mắt thấy, dù cho cậu có nói xấu thêm nữa thì bé Thư có thể phủ nhận bằng cách nói câu chưa từng thấy Thái như vậy bao giờ, khi đó cậu có nói thêm cũng vô dụng. Vậy nên cách này bị gạch bỏ, chỉ còn nước theo chiến lược cũ.
"Thôi, anh còn chưa ăn sáng nữa, anh về đây, mai gặp"
"Mai anh ghé chơi em rất hoan nghênh, nhưng xin anh đừng nghĩ đến việc tán tỉnh em, nếu anh có bất kì hành động thân mật nào thì mời anh về." Bé Thư cảnh cáo.
Phi đoán rằng bé Thư đã gặp nhiều chuyện không tốt về con trai trước đó, vô tình hình thành tính cảnh giác cao với một đứa con trai như cậu. Với vẻ ngoài xinh như vậy thì dĩ nhiên lắm trai theo đuổi, đúng là có nhan sắc cũng khổ.
"Đừng lo, anh hứa sẽ luôn ở mức bạn bè, nếu vượt thì anh sẽ nghỉ chơi với Thái, em yên tâm chưa?"
Nghe Phi nói vậy, bé Thư tạm chấp nhận. "Mà anh qua nhà em để làm gì?"
"Thì tất nhiên là để dạy em edit rồi."
"Hóa ra là vậy."
"Thật ra thì không có Thái khiến anh cảm thấy cô đơn, nên đến đây để bớt đi cảm giác đó." Để hóa giải hết thứ đen tối mà bé Thư tưởng tượng ra, Phi nói cảm xúc thật trong lòng. Không ai muốn một đứa con gái nghĩ rằng mình qua nhà nó để làm những điều xấu xa.
Về đến nhà, cậu nhận được tin nhắn từ Thái.
"Làm hộ tớ nốt bộ này với."
"Không."
"Làm đi, về tớ mua quà lưu niệm cho."
"Ok, nhớ mua đồ xịn đó."
Bản thân dù không có hứng làm nhưng vẫn chấp nhận, hoặc nói cậu vừa nghĩ ra một ý đồ.
Sáng ngày hôm sau, trước cổng nhà bé Thư, Phi gọi to. "Có nhà không?"
Nhanh sau đó, một bóng người nhỏ bé phía bên khung sắt xuất hiện, mở cổng mời Phi vào.
"Anh Phi, anh không có xe máy sao? Lúc nào cũng thấy anh đạp xe sang."
"Nhà không cho, với lại anh có biết chạy đâu."
"Lớn như anh mà không biết chạy xe máy." Bé Thư cười thầm.
"Do chưa chạy quen thôi."
"Vào xem thành quả edit của em này" Bé Thư hí hửng dẫn Phi vào nhà, nhưng lần này không ở phòng khách, mà là phòng riêng của bé Thư.
Bước vào trong, đập vào mặt cậu là một căn phòng rộng, sạch sẻ gọn gàng, chiếc giường cỡ lớn đặt giữa căn phòng, điểm đáng chú ý nhất là có một tấm poster siêu to được dán lên nguyên cả một bức tường đầu giường, đó là poster genshin. Bên góc tường có bàn đặt laptop cùng với chuột bàn phím rời tương đối đắt tiền. Không thể tin đây là phòng riêng của một đứa con gái cấp hai.
Bé Thư ngồi vào ghế gaming màu hồng, trên bàn được trang trí bằng những con vật màu hồng, đậm chất nữ tính. Còn cậu thì ngồi trên một cái ghế nhựa bên cạnh bé Thư, ít ra không phải đứng.
"Anh xem em có làm tốt không?"
Giao diện photoshop được mở sẵn. So với hôm qua thì tốt hơn rất nhiều, nhưng nó vẫn là một bài làm không đạt. Lỗi lệch pattern, hầu hết newbie đều mắc phải. Phi nói ra lỗi sai đó nhưng bé Thư lại cho rằng Phi quá khắc khe. Dĩ nhiên là phải khắc khe thì mới lên trình được chứ.
"Zoom to lên như vậy cho dễ nhìn này, dùng brush nhỏ thôi, đừng có chọn mẫu qua loa như vậy, chọn mẫu hoàn hảo như khúc này nè, rồi căng mắt ra nhìn xem đã khớp pixel chưa. Mà không phải chỉ có mỗi vùng này là có mẫu thôi đâu, nhìn toàn bộ ảnh này xem có chỗ nào có mẫu nữa không mà chọn."
"Anh từ từ thôi, em không theo kịp."
Cậu dành ra cả một buổi sáng để dạy cho bé Thư trong phòng riêng. Tuy vẫn chưa thành thạo hoàn toàn nhưng nếu cứ phát huy thì sẽ làm được.
"Tốt, luyện thêm vài lần nữa là đạt, quan trọng là kiên trì em nhé."
"Em biết rồi, anh nhớ đừng kể chuyện này với anh Thái đấy." Bé Thư nhắc lại.
Cậu đoán rằng cô bé dấng thân vào con đường dịch manga là để được anh trai mình chú ý.
"Edit hết đống này đi." Phi gửi qua một bộ truyện 40 trang chưa edit, không chút xấu hổ mà bốc lột sức lực của bé Thư.
"Anh có ác quá không, tại sao đưa em nhiều thế?"
"Làm đi rồi hôm khác anh dẫn em đi chơi với anh Thái."
"Anh thì hay rồi."
Phi nhận thấy mình ngày càng phụ thuộc vào Thái, thường xuyên lấy Thái ra làm vật giao kèo, cậu cần phải giảm bớt lại, làm nhiều chỉ khiến phản tác dụng.
"Mà ngày mai em bận học nên không có nhiều thời gian edit đâu, anh đừng trông chờ quá nhiều."
"Không sao đâu, cứ thoải mái mà làm, kết quả quan trọng hơn tốc độ."
Lý do bé Thư không về Quảng Trị với Thái hóa ra là vì bận học.
Nhưng vấn đề là Phi với bé Thư hiện không phải bạn bè thật sự, chỉ là bạn bè qua lời nói, mối quan hệ của hai người đơn giản là thầy trò. Chính vì thế nên cậu sẽ chứng minh bằng hành động là bản thân có thể trở thành một người bạn hoàn hảo.
"Thật ra thì anh cũng từng giống như em bây giờ, có một khoảng thời gian dài không có bạn."
Để tiến hành một mối quan hệ, trước tiên phải có cái nhìn thiện cảm với đối phương, có lẽ trong mắt bé Thư chỉ có Thái là người lọt vào mắt xanh, hoặc con trai nói chung là một lũ rác rưởi, chỉ có mỗi anh trai là người duy nhất đối xử tốt với mình.
Phi nghĩ cậu sẽ giữ bí mật chuyện tình của bé Thư, sẽ không kể với Thái để cậu ta không nói những lời khiến bé Thư đau lòng. Bản thân sẽ âm thầm tìm cách chuyển tình cảm của bé Thư lên một đứa con trai khác phù hợp hơn. Thái đã giúp Phi rất nhiều rồi, đây là lúc cậu nên giúp lại.
"Trên trường em có bạn không?" Phi muốn lấy thông tin để đưa ra cách giải quyết.
Bé Thư thấy đây là một câu hỏi xã giao, không hề che dấu trả lời.
"Không, bạn bè phiền phức lắm, em thích bạn bè qua mạng hơn."
Không có bạn bè thì rất khó để tiếp xúc với xã hội, như vậy càng khó có ham muốn có bạn trai. Thái là anh trai đồng thời cũng là người bạn duy nhất của bé Thư, có khả năng vì lẽ đó mà nảy sinh tình cảm.
"Bạn bè không phiền phức đâu, có bạn vui lắm đó."
"Anh Phi, làm ơn anh đừng khuyên em. Hồi trước em từng có một đứa bạn thân, bí mật nào cũng kể cho nhau, niềm vui nào cũng sẻ chia cho nhau, đến một ngày nó kể ra bí mật mà em không muốn cho người khác nghe. Em căm thù nó lắm. Cho dù hiện tại có tìm được một đứa bạn tốt thì em cũng không cần đâu, có bạn bè trên mạng là đủ rồi."
Bé Thư đã nói rõ ra như vậy, cậu nói thêm chỉ khiến bé khó chịu, không có ý định hỏi nữa.
"Anh Phi, chỗ này là sao vậy ạ? Em không hiểu?"
"Đó là lấy pattern, khó lắm, em làm quen với clone stamp trước đi."
"Nhưng mà em xài clone stamp không được."
"Thì đúng rồi, làm nhiều mới làm được chứ, anh mới đầu cũng có làm được đâu."
Nếu đã không thể thay đổi tư tưởng bằng lời nói thì cậu sẽ dùng hành động, trở thành bạn của ẻm.
"Em không có bạn là vì sợ họ sẽ phản bội đúng không? Vậy anh có thể trở thành bạn của em không?"
Bé Thư quay mặt sang, khó hiểu nói. "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Anh muốn làm bạn với em."
"Anh muốn làm bạn với học sinh cấp hai sao?" Bé Thư không biết tại sao Phi lại muốn kết bạn với mình, ẻm nghĩ ngợi hồi lâu. "Được thôi, đổi lại anh phải nói ra những thông tin về anh Thái mà anh biết."
Phi thầm vui trong lòng, bước đầu tiên coi như thành công, những gì tiếp theo cần làm là khiến cho bé Thư hiểu được tầm quan trọng của bạn bè và niềm vui khi có bạn sẽ như thế nào.
"Nhưng chỉ khi em đi chơi với anh thì anh mới nói ra một thông tin của Thái, một bộ mặt của anh Thái mà em không biết."
"Anh Phi, anh đang tán tỉnh em đúng không? Đó chẳng phải là hẹn hò sao?" Bé Thư nhận ra ý đồ xấu của Phi, tỏ vẻ chán ghét.
"Không, anh không có ý đó, đây chỉ là một cuộc đi chơi giữa bạn bè bình thường." Phi bối rối, lập tức giải oan.
Cậu tìm cách giúp đỡ bé Thư biết niềm vui khi có bạn mà không để ý bản thân vừa nói ra câu đáng lý không nên nói. Mọi chuyện không bao giờ dễ như Phi nghĩ, cậu cần phải cẩn thận hơn trong lời nói và hành động.
"Trước mắt anh không giữ lời của em thì đừng mong trở thành bạn với con nhỏ này." Bé Thư nhíu mày.
"Anh kể, anh kể, em lắng nghe nhé."
Bé Thư gật đầu, dồn hết sự chú ý lên người Phi, sợ sẽ bỏ lỡ bất kì thông tin gì.
Phi lật trong ký ức, nhớ lại những điều hay điều tốt của Thái khi ở trên trường. Đột nhiên cậu nảy ra một ý. Tại sao bản thân không bịa ra bộ mặt xấu xa của Thái để giảm độ thiện cảm của bé Thư với anh trai mình nhỉ? Nếu thành công thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành, không cần rườm rà tìm bạn, tìm bạn trai cho ẻm, kết thúc có hậu.
"Anh Thái xấu xa lắm, không như ở nhà đâu, có hôm còn đánh nhau bê bối trên trường. Anh đứng một bên nhìn Thái không khác gì thằng điên đánh người dã man, máu mũi chảy tèm nhem, ra tay độc ác lắm. Thái còn khủng khiếp hơn khi bắt con người ta im miệng, dọa nếu tố cáo lên nhà trường thì sẽ bị Thái xử. Nếu không vì là bạn thân cậu ta thì anh đã tố cáo lên nhà trường rồi." Phi kể một câu chuyện không có thật.
"Có thật anh của em là một học sinh cá biệt không?"
"Thật, nhiều lần cãi lại giáo viên luôn mà."
"Anh của em ngầu quá đi. Em muốn có một người anh trai đánh nhau giỏi, không ai dám đụng chạm. Không ngờ người đó chính là anh của em."
Tại sao nói xấu lại thành khen thế này. Ngẫm lại thì ý đồ này có một lỗ hổng lớn, đó là tai nghe không bằng mắt thấy, dù cho cậu có nói xấu thêm nữa thì bé Thư có thể phủ nhận bằng cách nói câu chưa từng thấy Thái như vậy bao giờ, khi đó cậu có nói thêm cũng vô dụng. Vậy nên cách này bị gạch bỏ, chỉ còn nước theo chiến lược cũ.
"Thôi, anh còn chưa ăn sáng nữa, anh về đây, mai gặp"
"Mai anh ghé chơi em rất hoan nghênh, nhưng xin anh đừng nghĩ đến việc tán tỉnh em, nếu anh có bất kì hành động thân mật nào thì mời anh về." Bé Thư cảnh cáo.
Phi đoán rằng bé Thư đã gặp nhiều chuyện không tốt về con trai trước đó, vô tình hình thành tính cảnh giác cao với một đứa con trai như cậu. Với vẻ ngoài xinh như vậy thì dĩ nhiên lắm trai theo đuổi, đúng là có nhan sắc cũng khổ.
"Đừng lo, anh hứa sẽ luôn ở mức bạn bè, nếu vượt thì anh sẽ nghỉ chơi với Thái, em yên tâm chưa?"
Nghe Phi nói vậy, bé Thư tạm chấp nhận. "Mà anh qua nhà em để làm gì?"
"Thì tất nhiên là để dạy em edit rồi."
"Hóa ra là vậy."
"Thật ra thì không có Thái khiến anh cảm thấy cô đơn, nên đến đây để bớt đi cảm giác đó." Để hóa giải hết thứ đen tối mà bé Thư tưởng tượng ra, Phi nói cảm xúc thật trong lòng. Không ai muốn một đứa con gái nghĩ rằng mình qua nhà nó để làm những điều xấu xa.
Về đến nhà, cậu nhận được tin nhắn từ Thái.
"Làm hộ tớ nốt bộ này với."
"Không."
"Làm đi, về tớ mua quà lưu niệm cho."
"Ok, nhớ mua đồ xịn đó."
Bản thân dù không có hứng làm nhưng vẫn chấp nhận, hoặc nói cậu vừa nghĩ ra một ý đồ.
Sáng ngày hôm sau, trước cổng nhà bé Thư, Phi gọi to. "Có nhà không?"
Nhanh sau đó, một bóng người nhỏ bé phía bên khung sắt xuất hiện, mở cổng mời Phi vào.
"Anh Phi, anh không có xe máy sao? Lúc nào cũng thấy anh đạp xe sang."
"Nhà không cho, với lại anh có biết chạy đâu."
"Lớn như anh mà không biết chạy xe máy." Bé Thư cười thầm.
"Do chưa chạy quen thôi."
"Vào xem thành quả edit của em này" Bé Thư hí hửng dẫn Phi vào nhà, nhưng lần này không ở phòng khách, mà là phòng riêng của bé Thư.
Bước vào trong, đập vào mặt cậu là một căn phòng rộng, sạch sẻ gọn gàng, chiếc giường cỡ lớn đặt giữa căn phòng, điểm đáng chú ý nhất là có một tấm poster siêu to được dán lên nguyên cả một bức tường đầu giường, đó là poster genshin. Bên góc tường có bàn đặt laptop cùng với chuột bàn phím rời tương đối đắt tiền. Không thể tin đây là phòng riêng của một đứa con gái cấp hai.
Bé Thư ngồi vào ghế gaming màu hồng, trên bàn được trang trí bằng những con vật màu hồng, đậm chất nữ tính. Còn cậu thì ngồi trên một cái ghế nhựa bên cạnh bé Thư, ít ra không phải đứng.
"Anh xem em có làm tốt không?"
Giao diện photoshop được mở sẵn. So với hôm qua thì tốt hơn rất nhiều, nhưng nó vẫn là một bài làm không đạt. Lỗi lệch pattern, hầu hết newbie đều mắc phải. Phi nói ra lỗi sai đó nhưng bé Thư lại cho rằng Phi quá khắc khe. Dĩ nhiên là phải khắc khe thì mới lên trình được chứ.
"Zoom to lên như vậy cho dễ nhìn này, dùng brush nhỏ thôi, đừng có chọn mẫu qua loa như vậy, chọn mẫu hoàn hảo như khúc này nè, rồi căng mắt ra nhìn xem đã khớp pixel chưa. Mà không phải chỉ có mỗi vùng này là có mẫu thôi đâu, nhìn toàn bộ ảnh này xem có chỗ nào có mẫu nữa không mà chọn."
"Anh từ từ thôi, em không theo kịp."
Cậu dành ra cả một buổi sáng để dạy cho bé Thư trong phòng riêng. Tuy vẫn chưa thành thạo hoàn toàn nhưng nếu cứ phát huy thì sẽ làm được.
"Tốt, luyện thêm vài lần nữa là đạt, quan trọng là kiên trì em nhé."
"Em biết rồi, anh nhớ đừng kể chuyện này với anh Thái đấy." Bé Thư nhắc lại.
Cậu đoán rằng cô bé dấng thân vào con đường dịch manga là để được anh trai mình chú ý.
"Edit hết đống này đi." Phi gửi qua một bộ truyện 40 trang chưa edit, không chút xấu hổ mà bốc lột sức lực của bé Thư.
"Anh có ác quá không, tại sao đưa em nhiều thế?"
"Làm đi rồi hôm khác anh dẫn em đi chơi với anh Thái."
"Anh thì hay rồi."
Phi nhận thấy mình ngày càng phụ thuộc vào Thái, thường xuyên lấy Thái ra làm vật giao kèo, cậu cần phải giảm bớt lại, làm nhiều chỉ khiến phản tác dụng.
"Mà ngày mai em bận học nên không có nhiều thời gian edit đâu, anh đừng trông chờ quá nhiều."
"Không sao đâu, cứ thoải mái mà làm, kết quả quan trọng hơn tốc độ."
Lý do bé Thư không về Quảng Trị với Thái hóa ra là vì bận học.
Nhưng vấn đề là Phi với bé Thư hiện không phải bạn bè thật sự, chỉ là bạn bè qua lời nói, mối quan hệ của hai người đơn giản là thầy trò. Chính vì thế nên cậu sẽ chứng minh bằng hành động là bản thân có thể trở thành một người bạn hoàn hảo.
"Thật ra thì anh cũng từng giống như em bây giờ, có một khoảng thời gian dài không có bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro