Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống
Chương 44
2024-08-24 00:07:14
Bình Tây Vương xách theo hài tử rời khỏi phủ trưởng công chúa.
Rất nhiều phu nhân nhỏ giọng bàn tán.
“Đã sớm nghe nói này tiểu thế tử bất hảo, hôm nay xem như được chứng kiến rồi.”
“Không phải nói thân mẫu của tiểu thế tử không lên được mặt bàn sao, hoàng thất không thích đứa nhỏ này sao, sao ta thấy trưởng công chúa rất yêu thương nó nhỉ?”
“Trưởng công chúa chỉ là yêu thương Bình Tây Vương, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng thương tiểu thế tử, nếu không sao ngài ấy phải ngày ngày sầu lo đi tìm vương phi cho Bình Tây Vương?”
“Đáng tiếc, Bình Tây Vương có nhi tử lớn như vậy, nào có ai nguyện ý gả qua đó.”
“Nếu hài tử này không phải thế tử thì còn dễ nói, nó đã chiếm lấy danh phận thế tử này, sau này vương phi sinh trưởng tử không phải sẽ rất xấu hổ sao?”
“...”
Từ khi rời khỏi phủ trưởng công chúa, tâm tình Vân Sơ vẫn không thể nào khá lên được.
Không biết vì sao mà nàng vẫn luôn nhớ tới hài tử kia.
“Mẫu thân.” Tạ Phinh đột nhiên mở miệng, ngắt ngang sự trầm tư của Vân Sơ: “Lúc nãy con thấy trưởng công chúa trò chuyện với Lý phu nhân rất vui vẻ, có phải trưởng công chúa muốn Lý gia đích trưởng nữ gả cho Bình Tây Vương làm vương phi?”
Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Sao con lại quan tâm tới chuyện của hoàng gia?”
Tạ Phinh có chút chột dạ, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Con chỉ tò mò nữ tử thế nào mới xứng làm vương phi.”
“Bây giờ chỉ còn hai hoàng tử chưa cưới chính thê, Thái Tử Phi là đích trưởng nữ của Thái sư, thê tử của nhị hoàng tử là thứ nữ của Đại học sĩ.” Vân Sơ nhìn nàng ta rồi nói: “Ít nhất cũng phải là đích nữ nhà quan Nhị phẩm mới xứng với thân phận vương phi này, dù là Tam phẩm cũng không được.”
Tạ Phinh nắm chặt nắm tay.
Phụ thân nàng ta dùng năm năm thăng tới chức quan Ngũ phẩm, càng lên cao càng khó, nếu muốn trở thành quan Tam phẩm thì phải đợi bao nhiêu năm nữa...
Nàng ta cú đầu, sợ bị Vân Sơ phát giác sự thất vọng trong mắt mình.
Xe ngựa rất nhanh đã ngừng trước cửa Tạ phủ, vừa qua khỏi cửa lớn là Chu ma ma đã mời bọn họ tới An Thọ Đường.
An Thọ Đường vô cùng náo nhiệt, không chỉ có Tạ Thế An mà cả Tạ Cảnh Ngọc cũng đang ở đó, rõ ràng là đang đợi bọn họ về.
Tạ lão thái thái cười mở miệng: “Sơ nhi, tiệc ngắm hoa ở phủ trưởng công chúa thế nào, người tới đều là quý nhân đúng không?”
“Tam hoàng tử Bình Tây Vương cùng tứ hoàng tử An Tĩnh Vương cũng tới.” Vân Sơ nhìn rõ ánh mắt cháy bỏng của người Tạ gia: “Người tới đều là phu nhân của quan viên Tam phẩm trở lên, chỉ có ta là ngoại lệ.”
“Con là thiên kim của tướng quân Nhất phẩm, những dịp này con vốn nên tới đó.” Lão thái thái cười rộ lên: “Sơ nhi có trò chuyện với Dư phu nhân không?”
Tạ Cảnh Ngọc cũng nhìn về phía nàng.
Vân Sơ kéo kéo khóe môi, trượng phu của Dư phu nhân là thượng cấp của Tạ Cảnh Ngọc, đã sắp tới kỳ khảo hạch, nếu Tạ Cảnh Ngọc muốn tiếp tục trèo lên trên thì phải qua được một cửa của Dư đại nhân này.
Nếu được Dư đại nhân cho phép thì hắn ta sẽ được thăng từ Chính ngũ phẩm lên Thượng ngũ phẩm.
Bản chất của quan Thượng ngũ phẩm chẳng khác quan Ngũ phẩm là bao, nhưng nếu có cơ hội được đề bạt lên trên thì quan viên Thượng ngũ phẩm sẽ được ưu tiên chọn lựa.
Sau khi Tạ Cảnh Ngọc đỗ Trạng Nguyên, chỉ dùng năm năm ngắn ngủi để bò từ Thất phẩm lên Ngũ phẩm, ngoài nguyên nhân có quan hệ thông gia với Vân gia ra thì phần lớn đều là do hắn ta biết tính toán...
Trước giờ dù nàng tham gia bất cứ yến hội nào cũng sẽ giúp hắn ta lôi kéo quan hệ.
Dư phu nhân là gia quyến của quan viên Tam phẩm, căn bản không cùng tầng lớp với Vân gia, vẫn luôn bị gạt sang một bên, nếu là trước đây, nàng sẽ kéo Dư phu nhân vào vòng quan hệ này.
Nhưng lần này, trong yến hội của trưởng công chúa, nàng chỉ đứng từ xa liếc nhìn Dư phu nhân một cái.
Dư phu nhân bước vào được vòng quan hệ của phu nhân Nhất phẩm chắc chắn sẽ tức giận, sau đó thổi gió ben tai trượng phu, Tạ Cảnh Ngọc đừng mơ tới chuyện được thăng làm Thượng ngũ phẩm.
Trên mặt Vân Sơ lộ ra ý cười: “Ta cũng có nói vài câu với Dư phu nhân.”
Tạ Cảnh Ngọc đứng lên, chắp tay nói: “Đa tạ phu nhân.”
“Cảm tạ cái gì, đều là người một nhà.” Lão thái thái mặt mày rạng rỡ: “Chờ Cảnh Ngọc thành quan Tứ phẩm, Tạ gia mới thật sự nở mày nở mặt.”
Ý cười trên mặt Vân Sơ càng sâu.
Ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới nữa.
Rất nhiều phu nhân nhỏ giọng bàn tán.
“Đã sớm nghe nói này tiểu thế tử bất hảo, hôm nay xem như được chứng kiến rồi.”
“Không phải nói thân mẫu của tiểu thế tử không lên được mặt bàn sao, hoàng thất không thích đứa nhỏ này sao, sao ta thấy trưởng công chúa rất yêu thương nó nhỉ?”
“Trưởng công chúa chỉ là yêu thương Bình Tây Vương, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng thương tiểu thế tử, nếu không sao ngài ấy phải ngày ngày sầu lo đi tìm vương phi cho Bình Tây Vương?”
“Đáng tiếc, Bình Tây Vương có nhi tử lớn như vậy, nào có ai nguyện ý gả qua đó.”
“Nếu hài tử này không phải thế tử thì còn dễ nói, nó đã chiếm lấy danh phận thế tử này, sau này vương phi sinh trưởng tử không phải sẽ rất xấu hổ sao?”
“...”
Từ khi rời khỏi phủ trưởng công chúa, tâm tình Vân Sơ vẫn không thể nào khá lên được.
Không biết vì sao mà nàng vẫn luôn nhớ tới hài tử kia.
“Mẫu thân.” Tạ Phinh đột nhiên mở miệng, ngắt ngang sự trầm tư của Vân Sơ: “Lúc nãy con thấy trưởng công chúa trò chuyện với Lý phu nhân rất vui vẻ, có phải trưởng công chúa muốn Lý gia đích trưởng nữ gả cho Bình Tây Vương làm vương phi?”
Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Sao con lại quan tâm tới chuyện của hoàng gia?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Phinh có chút chột dạ, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Con chỉ tò mò nữ tử thế nào mới xứng làm vương phi.”
“Bây giờ chỉ còn hai hoàng tử chưa cưới chính thê, Thái Tử Phi là đích trưởng nữ của Thái sư, thê tử của nhị hoàng tử là thứ nữ của Đại học sĩ.” Vân Sơ nhìn nàng ta rồi nói: “Ít nhất cũng phải là đích nữ nhà quan Nhị phẩm mới xứng với thân phận vương phi này, dù là Tam phẩm cũng không được.”
Tạ Phinh nắm chặt nắm tay.
Phụ thân nàng ta dùng năm năm thăng tới chức quan Ngũ phẩm, càng lên cao càng khó, nếu muốn trở thành quan Tam phẩm thì phải đợi bao nhiêu năm nữa...
Nàng ta cú đầu, sợ bị Vân Sơ phát giác sự thất vọng trong mắt mình.
Xe ngựa rất nhanh đã ngừng trước cửa Tạ phủ, vừa qua khỏi cửa lớn là Chu ma ma đã mời bọn họ tới An Thọ Đường.
An Thọ Đường vô cùng náo nhiệt, không chỉ có Tạ Thế An mà cả Tạ Cảnh Ngọc cũng đang ở đó, rõ ràng là đang đợi bọn họ về.
Tạ lão thái thái cười mở miệng: “Sơ nhi, tiệc ngắm hoa ở phủ trưởng công chúa thế nào, người tới đều là quý nhân đúng không?”
“Tam hoàng tử Bình Tây Vương cùng tứ hoàng tử An Tĩnh Vương cũng tới.” Vân Sơ nhìn rõ ánh mắt cháy bỏng của người Tạ gia: “Người tới đều là phu nhân của quan viên Tam phẩm trở lên, chỉ có ta là ngoại lệ.”
“Con là thiên kim của tướng quân Nhất phẩm, những dịp này con vốn nên tới đó.” Lão thái thái cười rộ lên: “Sơ nhi có trò chuyện với Dư phu nhân không?”
Tạ Cảnh Ngọc cũng nhìn về phía nàng.
Vân Sơ kéo kéo khóe môi, trượng phu của Dư phu nhân là thượng cấp của Tạ Cảnh Ngọc, đã sắp tới kỳ khảo hạch, nếu Tạ Cảnh Ngọc muốn tiếp tục trèo lên trên thì phải qua được một cửa của Dư đại nhân này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu được Dư đại nhân cho phép thì hắn ta sẽ được thăng từ Chính ngũ phẩm lên Thượng ngũ phẩm.
Bản chất của quan Thượng ngũ phẩm chẳng khác quan Ngũ phẩm là bao, nhưng nếu có cơ hội được đề bạt lên trên thì quan viên Thượng ngũ phẩm sẽ được ưu tiên chọn lựa.
Sau khi Tạ Cảnh Ngọc đỗ Trạng Nguyên, chỉ dùng năm năm ngắn ngủi để bò từ Thất phẩm lên Ngũ phẩm, ngoài nguyên nhân có quan hệ thông gia với Vân gia ra thì phần lớn đều là do hắn ta biết tính toán...
Trước giờ dù nàng tham gia bất cứ yến hội nào cũng sẽ giúp hắn ta lôi kéo quan hệ.
Dư phu nhân là gia quyến của quan viên Tam phẩm, căn bản không cùng tầng lớp với Vân gia, vẫn luôn bị gạt sang một bên, nếu là trước đây, nàng sẽ kéo Dư phu nhân vào vòng quan hệ này.
Nhưng lần này, trong yến hội của trưởng công chúa, nàng chỉ đứng từ xa liếc nhìn Dư phu nhân một cái.
Dư phu nhân bước vào được vòng quan hệ của phu nhân Nhất phẩm chắc chắn sẽ tức giận, sau đó thổi gió ben tai trượng phu, Tạ Cảnh Ngọc đừng mơ tới chuyện được thăng làm Thượng ngũ phẩm.
Trên mặt Vân Sơ lộ ra ý cười: “Ta cũng có nói vài câu với Dư phu nhân.”
Tạ Cảnh Ngọc đứng lên, chắp tay nói: “Đa tạ phu nhân.”
“Cảm tạ cái gì, đều là người một nhà.” Lão thái thái mặt mày rạng rỡ: “Chờ Cảnh Ngọc thành quan Tứ phẩm, Tạ gia mới thật sự nở mày nở mặt.”
Ý cười trên mặt Vân Sơ càng sâu.
Ngày đó vĩnh viễn sẽ không tới nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro