Chị Em Đồng Tâm
Diện Bắc Mi Nam
2024-07-23 08:14:32
Chu ma ma thấy nàng ấy như vậy, cũng chỉ có thể tạm gác lại lời trong lòng, nghĩ đợi sau này có cơ hội sẽ từ từ khuyên giải. Hai chị em này, một người quyết đoán, một người thông minh. Nếu có thể đồng tâm, còn cần phải lo lắng Phương di nương kia nữa sao?
Nhậm Dao Kỳ hôm trước bị trúng gió, sáng hôm sau tỉnh dậy đã muộn, còn hơi choáng váng.
Nhưng nghĩ đến sáng sớm Phương di nương muốn đi thỉnh an, không biết có xảy ra rắc rối gì hay không, nên nàng không thể nằm thêm được nữa. Đang định gọi nha hoàn vào hầu hạ mình thức dậy, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng Hỉ Nhi, đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân Lý thị.
"... Bây giờ trời lạnh rồi, trà nóng này phải luôn để trên lò than hâm nóng, để chủ tử có thể giải khát bất cứ lúc nào. Chỉ là các ngươi cũng phải biết, dù là than tơ bạc tốt nhất đốt lâu trong phòng cũng sẽ khiến người ta bí bách khó chịu. Cho nên lò than này phải đặt ở sảnh thông gió, còn trà nước đặt trong phòng chủ tử thì cứ ba khắc đồng hồ phải thay một lần."
"Lúc chúng ta vào phủ, di nương bảo chúng ta đến chỗ Nghiêm quản gia bên cạnh Đại thái thái học quy củ, Nghiêm quản gia đâu có dạy chúng ta mấy quy củ này." Thanh Mai lẩm bẩm có phần không phục.
Hỉ Nhi lạnh lùng nói: "Bây giờ chẳng phải ta đang dạy đây sao? Nếu ngay cả chút quy củ này cũng học không xong, thì cứ đi nói với Phương di nương các ngươi, bảo bà ấy đổi nha hoàn khác lanh lợi hơn cho Ngũ tiểu thư chúng ta sai bảo! Các ngươi tưởng chức nha hoàn nhị đẳng bên cạnh tiểu thư với tiền tiêu hàng tháng là tám trăm văn dễ kiếm lắm sao!"
Hai nha hoàn đều im lặng.
Nhậm Dao Kỳ nhẹ giọng gọi ra bên ngoài.
Chẳng bao lâu, Hỉ Nhi đã vén rèm bước vào, vội vàng đi đến trước giường hành lễ với Nhậm Dao Kỳ, cười nói: "Ngũ tiểu thư người tỉnh rồi ạ? Bây giờ có muốn dậy dùng điểm tâm luôn không? Nô tỳ bảo họ lấy cơm để trên bếp hâm nóng rồi, đợi người dùng xong điểm tâm, thuốc cũng nên sắc xong rồi."
Nhậm gia trừ tết nhất ra, mỗi ngày ba bữa cơm đều là các phòng các viện theo số người đến bếp lớn nhận thức ăn theo giờ cơm. Ngoài ra chỉ có Vinh Hoa viện của Nhậm lão thái thái có bếp nhỏ, còn lại ngay cả chỗ Đại thái thái đương gia cũng dùng cơm ở bếp lớn.
Tất nhiên, nếu đưa thêm tiền lệ thì bếp lớn cũng có thể nấu riêng.
Thấy Nhậm Dao Kỳ gật đầu, Hỉ Nhi lập tức sai hai nha hoàn Thanh Mai và Tuyết Lê đi lấy nước vào cho Nhậm Dao Kỳ rửa mặt. Còn mình thì tiến lên giúp Nhậm Dao Kỳ mặc một chiếc áo khoác nhỏ bằng vải bông Tùng Giang màu xanh sen.
Loại áo khoác nhỏ này là để mặc trong phòng vào mùa đông khi không cần ra ngoài gặp khách, thoải mái nhẹ nhàng lại ấm áp.
"Sao ngươi lại sang đây?" Nhậm Dao Kỳ thấy trong phòng chỉ có mình và Hỉ Nhi, liền lên tiếng hỏi.
Hỉ Nhi vừa cài khuy áo cho nàng, vừa cười nói: "Phu nhân biết người bị bệnh, sao mà yên tâm được, nếu nô tỳ không sang đây trông nom người, phu nhân sẽ tự mình xuống giường mất. Ngũ tiểu thư ngài coi như đau lòng phu nhân, ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ đi."
Nhậm Dao Kỳ nghe nói là Lý thị sai nàng ấy đến, cũng không tiện nói để Hỉ Nhi về nữa.
"Ngoài ra, Chu ma ma nhờ nô tỳ nói với Ngũ tiểu thư một tiếng, sáng sớm nay khi Phương di nương sang vấn an phu nhân của chúng ta, cứ khăng khăng đòi ở lại chăm bệnh, đã bị thái thái khuyên nhủ ôn tồn cho về rồi. Chu ma ma bảo Ngũ tiểu thư cứ an tâm dưỡng bệnh cho tốt, đừng để phu nhân phải bận lòng mới là hiếu thuận, bên cạnh phu nhân có bà ấy trông nom, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu."
Người khác không được phép nói loại chuyện này, nhưng Chu ma ma bên cạnh Lý thị thì dám nói. Tính bà ấy cương trực nghiêm khắc, gặp chỗ không phải của các tiểu chủ tử cũng sẽ thẳng thừng chỉ ra, chứ không sợ bị ghi hận mắng mỏ.
Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Chẳng bao lâu, Thanh Mai và Tuyết Lê dẫn các tiểu nha hoàn bưng chậu đồng, khăn mặt, ống nhổ và các thứ khác vào.
Hỉ Nhi để hai nha hoàn Thanh Mai và Tuyết Lê đứng bên cạnh xem, tự mình thị phạm một lần cách hầu chủ tử rửa mặt, đánh răng.
Hỉ Nhi là do Chu ma ma tự tay dạy dỗ, chỗ tỉ mỉ chu đáo tất nhiên hai nha hoàn Thanh Mai và Tuyết Lê không thể nào sánh được.
Rửa mặt xong xuôi, Hỉ Nhi lại tự tay hầu Nhậm Dao Kỳ ăn điểm sáng.
Khi thuốc được bưng lên, Nhậm Dao Kỳ ngửi thử, phát hiện lại đổi về phương thuốc nàng vẫn uống trước kia.
Không biết là vì sợ Lý thị và những người khác trở về phát hiện trong thuốc có vấn đề, hay là thấy mưu kế ngăn cản nàng hòa hoãn quan hệ với Lý thị, Nhậm Dao Hoa đã thất bại nên đành phải thu tay.
Phương di nương vốn là người biết xem xét tình hình, hành sự quả quyết.
Đến ngày thứ ba, thân thể Nhậm Dao Kỳ đã gần như khỏe hẳn.
Điều này có nghĩa là, nàng phải tiếp tục mỗi ngày sớm tối vấn an Nhậm lão gia tử và Nhậm lão thái thái.
Cách biệt hơn mười năm, nàng lại phải đối mặt với đám người được gọi là thân thích ruột thịt kia.
Nhậm Dao Kỳ hôm trước bị trúng gió, sáng hôm sau tỉnh dậy đã muộn, còn hơi choáng váng.
Nhưng nghĩ đến sáng sớm Phương di nương muốn đi thỉnh an, không biết có xảy ra rắc rối gì hay không, nên nàng không thể nằm thêm được nữa. Đang định gọi nha hoàn vào hầu hạ mình thức dậy, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng Hỉ Nhi, đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân Lý thị.
"... Bây giờ trời lạnh rồi, trà nóng này phải luôn để trên lò than hâm nóng, để chủ tử có thể giải khát bất cứ lúc nào. Chỉ là các ngươi cũng phải biết, dù là than tơ bạc tốt nhất đốt lâu trong phòng cũng sẽ khiến người ta bí bách khó chịu. Cho nên lò than này phải đặt ở sảnh thông gió, còn trà nước đặt trong phòng chủ tử thì cứ ba khắc đồng hồ phải thay một lần."
"Lúc chúng ta vào phủ, di nương bảo chúng ta đến chỗ Nghiêm quản gia bên cạnh Đại thái thái học quy củ, Nghiêm quản gia đâu có dạy chúng ta mấy quy củ này." Thanh Mai lẩm bẩm có phần không phục.
Hỉ Nhi lạnh lùng nói: "Bây giờ chẳng phải ta đang dạy đây sao? Nếu ngay cả chút quy củ này cũng học không xong, thì cứ đi nói với Phương di nương các ngươi, bảo bà ấy đổi nha hoàn khác lanh lợi hơn cho Ngũ tiểu thư chúng ta sai bảo! Các ngươi tưởng chức nha hoàn nhị đẳng bên cạnh tiểu thư với tiền tiêu hàng tháng là tám trăm văn dễ kiếm lắm sao!"
Hai nha hoàn đều im lặng.
Nhậm Dao Kỳ nhẹ giọng gọi ra bên ngoài.
Chẳng bao lâu, Hỉ Nhi đã vén rèm bước vào, vội vàng đi đến trước giường hành lễ với Nhậm Dao Kỳ, cười nói: "Ngũ tiểu thư người tỉnh rồi ạ? Bây giờ có muốn dậy dùng điểm tâm luôn không? Nô tỳ bảo họ lấy cơm để trên bếp hâm nóng rồi, đợi người dùng xong điểm tâm, thuốc cũng nên sắc xong rồi."
Nhậm gia trừ tết nhất ra, mỗi ngày ba bữa cơm đều là các phòng các viện theo số người đến bếp lớn nhận thức ăn theo giờ cơm. Ngoài ra chỉ có Vinh Hoa viện của Nhậm lão thái thái có bếp nhỏ, còn lại ngay cả chỗ Đại thái thái đương gia cũng dùng cơm ở bếp lớn.
Tất nhiên, nếu đưa thêm tiền lệ thì bếp lớn cũng có thể nấu riêng.
Thấy Nhậm Dao Kỳ gật đầu, Hỉ Nhi lập tức sai hai nha hoàn Thanh Mai và Tuyết Lê đi lấy nước vào cho Nhậm Dao Kỳ rửa mặt. Còn mình thì tiến lên giúp Nhậm Dao Kỳ mặc một chiếc áo khoác nhỏ bằng vải bông Tùng Giang màu xanh sen.
Loại áo khoác nhỏ này là để mặc trong phòng vào mùa đông khi không cần ra ngoài gặp khách, thoải mái nhẹ nhàng lại ấm áp.
"Sao ngươi lại sang đây?" Nhậm Dao Kỳ thấy trong phòng chỉ có mình và Hỉ Nhi, liền lên tiếng hỏi.
Hỉ Nhi vừa cài khuy áo cho nàng, vừa cười nói: "Phu nhân biết người bị bệnh, sao mà yên tâm được, nếu nô tỳ không sang đây trông nom người, phu nhân sẽ tự mình xuống giường mất. Ngũ tiểu thư ngài coi như đau lòng phu nhân, ngàn vạn lần đừng đuổi nô tỳ đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhậm Dao Kỳ nghe nói là Lý thị sai nàng ấy đến, cũng không tiện nói để Hỉ Nhi về nữa.
"Ngoài ra, Chu ma ma nhờ nô tỳ nói với Ngũ tiểu thư một tiếng, sáng sớm nay khi Phương di nương sang vấn an phu nhân của chúng ta, cứ khăng khăng đòi ở lại chăm bệnh, đã bị thái thái khuyên nhủ ôn tồn cho về rồi. Chu ma ma bảo Ngũ tiểu thư cứ an tâm dưỡng bệnh cho tốt, đừng để phu nhân phải bận lòng mới là hiếu thuận, bên cạnh phu nhân có bà ấy trông nom, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu."
Người khác không được phép nói loại chuyện này, nhưng Chu ma ma bên cạnh Lý thị thì dám nói. Tính bà ấy cương trực nghiêm khắc, gặp chỗ không phải của các tiểu chủ tử cũng sẽ thẳng thừng chỉ ra, chứ không sợ bị ghi hận mắng mỏ.
Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Chẳng bao lâu, Thanh Mai và Tuyết Lê dẫn các tiểu nha hoàn bưng chậu đồng, khăn mặt, ống nhổ và các thứ khác vào.
Hỉ Nhi để hai nha hoàn Thanh Mai và Tuyết Lê đứng bên cạnh xem, tự mình thị phạm một lần cách hầu chủ tử rửa mặt, đánh răng.
Hỉ Nhi là do Chu ma ma tự tay dạy dỗ, chỗ tỉ mỉ chu đáo tất nhiên hai nha hoàn Thanh Mai và Tuyết Lê không thể nào sánh được.
Rửa mặt xong xuôi, Hỉ Nhi lại tự tay hầu Nhậm Dao Kỳ ăn điểm sáng.
Khi thuốc được bưng lên, Nhậm Dao Kỳ ngửi thử, phát hiện lại đổi về phương thuốc nàng vẫn uống trước kia.
Không biết là vì sợ Lý thị và những người khác trở về phát hiện trong thuốc có vấn đề, hay là thấy mưu kế ngăn cản nàng hòa hoãn quan hệ với Lý thị, Nhậm Dao Hoa đã thất bại nên đành phải thu tay.
Phương di nương vốn là người biết xem xét tình hình, hành sự quả quyết.
Đến ngày thứ ba, thân thể Nhậm Dao Kỳ đã gần như khỏe hẳn.
Điều này có nghĩa là, nàng phải tiếp tục mỗi ngày sớm tối vấn an Nhậm lão gia tử và Nhậm lão thái thái.
Cách biệt hơn mười năm, nàng lại phải đối mặt với đám người được gọi là thân thích ruột thịt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro