Xung Đột
Diện Bắc Mi Nam
2024-07-23 08:14:32
Dưới mái hiên yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng tuyết rơi lả tả.
Nha hoàn bà tử đứng gần đó đều nín thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ căng thẳng Nhậm Dao Kỳ và Nhâm Dao Hoa.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Dao Hoa dán chặt vào Nhậm Dao Kỳ, nhìn em gái bị tát một bạt tai mà chỉ ôm má mím chặt môi nhìn mình không nói một lời, cũng không nhào tới tát lại thì lấy làm kỳ lạ. Nhưng sự bực tức mà nàng ấy phải chịu đựng mấy ngày qua khiến cho hận thù trong lòng chiếm ưu thế, không nói câu nào, nàng ấy lại giơ tay lên muốn tát tiếp một cái nữa.
Đúng lúc này rèm cửa nhà chính khẽ động, một ma ma tuổi ngoài bốn mươi có dáng người cao to, tóc bên mai đã có mấy sợi bạc từ trong bước ra.
Nhìn thấy cảnh hai người đang giằng co dưới hiên, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi. Thấy Nhậm Dao Hoa vẫn đang định ra tay, liền lao tới ôm lấy Nhậm Dao Kỳ vào lòng che chở, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhậm Dao Hoa: "Tam tiểu thư, chúng ta mới về phủ hôm nay, người lại làm gì vậy? Đừng quên phu nhân nhân vẫn còn đang bệnh đấy." Đồng thời lại lặng lẽ nháy mắt với Nhậm Dao Hoa.
Nhậm Dao Hoa nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm trong mắt ma ma, nghĩ tới mẫu thân còn đang bệnh, cắn răng để tay xuống, nhưng ánh mắt nhìn Nhậm Dao Kỳ vẫn lạnh lùng
Nhậm Dao Kỳ nhìn thấy sự tương tác qua lại giữa hai người bọn họ. Nhìn bề ngoài, Chu ma ma là đang che chở cho nàng không bị Nhậm Dao Hoa đánh, hai cánh tay của bà ta lại ôm chặt lấy hai cánh tay của nàng, để nàng không thể nhúc nhích, đây là đề phòng nàng nhào tới đánh trả Nhậm Dao Hoa.
“Ngũ tiểu thư, ngài cũng đừng làm ầm ĩ lên nữa, phu nhân đang bệnh nặng, ngài vào thăm bà ấy một chút đi.” Chu ma ma nghiêm mặt cúi đầu dụ dỗ Nhậm Dao Kỳ.
Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu, ra hiệu Chu ma ma buông nàng ra.
Chu ma ma vốn cho rằng mình phải tốn một đống nước bọt mới khuyên nhủ được Nhậm Dao Kỳ, không ngờ lần này Nhậm Dao Kỳ lại dễ dàng chịu thua như vậy, bà ta hơi ngẩn người, lập tức cẩn thận quan sát thần sắc Nhâm Dao Kỳ. Thấy nàng chỉ ôm má, mắt cụp xuống, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.
Chu ma ma thử chậm rãi buông tay, quả nhiên Nhậm Dao Kỳ không có hành động gì khác, chỉ bước vòng qua người Nhậm Dao Hoa, vén rèm đi vào nhà chính.
Bố cục tổng thể của Tử Vi viện là kiểu chiều ngang ngắn, chiều dài sâu, vì vậy mặc dù được xem là một sân rộng với ba lối vào nhưng chỉ có ba phòng chính, cũng may cả ba phòng đều khá rộng.
Gian ngoài ở chính giữa là chính sảnh, nơi tiếp khách được bố trí ở gian thứ phía đông, cạnh cửa sổ là một cái giường đất lớn, bên trên đặt bàn để dùng cơm hàng ngày. Gian phía tây là phòng ngủ, bên trong còn có một tịnh phòng nhỏ, mà tịnh phòng nhỏ này còn trổ một cánh cửa nhỏ ở hướng bắc, thuận tiện cho hậu viện đưa nước nóng từ gian thứ ba vào trong.
Nhậm Dao Kỳ đi thẳng tới gian phía tây, sát bức tường phía bắc của gian phía tây là một chiếc giường bạt bộ lớn chạm khắc hoa văn thiên công, mành trướng màu đỏ mới thay được cột lên, trên giường đang nằm một phụ nhân sắp ba mươi tuổi.
Vị phu nhân kia có khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dày, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại trắng bệch như người bệnh, đôi môi không chút huyết sắc. Có lẽ vì thói quen cau mày, giữa hai lông mày hiện rõ những nếp nhăn hình chữ "川" mờ nhạt, khiến cho khuôn mặt vốn trẻ trung của bà trông già thêm mấy tuổi.
“Mẫu thân…” Nhậm Dao Kỳ nhè nhẹ đi tới bên giường, nhìn phụ nhân đang nhắm mắt nằm trên giường, dù đang ngủ nhưng vẫn không thể che dấu nét mặt u sầu, nàng nghẹn ngào kêu một tiếng.
Giọng của nàng không lớn, nhưng phụ nhân đang nằm trên giường như có cảm giác khẽ động mi, mở mắt ra. Bà có đôi mắt hạnh vô cùng quyến rũ, đôi mắt của Nhậm Dao Hoa rất là giống bà.
Bà dường như rất buồn ngủ mệt mỏi, nhưng khi nhìn rõ người đến là Nhậm Dao Kỳ thì cười dịu dàng, vẫy tay gọi nàng: “Kỳ nhi? Lại đây để nương xem con có cao hơn được tí nào không.”
Nhậm Dao Kỳ bước nhanh về phía trước, nhào tới quỳ xuống bục gỗ trước giường, vùi mặt vào lòng Lý thị khóc lớn.
Lí thị thấy Nhậm Dao Kỳ khóc thê thảm liền không nhịn được ngẩn người, bà đặt tay trên đầu Nhậm Dao Kỳ sờ sờ, dịu dàng hỏi: “Sao thế con?"
Đúng lúc này, mành cửa được vén lên, Nhậm Dao Hoa cùng Chu ma ma bước vào.
Nhậm Dao Hoa thấy Nhậm Dao Kỳ khóc lóc nhào vào người Lý thị thì lửa giận bùng bổ, cười lạnh nói – “Nó thì có chuyện gì chứ? Chẳng phải là đang tố cáo với ngài chuyện con lại đánh nó sao? Cứ tưởng ở trong phủ một năm được ả tiện nhân kia dạy dỗ thì sẽ tiến bộ thế nào, không ngờ vẫn chỉ là đứa không ra gì, chỉ biết bắn lén sau lưng người khác.”
Nhậm Dao Hoa vừa nói xong liền sải bước tới, nắm lấy cánh tay Nhậm Dao Kỳ muốn lôi nàng ra ngoài.
Nha hoàn bà tử đứng gần đó đều nín thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ căng thẳng Nhậm Dao Kỳ và Nhâm Dao Hoa.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Dao Hoa dán chặt vào Nhậm Dao Kỳ, nhìn em gái bị tát một bạt tai mà chỉ ôm má mím chặt môi nhìn mình không nói một lời, cũng không nhào tới tát lại thì lấy làm kỳ lạ. Nhưng sự bực tức mà nàng ấy phải chịu đựng mấy ngày qua khiến cho hận thù trong lòng chiếm ưu thế, không nói câu nào, nàng ấy lại giơ tay lên muốn tát tiếp một cái nữa.
Đúng lúc này rèm cửa nhà chính khẽ động, một ma ma tuổi ngoài bốn mươi có dáng người cao to, tóc bên mai đã có mấy sợi bạc từ trong bước ra.
Nhìn thấy cảnh hai người đang giằng co dưới hiên, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi. Thấy Nhậm Dao Hoa vẫn đang định ra tay, liền lao tới ôm lấy Nhậm Dao Kỳ vào lòng che chở, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhậm Dao Hoa: "Tam tiểu thư, chúng ta mới về phủ hôm nay, người lại làm gì vậy? Đừng quên phu nhân nhân vẫn còn đang bệnh đấy." Đồng thời lại lặng lẽ nháy mắt với Nhậm Dao Hoa.
Nhậm Dao Hoa nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm trong mắt ma ma, nghĩ tới mẫu thân còn đang bệnh, cắn răng để tay xuống, nhưng ánh mắt nhìn Nhậm Dao Kỳ vẫn lạnh lùng
Nhậm Dao Kỳ nhìn thấy sự tương tác qua lại giữa hai người bọn họ. Nhìn bề ngoài, Chu ma ma là đang che chở cho nàng không bị Nhậm Dao Hoa đánh, hai cánh tay của bà ta lại ôm chặt lấy hai cánh tay của nàng, để nàng không thể nhúc nhích, đây là đề phòng nàng nhào tới đánh trả Nhậm Dao Hoa.
“Ngũ tiểu thư, ngài cũng đừng làm ầm ĩ lên nữa, phu nhân đang bệnh nặng, ngài vào thăm bà ấy một chút đi.” Chu ma ma nghiêm mặt cúi đầu dụ dỗ Nhậm Dao Kỳ.
Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu, ra hiệu Chu ma ma buông nàng ra.
Chu ma ma vốn cho rằng mình phải tốn một đống nước bọt mới khuyên nhủ được Nhậm Dao Kỳ, không ngờ lần này Nhậm Dao Kỳ lại dễ dàng chịu thua như vậy, bà ta hơi ngẩn người, lập tức cẩn thận quan sát thần sắc Nhâm Dao Kỳ. Thấy nàng chỉ ôm má, mắt cụp xuống, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.
Chu ma ma thử chậm rãi buông tay, quả nhiên Nhậm Dao Kỳ không có hành động gì khác, chỉ bước vòng qua người Nhậm Dao Hoa, vén rèm đi vào nhà chính.
Bố cục tổng thể của Tử Vi viện là kiểu chiều ngang ngắn, chiều dài sâu, vì vậy mặc dù được xem là một sân rộng với ba lối vào nhưng chỉ có ba phòng chính, cũng may cả ba phòng đều khá rộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gian ngoài ở chính giữa là chính sảnh, nơi tiếp khách được bố trí ở gian thứ phía đông, cạnh cửa sổ là một cái giường đất lớn, bên trên đặt bàn để dùng cơm hàng ngày. Gian phía tây là phòng ngủ, bên trong còn có một tịnh phòng nhỏ, mà tịnh phòng nhỏ này còn trổ một cánh cửa nhỏ ở hướng bắc, thuận tiện cho hậu viện đưa nước nóng từ gian thứ ba vào trong.
Nhậm Dao Kỳ đi thẳng tới gian phía tây, sát bức tường phía bắc của gian phía tây là một chiếc giường bạt bộ lớn chạm khắc hoa văn thiên công, mành trướng màu đỏ mới thay được cột lên, trên giường đang nằm một phụ nhân sắp ba mươi tuổi.
Vị phu nhân kia có khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dày, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại trắng bệch như người bệnh, đôi môi không chút huyết sắc. Có lẽ vì thói quen cau mày, giữa hai lông mày hiện rõ những nếp nhăn hình chữ "川" mờ nhạt, khiến cho khuôn mặt vốn trẻ trung của bà trông già thêm mấy tuổi.
“Mẫu thân…” Nhậm Dao Kỳ nhè nhẹ đi tới bên giường, nhìn phụ nhân đang nhắm mắt nằm trên giường, dù đang ngủ nhưng vẫn không thể che dấu nét mặt u sầu, nàng nghẹn ngào kêu một tiếng.
Giọng của nàng không lớn, nhưng phụ nhân đang nằm trên giường như có cảm giác khẽ động mi, mở mắt ra. Bà có đôi mắt hạnh vô cùng quyến rũ, đôi mắt của Nhậm Dao Hoa rất là giống bà.
Bà dường như rất buồn ngủ mệt mỏi, nhưng khi nhìn rõ người đến là Nhậm Dao Kỳ thì cười dịu dàng, vẫy tay gọi nàng: “Kỳ nhi? Lại đây để nương xem con có cao hơn được tí nào không.”
Nhậm Dao Kỳ bước nhanh về phía trước, nhào tới quỳ xuống bục gỗ trước giường, vùi mặt vào lòng Lý thị khóc lớn.
Lí thị thấy Nhậm Dao Kỳ khóc thê thảm liền không nhịn được ngẩn người, bà đặt tay trên đầu Nhậm Dao Kỳ sờ sờ, dịu dàng hỏi: “Sao thế con?"
Đúng lúc này, mành cửa được vén lên, Nhậm Dao Hoa cùng Chu ma ma bước vào.
Nhậm Dao Hoa thấy Nhậm Dao Kỳ khóc lóc nhào vào người Lý thị thì lửa giận bùng bổ, cười lạnh nói – “Nó thì có chuyện gì chứ? Chẳng phải là đang tố cáo với ngài chuyện con lại đánh nó sao? Cứ tưởng ở trong phủ một năm được ả tiện nhân kia dạy dỗ thì sẽ tiến bộ thế nào, không ngờ vẫn chỉ là đứa không ra gì, chỉ biết bắn lén sau lưng người khác.”
Nhậm Dao Hoa vừa nói xong liền sải bước tới, nắm lấy cánh tay Nhậm Dao Kỳ muốn lôi nàng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro