Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Bỗng nhiên té xỉu
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Mà Tiểu Hỏa Cầu, bởi vì cùng Tiểu Hoan Hoan khế ước, tự nhiên dễ dàng mang bé đi ra ngoài.
Mọi người dùng xong mười thành công lực đánh sâu vào, nhìn lực lượng của mọi người đều đạt tới mức cao nhất, Tiểu Hỏa Cầu quyết đoán phóng ra, rốt cục sưu một tiếng đi ra ngoài.
Hoan Hoan bị Tiểu Hỏa Cầu bao vây lấy, thân mình Tiểu Hỏa Cầu thu lại cực kì nhỏ, chính là một ngọn lửa, cơ bản không chú ý căn bản không có khả năng nhìn đến.
Xem bọn hắn liền xông ra ngoài, mấy người đều có loại cảm giác mệt lả người.
“Chúng ta ngồi ổn......”
Đông Phương Ngữ Hinh suy yếu cười, có thể làm nàng đã đều làm, về phần kết quả cuối cùng kia, chỉ có thể nghe theo ý trời.
Theo nhẫn trữ vật lấy ra vài món quần áo bao lại, làm thành bộ dáng một người, Đông Phương Ngữ Hinh ôm lấy.
Như vậy theo xa xa nhìn lại, không biết còn tưởng rằng là Đông Phương Ngữ Hinh ôm Tiểu Hoan Hoan đâu?
Nàng muốn giấu diếm tầm mắt bọn họ, không thể để cho Long Vương cùng người của lão biết.
Chỗ này mặc dù có kết ấn của Long Vương, nhưng vẫn thỉnh thoảng lại có con rồng đi lại xem xét, bọn họ đối bên này, cực kì coi trọng.
Long Vương vẫn không ra như cũ, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết, không dùng được bao lâu, lão khẳng định sẽ xuất hiện --
“Tiểu Hoan Hoan, chúng ta nên đi bên kia đi a......”
Chạy ra khỏi long cung, Tiểu Hỏa Cầu không biết đi như thế nào, lo lắng hỏi.
“Ta cũng không biết, ngươi không phải có chút ấn tượng sao? Dựa theo ấn tượng đi không phải tốt hơn sao?”
Tiểu Hoan Hoan thật nghiêm cẩn nghĩ nghĩ, tựa hồ chỉ có một biện pháp như vậy a.
“A...... Ta...... Ta đã quên mất đường a...... Ta chỉ là mơ hồ nhớ được gặp qua ông ấy mà thôi......”
Tiểu Hỏa Cầu ủy khuất bĩu miệng, không phải trí nhớ của nó không tốt, mà là lâu lắm rồi đấy?
“Vậy...... Ngươi liền đi theo cảm giác thôi...... Nhưng mà chúng ta khỏi chỗ này trước đã, đến lúc cách xa xa, ta thúc giục máu của Tiểu Nhạc Nhạc, sau đó ngươi sẽ theo ý chạy......”
Tiểu Hoan Hoan thật thông minh, tại đây bé cũng không dám dùng máu của Tiểu Nhạc Nhạc, liền lo lắng làm cho lão Long Vương đáng ghét kia phát hiện.
Tiểu Hỏa Cầu nhận được mệnh lệnh, tự nhiên chạy như bay.
Tốc độ của no nhanh vô cùng, tuy rằng mang theo một người, nhưng tốc độ nửa điểm cũng không giảm bớt.
Ước chừng chạy hai canh giờ, Tiểu Hoan Hoan xác định cách long cung đã đủ xa, bé mới thúc giục máu trong cơ thể, bắt đầu dò xét chung quanh.
Cứ như vậy đi một ngày một đêm, lại vẫn không có nửa điểm thu hoạch.
Tiểu Hoan Hoan rất mệt rất mệt, nhưng khi bé nghĩ đến khả năng Tiểu Nhạc Nhạc sẽ chết, vẫn đang chờ bé tìm người đến cứu nó, bé liền nửa điểm cũng không cảm giác mệt mỏi.
Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi phải kiên trì, nhất định phải kiên trì a.
Tiểu Hoan Hoan yên lặng nói xong, bé lấy đan dược từ trong nhẫn trữ vật mà Đông Phương Ngữ Hinh cho bé trước đây ra, ăn hai viên, tiếp tục không buông tha tìm.
Nhưng mà, chẳng qua bé chỉ là cái tiểu hài tử, kiên trì lâu như vậy, đã thật không dễ dàng.
Hơn nữa vừa mới ăn đan dược nhiều hơn một chút, vậy mà Tiểu Hoan Hoan thấy đầu choáng váng, trước mặt bỗng tối sầm, liền ngất xỉu.
“Tiểu Hoan Hoan...... Tiểu Hoan Hoan......”
Xem Tiểu Hoan Hoan té xỉu, Tiểu Hỏa Cầu lo lắng hô, nhưng......
Tiểu Hoan Hoan thế nào cũng không tỉnh lại, tựa hồ, bệnh rất nặng.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi không thể té xỉu a...... Tiểu Hoan......”
Tiểu Hỏa Cầu mang theo Hoan Hoan chạy loạn chung quanh, nhưng nó cũng không có biện pháp cứu người a.
Không thì mang theo bé trở về? Để cho Đông Phương Ngữ Hinh nhìn xem? Nhưng.
Mọi người dùng xong mười thành công lực đánh sâu vào, nhìn lực lượng của mọi người đều đạt tới mức cao nhất, Tiểu Hỏa Cầu quyết đoán phóng ra, rốt cục sưu một tiếng đi ra ngoài.
Hoan Hoan bị Tiểu Hỏa Cầu bao vây lấy, thân mình Tiểu Hỏa Cầu thu lại cực kì nhỏ, chính là một ngọn lửa, cơ bản không chú ý căn bản không có khả năng nhìn đến.
Xem bọn hắn liền xông ra ngoài, mấy người đều có loại cảm giác mệt lả người.
“Chúng ta ngồi ổn......”
Đông Phương Ngữ Hinh suy yếu cười, có thể làm nàng đã đều làm, về phần kết quả cuối cùng kia, chỉ có thể nghe theo ý trời.
Theo nhẫn trữ vật lấy ra vài món quần áo bao lại, làm thành bộ dáng một người, Đông Phương Ngữ Hinh ôm lấy.
Như vậy theo xa xa nhìn lại, không biết còn tưởng rằng là Đông Phương Ngữ Hinh ôm Tiểu Hoan Hoan đâu?
Nàng muốn giấu diếm tầm mắt bọn họ, không thể để cho Long Vương cùng người của lão biết.
Chỗ này mặc dù có kết ấn của Long Vương, nhưng vẫn thỉnh thoảng lại có con rồng đi lại xem xét, bọn họ đối bên này, cực kì coi trọng.
Long Vương vẫn không ra như cũ, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết, không dùng được bao lâu, lão khẳng định sẽ xuất hiện --
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Hoan Hoan, chúng ta nên đi bên kia đi a......”
Chạy ra khỏi long cung, Tiểu Hỏa Cầu không biết đi như thế nào, lo lắng hỏi.
“Ta cũng không biết, ngươi không phải có chút ấn tượng sao? Dựa theo ấn tượng đi không phải tốt hơn sao?”
Tiểu Hoan Hoan thật nghiêm cẩn nghĩ nghĩ, tựa hồ chỉ có một biện pháp như vậy a.
“A...... Ta...... Ta đã quên mất đường a...... Ta chỉ là mơ hồ nhớ được gặp qua ông ấy mà thôi......”
Tiểu Hỏa Cầu ủy khuất bĩu miệng, không phải trí nhớ của nó không tốt, mà là lâu lắm rồi đấy?
“Vậy...... Ngươi liền đi theo cảm giác thôi...... Nhưng mà chúng ta khỏi chỗ này trước đã, đến lúc cách xa xa, ta thúc giục máu của Tiểu Nhạc Nhạc, sau đó ngươi sẽ theo ý chạy......”
Tiểu Hoan Hoan thật thông minh, tại đây bé cũng không dám dùng máu của Tiểu Nhạc Nhạc, liền lo lắng làm cho lão Long Vương đáng ghét kia phát hiện.
Tiểu Hỏa Cầu nhận được mệnh lệnh, tự nhiên chạy như bay.
Tốc độ của no nhanh vô cùng, tuy rằng mang theo một người, nhưng tốc độ nửa điểm cũng không giảm bớt.
Ước chừng chạy hai canh giờ, Tiểu Hoan Hoan xác định cách long cung đã đủ xa, bé mới thúc giục máu trong cơ thể, bắt đầu dò xét chung quanh.
Cứ như vậy đi một ngày một đêm, lại vẫn không có nửa điểm thu hoạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hoan Hoan rất mệt rất mệt, nhưng khi bé nghĩ đến khả năng Tiểu Nhạc Nhạc sẽ chết, vẫn đang chờ bé tìm người đến cứu nó, bé liền nửa điểm cũng không cảm giác mệt mỏi.
Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi phải kiên trì, nhất định phải kiên trì a.
Tiểu Hoan Hoan yên lặng nói xong, bé lấy đan dược từ trong nhẫn trữ vật mà Đông Phương Ngữ Hinh cho bé trước đây ra, ăn hai viên, tiếp tục không buông tha tìm.
Nhưng mà, chẳng qua bé chỉ là cái tiểu hài tử, kiên trì lâu như vậy, đã thật không dễ dàng.
Hơn nữa vừa mới ăn đan dược nhiều hơn một chút, vậy mà Tiểu Hoan Hoan thấy đầu choáng váng, trước mặt bỗng tối sầm, liền ngất xỉu.
“Tiểu Hoan Hoan...... Tiểu Hoan Hoan......”
Xem Tiểu Hoan Hoan té xỉu, Tiểu Hỏa Cầu lo lắng hô, nhưng......
Tiểu Hoan Hoan thế nào cũng không tỉnh lại, tựa hồ, bệnh rất nặng.
“Tiểu Hoan Hoan, ngươi không thể té xỉu a...... Tiểu Hoan......”
Tiểu Hỏa Cầu mang theo Hoan Hoan chạy loạn chung quanh, nhưng nó cũng không có biện pháp cứu người a.
Không thì mang theo bé trở về? Để cho Đông Phương Ngữ Hinh nhìn xem? Nhưng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro