Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Bữa cơm chặt đầu*?
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Thực xin lỗi, tha thứ ta ích kỷ đi.
Ta...... Nếu như thật sự nàng có cái gì, ta tình nguyện cùng chết cùng nàng --
Đông Phương Ngữ Hinh bị bọn chúng mang đi, nhốt trong một căn phòng bịt kín.
Trong phòng có ánh sáng, có cửa, nhưng nàng không mở được......
Trên người vẫn có khí lực như cũ, nhưng võ công thế nhưng bị người che lại.
Đây là một cái không gian kỳ quái, quả nhiên cùng địa phương khác không giống nhau.
Như vương quốc con kiến, hiện thời Điểu quốc, thế nhưng cũng không thể sử dụng võ công.
Này có lẽ cũng không phải bị che lại, chính là giống nhau không thể sử dụng mà thôi.
Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ cười, quên đi, sẽ theo ý đi.
Nghĩ vậy, nàng trái lại bình tĩnh rất nhiều.
Tự nhiên nhắm mắt trầm tư, nhớ lại sự tình hôm nay.
Uất Trì Tà Dịch bị Điểu vương chọn trúng, tất nhiên không dễ chịu.
Nhưng nàng tin tưởng Tà Dịch, biết hắn sẽ không phản bội mình.
Mà nữ vương cùng quốc sư, tạm thời chắc là không có việc gì mới đúng.
Bọn họ cùng chính mình khá hơn, nhưng là phải an toàn hơn.
Mà nàng lo lắng nhất, là Tiểu Hoan Hoan.
Không biết bé cùng tiểu hồ ly thế nào? Có thể tiến giai hay không? Các nàng đừng bị Điểu vương biến thái này bắt lấy a.
Điểu vương kia, nếu như thấy được Tiểu Nhạc Nhạc, phỏng chừng đã nghĩ đoạt đi.
Nữ nhân kia, ham muốn chiếm hữu cực kì mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy trong phòng có thêm người.
Nàng trợn mắt nhìn qua, dĩ nhiên là nữ nhân kia-- Điểu vương.
“Ngươi thật là bình tĩnh ...... Thế nhưng còn ở đây ngủ?”
Đông Phương Ngữ Hinh không có giải thích, nàng đang suy nghĩ chuyện, cái này gọi là ngủ sao?
Ngươi xem nhà ai ngủ là ngồi xuống ngủ?
“Bằng không đâu?”
Đông Phương Ngữ Hinh hỏi ngược lại.
“Bổn vương muốn thú nam nhân kia làm phi tử.... .......”
Điểu vương đắc ý tuyên bố nói, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, không nói cái gì.
“Hắn nói ngươi là thê tử của hắn?”
Từ thê tử này, Điểu vương cũng biết đến.
Đông Phương Ngữ Hinh lại gật gật đầu, vẫn không nói chuyện như cũ.
“Ngươi đồng ý?”
“Ta có quyền lợi nói không đồng ý sao? Vẫn là, cảm giác của Điểu vương, nếu là ta không đồng ý, ngươi sẽ buông tha cho ý tưởng này?”
“Ha ha...... Nếu như ngươi không phải nữ nhân của hắn, bổn vương có lẽ sẽ rất thích ngươi ......”
Không nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh sảng khoái như vậy, Điểu vương ha ha cười, nhưng lại không thèm để ý Đông Phương Ngữ Hinh vô lý.
“Đáng tiếc, ta là nữ nhân của hắn......”
Đông Phương Ngữ Hinh cố ý tăng thêm hai chữ nữ nhân, sắc mặt Điểu vương lạnh lùng, cả giận nói:
“Nhưng hắn đã đáp ứng rồi, ngày mai gả cho bổn vương......”
Tà Dịch đáp ứng rồi? Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Điểu vương, không buông tha trên mặt nàng bất kỳ một thần sắc biến sắc nào:
“Ta không tin......”
“Còn có, ngươi còn có thời gian một ngày hôm nay, nữ nhân, quý trọng cho tốt đi......”
Điểu vương vừa lòng cười, nàng xoay người, thướt tha đi ra ngoài.
Dung mạo của nàng ta cực kì đẹp mắt, dáng người cũng tốt lắm.
Tiếc nuối duy nhất, chính là đôi cánh màu đen kia.
Phượng hoàng đen......
Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ chủng tộc bọn họ, loại ma thú này, liệu có cái gì khắc chế không?
Điểu vương đi ra ngoài, có con chim khác bưng đồ ăn tới cho Đông Phương Ngữ Hinh, đặc biệt phong phú.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho nàng, lại khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh có chút giật mình.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều Điểu vương vừa mới nói, một ngày cuối cùng? Có ý tứ gì?
Ta...... Nếu như thật sự nàng có cái gì, ta tình nguyện cùng chết cùng nàng --
Đông Phương Ngữ Hinh bị bọn chúng mang đi, nhốt trong một căn phòng bịt kín.
Trong phòng có ánh sáng, có cửa, nhưng nàng không mở được......
Trên người vẫn có khí lực như cũ, nhưng võ công thế nhưng bị người che lại.
Đây là một cái không gian kỳ quái, quả nhiên cùng địa phương khác không giống nhau.
Như vương quốc con kiến, hiện thời Điểu quốc, thế nhưng cũng không thể sử dụng võ công.
Này có lẽ cũng không phải bị che lại, chính là giống nhau không thể sử dụng mà thôi.
Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ cười, quên đi, sẽ theo ý đi.
Nghĩ vậy, nàng trái lại bình tĩnh rất nhiều.
Tự nhiên nhắm mắt trầm tư, nhớ lại sự tình hôm nay.
Uất Trì Tà Dịch bị Điểu vương chọn trúng, tất nhiên không dễ chịu.
Nhưng nàng tin tưởng Tà Dịch, biết hắn sẽ không phản bội mình.
Mà nữ vương cùng quốc sư, tạm thời chắc là không có việc gì mới đúng.
Bọn họ cùng chính mình khá hơn, nhưng là phải an toàn hơn.
Mà nàng lo lắng nhất, là Tiểu Hoan Hoan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết bé cùng tiểu hồ ly thế nào? Có thể tiến giai hay không? Các nàng đừng bị Điểu vương biến thái này bắt lấy a.
Điểu vương kia, nếu như thấy được Tiểu Nhạc Nhạc, phỏng chừng đã nghĩ đoạt đi.
Nữ nhân kia, ham muốn chiếm hữu cực kì mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy trong phòng có thêm người.
Nàng trợn mắt nhìn qua, dĩ nhiên là nữ nhân kia-- Điểu vương.
“Ngươi thật là bình tĩnh ...... Thế nhưng còn ở đây ngủ?”
Đông Phương Ngữ Hinh không có giải thích, nàng đang suy nghĩ chuyện, cái này gọi là ngủ sao?
Ngươi xem nhà ai ngủ là ngồi xuống ngủ?
“Bằng không đâu?”
Đông Phương Ngữ Hinh hỏi ngược lại.
“Bổn vương muốn thú nam nhân kia làm phi tử.... .......”
Điểu vương đắc ý tuyên bố nói, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, không nói cái gì.
“Hắn nói ngươi là thê tử của hắn?”
Từ thê tử này, Điểu vương cũng biết đến.
Đông Phương Ngữ Hinh lại gật gật đầu, vẫn không nói chuyện như cũ.
“Ngươi đồng ý?”
“Ta có quyền lợi nói không đồng ý sao? Vẫn là, cảm giác của Điểu vương, nếu là ta không đồng ý, ngươi sẽ buông tha cho ý tưởng này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha...... Nếu như ngươi không phải nữ nhân của hắn, bổn vương có lẽ sẽ rất thích ngươi ......”
Không nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh sảng khoái như vậy, Điểu vương ha ha cười, nhưng lại không thèm để ý Đông Phương Ngữ Hinh vô lý.
“Đáng tiếc, ta là nữ nhân của hắn......”
Đông Phương Ngữ Hinh cố ý tăng thêm hai chữ nữ nhân, sắc mặt Điểu vương lạnh lùng, cả giận nói:
“Nhưng hắn đã đáp ứng rồi, ngày mai gả cho bổn vương......”
Tà Dịch đáp ứng rồi? Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Điểu vương, không buông tha trên mặt nàng bất kỳ một thần sắc biến sắc nào:
“Ta không tin......”
“Còn có, ngươi còn có thời gian một ngày hôm nay, nữ nhân, quý trọng cho tốt đi......”
Điểu vương vừa lòng cười, nàng xoay người, thướt tha đi ra ngoài.
Dung mạo của nàng ta cực kì đẹp mắt, dáng người cũng tốt lắm.
Tiếc nuối duy nhất, chính là đôi cánh màu đen kia.
Phượng hoàng đen......
Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ chủng tộc bọn họ, loại ma thú này, liệu có cái gì khắc chế không?
Điểu vương đi ra ngoài, có con chim khác bưng đồ ăn tới cho Đông Phương Ngữ Hinh, đặc biệt phong phú.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho nàng, lại khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh có chút giật mình.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều Điểu vương vừa mới nói, một ngày cuối cùng? Có ý tứ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro