Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chưa hạ sát thủ!
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Edit: PDN
Tứ vương gia thấy Đông Phương Ngữ Hinh đã ở đây, tất nhiên không chịu thừa nhận,có điều. . . . . .
Hắn thật sự càng ngày càng ngây thơ , lúc này, vấn đề căn bản không phải kiểm tra ai là phụ thân đứa nhỏ, mà là. . . . . .
Ngươi thật sự đã lên giường với thê tử của người ta, bây giờ người ta tìm đến, ngươi nhận sai là được, mà không phải tranh cãi. . . . . .
"Vô liêm sỉ, lời này ngươi cũng nói ra miệng?"
Quả nhiên, hoàng thượng tức giận, mặt hoàng hậu đã tối sầm, bà tưởng là sự kiện đó đã qua, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại mang thai.
Hơn nữa, Tứ vương gia vẫn chưa từng có đứa nhỏ, đứa nhỏ này, tuy rằng người mang thai . . . . . .
Hoàng hậu bắt đầu tính kế, bà coi trọng nhất, tất nhiên là con nối dòng của Tứ vương gia.
"Phụ hoàng, đứa nhỏ này thật không phải của nhi thần . . . . . ."
Tứ vương gia oan ức nói xong, Đông Phương Trình cười lạnh nói:
"Vây ý tứ của Vương gia là ta oan uổng ngươi ? Tưởng Văn Cầm, ta đã hơn một năm không chạm vào bà ta, bà ta bỗng nhiên mang thai, đã có một lần đó cùng một chỗ với ngươi, ngươi nói không phải của ngươi thì của ai ?"
Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi. . . . . . thảo nào hôm đó lúc nhìn thấy, tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra, phu nhân này đã thật lâu không được thoải mái qua !
Bỗng nhiên bắt được người nam nhân trẻ tuổi thân thể cường tráng, tất nhiên bà ta sẽ ra sức làm đi làm lại.
"Mày. . . . . ."
"Ai nha, các người tại sao lại phiền toái như vậy chứ . . . . . Không phải là mang thai sao? Vậy thì có cái gì phải ép buộc , ta vẫn muốn cho nương của ta nhanh chóng mang thai giúp ta sinh một đệ đệ nhỏ, nhưng nương của ta bây giờ còn chưa mang thai đâu?"
Tiểu nha đầu nhìn bọn họ tranh chấp như vậy, bé đứng lên, bực mình nói:
"Mang thai là vô tội , là một đứa nhỏ thì cần phải vô cùng vui vẻ hoan nghênh nó đến. . . . . ."
Mọi người đổ mồ hôi. . . . . . Được rồi, nha đầu ngươi nói có chút đạo lý, nhưng. . . . . .
Nhưng nhạc mẫu có mang đứa nhỏ của con rể, nói ra cũng không xuôi tai nha.
"Cái kia. . . . . . Nhân Vương, ngài xem có phải hay không. . . . . ."
Hoàng thượng bị Hoan Hoan trách móc trực tiếp không nói gì, ông quay đầu nhìn về phía Nhân Vương, Nhân Vương gật gật đầu, nha đầu này ở đây đúng là làm rối loạn thêm , hắn vội vàng đem theo bọn họ rời đi.
Bọn họ cũng không đi quá xa, chỉ qua lại tùy ý ở ngự hoa viên.
"Không thể tưởng được Đông Phương Trình lại chỉnh Tứ vương gia như thế. . . . . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại sự tình này là việc xấu trong nhà, đổi thành người bình thường, trực tiếp bỏ đi hài tử kia, thậm chí giết chết người có liên quan thì xong việc, mà không cần ầm ĩ lớn như thế .
"Ông ấy hình như thay đổi một ít. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh thở dài, nàng cũng không nghĩ đến, Đông Phương Trình sẽ có dũng khí này.
"Hinh Nhi, thật ra nàng cũng không muốn để cho ông ấy chết, đúng không?"
Tuy rằng giày vò ông ta, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh chưa bao giờ hạ sát thủ với Đông Phương Trình.
"Đúng vậy, dù thế nào ông ấy cũng là phụ thân của ta. . . . . ."
Cho dù, ông ta đã từng có lỗi với chính mình, nhưng giết phụ thân ruột thịt của chính mình, nàng vẫn không làm được.
"Đừng suy nghĩ nhiều, giúp hoàng thượng làm xong, chúng ta cũng nên rời đi. . . . . ."
Học viện Tinh Anh, bên kia đúng là rất phấn khích. Hơn nữa, đây không phải là ngàn trường học của Thiên Thương đảo, rất nhiều người, cực kỳ lộn xộn, hình như Mẫn Bá Thiên lần này cũng sẽ đi .
"Ừ. . . . . . thật chờ mong đến trường nha . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ cười, nàng rất chờ mong cuộc sống bên kia, có điều nàng làm sao cũng không nghĩ ra, ở bên kia gặp được hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng.
"Ha ha, Hinh Nhi, không có việc gì nàng có thể luyện chế trước một ít đan dược, bên kia nếu phát huy tốt, khoảng một năm, ít nhất nàng có thể tiến giai hai lần. . . . . ."
Học viện Tinh Anh, nhiều người, cạnh tranh cũng lớn, hơn nữa, hoàn cảnh tu luyện đặc thù, bầu không khí, tiến bộ của mỗi người sẽ vô cùng lớn .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro