Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Cô sai lầm rồi sao
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
"Ha ha, Thiển Thiển, mơ mộng không phân biệt được tuổi..."
Tiểu Lang nhàn nhạt cười, Vu Hâm, em vẫn không muốn từ bỏ như cũ ư?
Người đàn ông, đứa con bên đó đều quan trọng hơn bọn anh ư?
Hắn không có vợ, cũng không biết đó là một loại cảm giác gì.
Nhưng nhìn Vu Hâm kiên trì như thế, tất nhiên là vô cùng thích người đàn ông kia.
"Em biết mơ mộng không sai, nhưng, dù sao cô ấy cũng nên làm chút chuyện hiện thực một ít a..."
Vu Thiển Thiển liếc mắt xem thường, cho Tiểu Lang một biểu tình anh ngu ngốc .
"Có lẽ, cô ấy có quyết định của cô ấy..."
Tiểu Lang cũng không muốn nói cho Vu Thiển Thiển, việc này là việc riêng của Vu Hâm , nếu như muốn nói, cô ấy nhất định nói cho bọn họ biết.
"Ặc... Tiểu Lang, ý tứ này của anh... Sẽ không phải là anh biết chút gì đi..."
Trong năm người bọn họ , nếu như nói ai bị ghét nhất, đương nhiên là Tiểu Lang, người này luôn là một loại biểu tình cái gì hắn cũng biết, vô cùng đáng ghét.
Nhưng nếu như ai được bội phục nhất, cũng vẫn chính là người này như cũ .
Anh ta cái gì cũng biết, bao giờ cũng có thể thấy rõ tiên cơ, để cho bọn họ lần lượt chuyển nguy thành an.
"Thời gian anh và cô ấy ở chung với nhau không dài bằng em, anh làm sao có thể biết?"
Vu Thiển Thiển nghĩ cũng phải, nhưng...
Luôn cảm thấy mình bỏ lỡ cái gì, haizz, đau đầu, không được liền trực tiếp hỏi cô ấy——
Hừ, các cô là chị em tốt, nếu như cô ấy ngay cả mình cũng không tin, vậy cô liền trực tiếp đâm đầu vào tường đi ——
Buổi tối, cơm nước xong, Vu Thiển Thiển không đi ra ngoài, mà là nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngữ Hinh.
Nhìn chăm chú như thế...
Nếu như đổi lại là một anh chàng đẹp trai, có lẽ cô sẽ có phần kích động.
Nhưng trước mắt chỉ là một cô nàng xinh đẹp nha, làm sao cô kích động được chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cô ấy, khó hiểu hỏi:
"Cậu làm sao vậy?"
"Hâm Nhi, chúng ta đúng là chị em tốt nhất ?"
Vu Thiển Thiển cũng không quanh co lòng vòng, cô cũng phát hiện, tuy rằng thân thể của Đông Phương Ngữ Hinh càng ngày càng tốt, phục hồi rất nhanh như cũ, nhưng đáy mắt của cô ấy, luôn luôn mang theo u buồn nhàn nhạt.
Tới người tùy tiện như cô cũng cảm thấy, huống chi là người khác đâu?
"Đúng vậy, khẳng định đúng..."
"Nhưng cậu có chuyện gì đang gạt tớ..."
Vu Thiển Thiển nói rất khẳng định , trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh chấn động, cô ấy cũng phát hiện sao?
Cô có thể có thể giấu giếm được người khác, nhưng người thân của cô, người thực sự quan tâm cô, bảo vệ cô, cô biết cũng không dễ dàng giấu diếm được mà.
"Tớ..."
Đông Phương Ngữ Hinh không biết nên nói với cô ấy như thế nào, nhưng lúc này cô ấy cũng nói thẳng thắn như thế , nếu như lừa dối, cô cũng không đành lòng, chi bằng...
Bất đắc dĩ hít một tiếng, Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi nói:
"Lúc tớ hôn mê, bên này là hôn mê, nhưng linh hồn của tớ lại chuyển kiếp..."
Linh hồn...
Người có linh hồn ư?
Vu Thiển Thiển cảm giác thế giới này có phần huyền ảo, nếu là như vậy...
Vậy...
"Hâm Nhi, cậu có từng hận tớ không ?"
Nghe xong câu chuyện của Đông Phương Ngữ Hinh , Vu Thiển Thiển mới phát hiện mình dường như đã làm một chuyện sai lầm ——
Cô không nên cố chấp như thế, nếu như bên này Vu Hâm đã chết, nói không chừng Đông Phương Ngữ Hinh cũng sẽ không...
"Ha ha, Thiển Thiển, cậu nói cái gì đó? Tớ làm sao có thể hận cậu ?"
Không nghĩ tới đã thế cô ấy còn quá bình tĩnh, ở trong ấn tượng của Đông Phương Ngữ Hinh, nếu như con nhỏ kia biết, nói không chừng sẽ...
Tiểu Lang nhàn nhạt cười, Vu Hâm, em vẫn không muốn từ bỏ như cũ ư?
Người đàn ông, đứa con bên đó đều quan trọng hơn bọn anh ư?
Hắn không có vợ, cũng không biết đó là một loại cảm giác gì.
Nhưng nhìn Vu Hâm kiên trì như thế, tất nhiên là vô cùng thích người đàn ông kia.
"Em biết mơ mộng không sai, nhưng, dù sao cô ấy cũng nên làm chút chuyện hiện thực một ít a..."
Vu Thiển Thiển liếc mắt xem thường, cho Tiểu Lang một biểu tình anh ngu ngốc .
"Có lẽ, cô ấy có quyết định của cô ấy..."
Tiểu Lang cũng không muốn nói cho Vu Thiển Thiển, việc này là việc riêng của Vu Hâm , nếu như muốn nói, cô ấy nhất định nói cho bọn họ biết.
"Ặc... Tiểu Lang, ý tứ này của anh... Sẽ không phải là anh biết chút gì đi..."
Trong năm người bọn họ , nếu như nói ai bị ghét nhất, đương nhiên là Tiểu Lang, người này luôn là một loại biểu tình cái gì hắn cũng biết, vô cùng đáng ghét.
Nhưng nếu như ai được bội phục nhất, cũng vẫn chính là người này như cũ .
Anh ta cái gì cũng biết, bao giờ cũng có thể thấy rõ tiên cơ, để cho bọn họ lần lượt chuyển nguy thành an.
"Thời gian anh và cô ấy ở chung với nhau không dài bằng em, anh làm sao có thể biết?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Thiển Thiển nghĩ cũng phải, nhưng...
Luôn cảm thấy mình bỏ lỡ cái gì, haizz, đau đầu, không được liền trực tiếp hỏi cô ấy——
Hừ, các cô là chị em tốt, nếu như cô ấy ngay cả mình cũng không tin, vậy cô liền trực tiếp đâm đầu vào tường đi ——
Buổi tối, cơm nước xong, Vu Thiển Thiển không đi ra ngoài, mà là nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngữ Hinh.
Nhìn chăm chú như thế...
Nếu như đổi lại là một anh chàng đẹp trai, có lẽ cô sẽ có phần kích động.
Nhưng trước mắt chỉ là một cô nàng xinh đẹp nha, làm sao cô kích động được chứ?
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cô ấy, khó hiểu hỏi:
"Cậu làm sao vậy?"
"Hâm Nhi, chúng ta đúng là chị em tốt nhất ?"
Vu Thiển Thiển cũng không quanh co lòng vòng, cô cũng phát hiện, tuy rằng thân thể của Đông Phương Ngữ Hinh càng ngày càng tốt, phục hồi rất nhanh như cũ, nhưng đáy mắt của cô ấy, luôn luôn mang theo u buồn nhàn nhạt.
Tới người tùy tiện như cô cũng cảm thấy, huống chi là người khác đâu?
"Đúng vậy, khẳng định đúng..."
"Nhưng cậu có chuyện gì đang gạt tớ..."
Vu Thiển Thiển nói rất khẳng định , trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh chấn động, cô ấy cũng phát hiện sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô có thể có thể giấu giếm được người khác, nhưng người thân của cô, người thực sự quan tâm cô, bảo vệ cô, cô biết cũng không dễ dàng giấu diếm được mà.
"Tớ..."
Đông Phương Ngữ Hinh không biết nên nói với cô ấy như thế nào, nhưng lúc này cô ấy cũng nói thẳng thắn như thế , nếu như lừa dối, cô cũng không đành lòng, chi bằng...
Bất đắc dĩ hít một tiếng, Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi nói:
"Lúc tớ hôn mê, bên này là hôn mê, nhưng linh hồn của tớ lại chuyển kiếp..."
Linh hồn...
Người có linh hồn ư?
Vu Thiển Thiển cảm giác thế giới này có phần huyền ảo, nếu là như vậy...
Vậy...
"Hâm Nhi, cậu có từng hận tớ không ?"
Nghe xong câu chuyện của Đông Phương Ngữ Hinh , Vu Thiển Thiển mới phát hiện mình dường như đã làm một chuyện sai lầm ——
Cô không nên cố chấp như thế, nếu như bên này Vu Hâm đã chết, nói không chừng Đông Phương Ngữ Hinh cũng sẽ không...
"Ha ha, Thiển Thiển, cậu nói cái gì đó? Tớ làm sao có thể hận cậu ?"
Không nghĩ tới đã thế cô ấy còn quá bình tĩnh, ở trong ấn tượng của Đông Phương Ngữ Hinh, nếu như con nhỏ kia biết, nói không chừng sẽ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro