Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Độc khí tràn ngập
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Edit: voi còi
Cửa này giống như là được khảm ở trên tảng đá, bốn phía tảng đá bóng loáng, cùng chung quanh giống nhau.
Thậm chí......
Kéo dài đến mấy thước bên ngoài, vẫn là một bộ dáng cũ.
Mà cửa, cũng thật bóng loáng, nếu không phải có hình dạng của cửa, hơn nữa có mấy chữ trên đỉnh, ai cũng sẽ không cho rằng đây là một cánh cửa.
“Ở xung quanh đây không có chỗ nào khả nghi......”
Uất Trì Tà Dịch thấp giọng nói.
“Đúng vậy, không có...... Hết thảy bình thường, căn bản không có khả năng có cơ quan......”
Khi Uất Trì Tà Dịch đi qua quan sát, quốc sư đã xem, nếu như chỗ này cũng có cơ quan, vậy......
Địch Thêm này, liền quá lợi hại.
“Bốn phía đều không có, vậy chỉ có bốn chữ này......”
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn những chữ kia có phần bong ra từng mảng......
Điều này cũng nói lên, huyệt mộ này xây dựng đã rất nhiều năm rồi.
“Quái thú kia chỉ đem chúng ta đả thương, quăng đến nơi đây, ta suy nghĩ, ngươi nói hắn có phải là ma thú của Địch Thêm hay không, mà cái quái thú kia, chính là người bảo vệ huyệt mộ?”
“Có khả năng này...... Nếu như nó thực sự là người thủ mộ (bảo vệ mộ), noi này khẳng định có lối đi ra ngoài......”
Nhưng Địch Thêm am hiểu nhất là ám khí, ám khí cùng cơ quan, luôn là một thể có liên quan đến nhau.
Bọn họ chỉ cần tìm được cơ quan kia, là có thể đi ra ngoài.
Lời này, lại nói tiếp rất đơn giản, nhưng cụ thể muốn tìm được......
Ánh mắt mọi người buồn bã, này nói dễ hơn làm?
Nhưng hôm nay, coi như là thu hoạch lớn nhất --
Tối thiểu, bọn họ biết có biện pháp đi ra ngoài.
“Hinh Nhi, nàng dẫn mọi người lui ra phía sau, ta đánh mấy chữ này thử xem?”
Chữ cũng bình thường, khi không có biện pháp, chỉ có thể thử xem.
“Ta cũng đến......”
Quốc sư cũng không dám luui lại phía sau, Đông Phương Ngữ Hinh cùng nữ vương mang theo Hoan Hoan thối lui, bọn họ hai nam nhân cùng nhau, dùng sức đánh về hướng mấy chữ trên mộ.
Võ công của hai người, vốn là cực cao, một chưởng lúc này, lại càng dùng đến tấm phần công lực.
Hai người liên hợp, uy lực kia, tự nhiên không thể khinh thường.
Mặt đất lại rung chuyển một hồi, huyệt run run vài cái, cửa chi nha một tiếng, chậm rãi mở.
Chắc là lâu lắm không có mở ra, khi mở ra, chỉ nghe đến thaanh âm ma sát ồ ồ.
Cửa bỗng nhiên mở ra, hai người bọn họ không có vội vã đi vào, mà là tránh ra một chút, tránh đi phương hướng cửa chính!--
Cửa mở, một mùi mốc thối nát chui ra ra!
Hương vị này giống như địa phương thật lâu chưa gặp qua ánh sáng nay bỗng nhiên mở ra!
Nhưng mọi người cũng không dám có chút sơ suất!
Lúc mùi mốc bay ra, Uất Trì Tà Dịch cùng quốc sư đã tránh ra! Nhưng bọn hắn cách cửa kia khoảng cách gần nhất!
Mùi mốc ở trong không khí lan tràn, Đông Phương Ngữ Hinh cùng nữ vương cũng ngửi được hương vị khó chịu kia!
Đông Phương Ngữ Hinh cau mày, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng!
Mùi này ngay từ đầu ngửi cũng không có gì, nhưng cẩn thận hít vào, tựa hồ có phần quái dị!
Đông Phương Ngữ Hinh là luyện đan sư, đối hương vị tự nhiên là cực kì mẫn cảm.
Nàng vội vàng hô:
“Bế khí......”
Lời của nàng rơi xuống, mọi người vội bế khí. Mà nàng còn lại là cẩn thận nghĩ, muốn nghĩ ra chỗ nào không đúng.
“A...... Ta ......”
Bỗng nhiên quốc sư ôm đầu, tuy rằng hắn nghe được nói của Đông Phương Ngữ Hinh lời liền đóng chặt hô hấp, nhưng vẫn có chút chậm.
Hắn hít vào đi mấy hơi.
Cửa này giống như là được khảm ở trên tảng đá, bốn phía tảng đá bóng loáng, cùng chung quanh giống nhau.
Thậm chí......
Kéo dài đến mấy thước bên ngoài, vẫn là một bộ dáng cũ.
Mà cửa, cũng thật bóng loáng, nếu không phải có hình dạng của cửa, hơn nữa có mấy chữ trên đỉnh, ai cũng sẽ không cho rằng đây là một cánh cửa.
“Ở xung quanh đây không có chỗ nào khả nghi......”
Uất Trì Tà Dịch thấp giọng nói.
“Đúng vậy, không có...... Hết thảy bình thường, căn bản không có khả năng có cơ quan......”
Khi Uất Trì Tà Dịch đi qua quan sát, quốc sư đã xem, nếu như chỗ này cũng có cơ quan, vậy......
Địch Thêm này, liền quá lợi hại.
“Bốn phía đều không có, vậy chỉ có bốn chữ này......”
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn những chữ kia có phần bong ra từng mảng......
Điều này cũng nói lên, huyệt mộ này xây dựng đã rất nhiều năm rồi.
“Quái thú kia chỉ đem chúng ta đả thương, quăng đến nơi đây, ta suy nghĩ, ngươi nói hắn có phải là ma thú của Địch Thêm hay không, mà cái quái thú kia, chính là người bảo vệ huyệt mộ?”
“Có khả năng này...... Nếu như nó thực sự là người thủ mộ (bảo vệ mộ), noi này khẳng định có lối đi ra ngoài......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Địch Thêm am hiểu nhất là ám khí, ám khí cùng cơ quan, luôn là một thể có liên quan đến nhau.
Bọn họ chỉ cần tìm được cơ quan kia, là có thể đi ra ngoài.
Lời này, lại nói tiếp rất đơn giản, nhưng cụ thể muốn tìm được......
Ánh mắt mọi người buồn bã, này nói dễ hơn làm?
Nhưng hôm nay, coi như là thu hoạch lớn nhất --
Tối thiểu, bọn họ biết có biện pháp đi ra ngoài.
“Hinh Nhi, nàng dẫn mọi người lui ra phía sau, ta đánh mấy chữ này thử xem?”
Chữ cũng bình thường, khi không có biện pháp, chỉ có thể thử xem.
“Ta cũng đến......”
Quốc sư cũng không dám luui lại phía sau, Đông Phương Ngữ Hinh cùng nữ vương mang theo Hoan Hoan thối lui, bọn họ hai nam nhân cùng nhau, dùng sức đánh về hướng mấy chữ trên mộ.
Võ công của hai người, vốn là cực cao, một chưởng lúc này, lại càng dùng đến tấm phần công lực.
Hai người liên hợp, uy lực kia, tự nhiên không thể khinh thường.
Mặt đất lại rung chuyển một hồi, huyệt run run vài cái, cửa chi nha một tiếng, chậm rãi mở.
Chắc là lâu lắm không có mở ra, khi mở ra, chỉ nghe đến thaanh âm ma sát ồ ồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa bỗng nhiên mở ra, hai người bọn họ không có vội vã đi vào, mà là tránh ra một chút, tránh đi phương hướng cửa chính!--
Cửa mở, một mùi mốc thối nát chui ra ra!
Hương vị này giống như địa phương thật lâu chưa gặp qua ánh sáng nay bỗng nhiên mở ra!
Nhưng mọi người cũng không dám có chút sơ suất!
Lúc mùi mốc bay ra, Uất Trì Tà Dịch cùng quốc sư đã tránh ra! Nhưng bọn hắn cách cửa kia khoảng cách gần nhất!
Mùi mốc ở trong không khí lan tràn, Đông Phương Ngữ Hinh cùng nữ vương cũng ngửi được hương vị khó chịu kia!
Đông Phương Ngữ Hinh cau mày, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng!
Mùi này ngay từ đầu ngửi cũng không có gì, nhưng cẩn thận hít vào, tựa hồ có phần quái dị!
Đông Phương Ngữ Hinh là luyện đan sư, đối hương vị tự nhiên là cực kì mẫn cảm.
Nàng vội vàng hô:
“Bế khí......”
Lời của nàng rơi xuống, mọi người vội bế khí. Mà nàng còn lại là cẩn thận nghĩ, muốn nghĩ ra chỗ nào không đúng.
“A...... Ta ......”
Bỗng nhiên quốc sư ôm đầu, tuy rằng hắn nghe được nói của Đông Phương Ngữ Hinh lời liền đóng chặt hô hấp, nhưng vẫn có chút chậm.
Hắn hít vào đi mấy hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro