Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Đối thoại cực phẩm
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Nghĩ vậy, Uất Trì Tà Dịch cũng an tâm, hắn muốn nhanh chóng đến hỏi hỏi phụ thân bọn họ, bọn họ tính toán làm thế nào?
Trước đêm nay, có thể tra được cái gì không?--
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi là nha đầu đangc chết......”
Nhìn tiểu nha đầu ngủ say, Uất Trì Nhu Y hung tợn nói, thanh âm của nàng rất nhỏ, nàng vươn tay, đến phía trước Tiểu Hoan Hoan......
Ngón tay thật dài, móng tay thật sắc nhọn.
Chỉ cần......
Hạ xuống, trên cổ, hoặc là trên đầu tiểu nha đầu này, lập tức là có thể giải quyết nha đầu đáng chết này.
Hạ xuống, hạ xuống......
Lúc này trong phòng không có người, liền chỉ có một mình nàng.
Uất Trì Tà Dịch vừa mới đi rồi, hắn sẽ không đột nhiên trở về .
Hơn nữa, nàng hiện tại là Đông Phương Ngữ Hinh, sẽ không có người nghĩ đến là Đông Phương Ngữ Hinh giết Tiểu Hoan Hoan.
Uất Trì Nhu Y càng nghĩ càng muốn giết người, nhưng......
Tay nàng, vừa mới hạ xuống.,
Vừa muốn dùng sức, Tiểu Hoan Hoan bỗng nhiên nghiêng thân mình, miệng than thở nói:
“Nương...... Mẫu thân......”
Thanh âm mềm yếu, ngọt ngào ......
Không có nữ nhân nào có thể kháng cự thanh âm mềm mại như vậy.
Tay Uất Trì Nhu Y bỗng nhiên cứng đờ, nàng, nàng thế nhưng có vài phần không hạ thủ được.
Ngươi là Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi là mẫu thân của nha đầu này......
Trong lòng, có một cái thanh âm như vậy hô lên, cho dù nàng có giết Tiểu Hoan Hoan cũng sẽ không có người hoài nghi......
Nhưng, lúc này, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trừ bỏ nàng, cũng chỉ có Tiểu Hoan Hoan .
Tiểu Hoan Hoan không có khả năng tự giết chính mình, kia hoài nghi nàng, vẫn như cũ là lớn nhất.
Uất Trì Nhu Y bình tĩnh xuống dưới, nàng quay đầu đi, căn bản không chú ý tới, khi nàng xoay người thì ánh mắt của Tiểu Hoan Hoan cũng mở ra.
Mà ở trong ánh mắt nho nhỏ của bé, có một đoàn ngọn lửa nhỏ đang vù vù cháy .
Tiểu Hoan Hoan: Tiểu Hỏa Cầu, nếu là nàng thật sự động thủ, ngươi sẽ ra tay sao?
Tiểu Hỏa Cầu: Đương nhiên rồi , Tiểu Hoan Hoan.
Tiểu Hoan Hoan: Ngươi sẽ làm sao?
Tiểu Hỏa Cầu: Đem nàng thiêu chết, nướng thịt người......
Tiểu Hoan Hoan: Tiểu Hỏa Cầu, ngươi thật dã man, nương nói, làm nữ nhân thì phải ôn nhu một chút, dã man quá không tốt.
Tiểu Hỏa Cầu: Vậy theo ý tứ của ngươi thì nên làm sao bây giờ? Tiểu Hoan Hoan?
Tiểu Hoan Hoan: Không cần nướng chín toàn bộ, nướng đến nửa chết nửa sống là thích hợp nhất rồi, muốn chết không chết được, muốn sống không sống được......
Tiểu Hỏa Cầu lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu Hoan Hoan, ngươi không thể có điểm nhân từ chút sao?--
Mà Uất Trì Nhu Y, đương nhiên không thể tưởng được, nàng đã bị Tiểu Hoan Hoan ở trong lòng hung hăng cấp một lần thu thập.
Uất Trì Tà Dịch đã đứng dậy đi ra ngoài, chính nàng nằm cũng không ngủ được, liền đứng dậy.
Tân phòng trang trí cực kì tinh xảo, màu sắc đỏ thẫm vui mừng, khiến nàng có loại cảm giác muốn thành thân.
Này vốn phải là tân phòng của chính mình.
Đông Phương Ngữ Hinh, là ngươi cướp của ta , cướp đi hạnh phúc vốn thược về ta.
Hiện tại đã qua đi một buổi tối , không biết bên kia U Minh vương thế nào ?
U Minh vương đem Đông Phương Ngữ Hinh đổi đi qua, cũng không có nói cho chính mình tính toán của hắn.
Nhưng......
Nói không chừng, hắn đã đắc thủ .
Đông Phương Ngữ Hinh cùng U Minh vương......
Uất Trì Nhu Y nở nụ cười, tươi cười kia, thật âm trầm.
Trước đêm nay, có thể tra được cái gì không?--
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi là nha đầu đangc chết......”
Nhìn tiểu nha đầu ngủ say, Uất Trì Nhu Y hung tợn nói, thanh âm của nàng rất nhỏ, nàng vươn tay, đến phía trước Tiểu Hoan Hoan......
Ngón tay thật dài, móng tay thật sắc nhọn.
Chỉ cần......
Hạ xuống, trên cổ, hoặc là trên đầu tiểu nha đầu này, lập tức là có thể giải quyết nha đầu đáng chết này.
Hạ xuống, hạ xuống......
Lúc này trong phòng không có người, liền chỉ có một mình nàng.
Uất Trì Tà Dịch vừa mới đi rồi, hắn sẽ không đột nhiên trở về .
Hơn nữa, nàng hiện tại là Đông Phương Ngữ Hinh, sẽ không có người nghĩ đến là Đông Phương Ngữ Hinh giết Tiểu Hoan Hoan.
Uất Trì Nhu Y càng nghĩ càng muốn giết người, nhưng......
Tay nàng, vừa mới hạ xuống.,
Vừa muốn dùng sức, Tiểu Hoan Hoan bỗng nhiên nghiêng thân mình, miệng than thở nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương...... Mẫu thân......”
Thanh âm mềm yếu, ngọt ngào ......
Không có nữ nhân nào có thể kháng cự thanh âm mềm mại như vậy.
Tay Uất Trì Nhu Y bỗng nhiên cứng đờ, nàng, nàng thế nhưng có vài phần không hạ thủ được.
Ngươi là Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi là mẫu thân của nha đầu này......
Trong lòng, có một cái thanh âm như vậy hô lên, cho dù nàng có giết Tiểu Hoan Hoan cũng sẽ không có người hoài nghi......
Nhưng, lúc này, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trừ bỏ nàng, cũng chỉ có Tiểu Hoan Hoan .
Tiểu Hoan Hoan không có khả năng tự giết chính mình, kia hoài nghi nàng, vẫn như cũ là lớn nhất.
Uất Trì Nhu Y bình tĩnh xuống dưới, nàng quay đầu đi, căn bản không chú ý tới, khi nàng xoay người thì ánh mắt của Tiểu Hoan Hoan cũng mở ra.
Mà ở trong ánh mắt nho nhỏ của bé, có một đoàn ngọn lửa nhỏ đang vù vù cháy .
Tiểu Hoan Hoan: Tiểu Hỏa Cầu, nếu là nàng thật sự động thủ, ngươi sẽ ra tay sao?
Tiểu Hỏa Cầu: Đương nhiên rồi , Tiểu Hoan Hoan.
Tiểu Hoan Hoan: Ngươi sẽ làm sao?
Tiểu Hỏa Cầu: Đem nàng thiêu chết, nướng thịt người......
Tiểu Hoan Hoan: Tiểu Hỏa Cầu, ngươi thật dã man, nương nói, làm nữ nhân thì phải ôn nhu một chút, dã man quá không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hỏa Cầu: Vậy theo ý tứ của ngươi thì nên làm sao bây giờ? Tiểu Hoan Hoan?
Tiểu Hoan Hoan: Không cần nướng chín toàn bộ, nướng đến nửa chết nửa sống là thích hợp nhất rồi, muốn chết không chết được, muốn sống không sống được......
Tiểu Hỏa Cầu lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu Hoan Hoan, ngươi không thể có điểm nhân từ chút sao?--
Mà Uất Trì Nhu Y, đương nhiên không thể tưởng được, nàng đã bị Tiểu Hoan Hoan ở trong lòng hung hăng cấp một lần thu thập.
Uất Trì Tà Dịch đã đứng dậy đi ra ngoài, chính nàng nằm cũng không ngủ được, liền đứng dậy.
Tân phòng trang trí cực kì tinh xảo, màu sắc đỏ thẫm vui mừng, khiến nàng có loại cảm giác muốn thành thân.
Này vốn phải là tân phòng của chính mình.
Đông Phương Ngữ Hinh, là ngươi cướp của ta , cướp đi hạnh phúc vốn thược về ta.
Hiện tại đã qua đi một buổi tối , không biết bên kia U Minh vương thế nào ?
U Minh vương đem Đông Phương Ngữ Hinh đổi đi qua, cũng không có nói cho chính mình tính toán của hắn.
Nhưng......
Nói không chừng, hắn đã đắc thủ .
Đông Phương Ngữ Hinh cùng U Minh vương......
Uất Trì Nhu Y nở nụ cười, tươi cười kia, thật âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro