Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Hinh Nhi, thật xin lỗi
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Edit: PDN
Ở trên địa bàn của nữ vương sao?
Vậy ít nhất có ánh mặt trời, có ban ngày, đến đây, đúng là chỉ có buổi tối ——
"Đây là không gian của đá thời không ?"
Lúc Tà Dịch tiến vào, nhìn thấy là một rừng cây.
Cái đó và rừng cây bình thường không có gì khác nhau.
Nghĩ rằng Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan đã ở chỗ này, Tà Dịch không có bất an, mà là thản nhiên nhiều hơn.
Hắn vội vã đi tới, muốn mau chóng tìm được đám người Đông Phương Ngữ Hinh .
Chỉ là, đi về phía trước không có phương hướng không mục đích gần một tháng, cũng không nhìn thấy nửa cái bóng gười.
"Choáng váng, lão U Minh vương kia, sẽ không phải là lừa người ta chứ?"
Nơi này đâu phải chỉ là không có ai, mà ngay cả ma thú cũng không có.
Tà Dịch đã biết, trên đời này không có chuyện nói đồng ý dễ như vậy.
Nhưng lúc này đã vào được, hắn không có biện pháp đi ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục tìm người.
Rốt cục, nghe được tiếng bước chân.
Có người?
Tà Dịch vui vẻ trong lòng, dứt khoát bay về phía tiếng bước chân kia .
Chẳng qua là, khi nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân kia, sắc mặt của hắn hết đổi lại đổi:
Đây là. . . . . .
Người sao? Không phải. . . . . .
Ma thú?
Cũng không phải, chưa từng thấy qua ma thú như vậy .
Quả thực đúng là một con quái vật.
Ma thú kia nhìn thấy hắn, dường như vô cùng vui vẻ.
Đầu tiên là nó đi vài bước , vẻ mặt Tà Dịch nhìn nó đề phòng.
Sau đó, nó bỗng nhiên quay đầu, mông hướng về Tà Dịch, phóng rắm thối phốc một tiếng . . . .
Tên này, thật đúng là phóng rắm thối phóng nghiện .
Tốc độ phản ứng của Tà Dịch ,vậy đúng là cao nhất .
Hắn đề cao một cái , trực tiếp nhảy đến phía trước nó, một cái tát mang theo chân khí liền vỗ xuống trên đầu của nó.
Quái thú không trốn tránh, đầu hơi nghiêng, một chưởng của Tà Dịch đánh xuống trên người của nó.
Da lông trên người nó rất dầy, một cái tát kia đến trên người nó, lại giống như là đánh vào bọt biển , không thương tổn gì.
Sắc mặt Tà Dịch lạnh lùng, hắn không thể ngờ được thứ này đã thế còn chịu được đòn.
Ngay sau đó, dùng mười thành công lực, lại đánh tới.
Thân thể quái thú kia bỗng nhiên đứng thẳng , hai cái móng vuốt thật lớn vỗ về phía Tà Dịch.
Móng vuốt của nó, đánh vào góc độ cực kỳ xảo quyệt.
Trên mặt Tà Dịch lạnh lùng. . . . . .
Đòn tấn công này, hắn chỉ có thể tránh đi một trảo.
Thân mình của hắn uốn cong, muốn tránh đi hai cái móng vuốt của nó, nhưng. . . . . . . . . . . .
Lưng bỗng nhiên đau xót, dĩ nhiên hắn bị thương.
Độ mạnh yếu của móng vuốt kia, còn phải lớn hơn so với trong tưởng tượng của hắn .
Tà Dịch ngã trên mặt đất, quái thú kia vừa thấy đánh trúng , lúc này vui vẻ nhảy dựng lên.
Cái đuôi đảo qua, một luồng kình phong bay tới.
Tà Dịch muốn trốn tránh, đã không kịp.
Cơ thể cao lớn lại bay thẳng lên.
Ở trên bầu trời, vẽ một nửa vòng tròn, sau đó rơi xuống.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng, tiếp theo người cũng hôn mê bất tỉnh.
Quái thú này, Tại sao vẫn biến thái như vậy chứ?
Trước lúc té xỉu , Tà Dịch không nhịn được mắng một tiếng.
Hinh Nhi, thực xin lỗi, ta không tìm được nàng. . . . . . ——
Đông Phương Ngữ Hinh và đám người nữ vương tiếp tục tìm đường.
Nơi này không phân biệt đêm ngày, ngay từ lúc đầu bọn họ còn có thể tính ra, xem thời gian dài quá, cũng sẽ không tính được .
Hoan Hoan cũng không bình tĩnh :
"Nương. . . . . . Đây là chỗ nào. . . . . . Chúng ta có phải không ra được hay không ?"
Sau khi đến nơi này, tiểu hồ ly Nhạc Nhạc cũng không thể ra ngoài, thậm chí cũng không thể nói chuyện với bé.
Ở trên địa bàn của nữ vương sao?
Vậy ít nhất có ánh mặt trời, có ban ngày, đến đây, đúng là chỉ có buổi tối ——
"Đây là không gian của đá thời không ?"
Lúc Tà Dịch tiến vào, nhìn thấy là một rừng cây.
Cái đó và rừng cây bình thường không có gì khác nhau.
Nghĩ rằng Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan đã ở chỗ này, Tà Dịch không có bất an, mà là thản nhiên nhiều hơn.
Hắn vội vã đi tới, muốn mau chóng tìm được đám người Đông Phương Ngữ Hinh .
Chỉ là, đi về phía trước không có phương hướng không mục đích gần một tháng, cũng không nhìn thấy nửa cái bóng gười.
"Choáng váng, lão U Minh vương kia, sẽ không phải là lừa người ta chứ?"
Nơi này đâu phải chỉ là không có ai, mà ngay cả ma thú cũng không có.
Tà Dịch đã biết, trên đời này không có chuyện nói đồng ý dễ như vậy.
Nhưng lúc này đã vào được, hắn không có biện pháp đi ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục tìm người.
Rốt cục, nghe được tiếng bước chân.
Có người?
Tà Dịch vui vẻ trong lòng, dứt khoát bay về phía tiếng bước chân kia .
Chẳng qua là, khi nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân kia, sắc mặt của hắn hết đổi lại đổi:
Đây là. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người sao? Không phải. . . . . .
Ma thú?
Cũng không phải, chưa từng thấy qua ma thú như vậy .
Quả thực đúng là một con quái vật.
Ma thú kia nhìn thấy hắn, dường như vô cùng vui vẻ.
Đầu tiên là nó đi vài bước , vẻ mặt Tà Dịch nhìn nó đề phòng.
Sau đó, nó bỗng nhiên quay đầu, mông hướng về Tà Dịch, phóng rắm thối phốc một tiếng . . . .
Tên này, thật đúng là phóng rắm thối phóng nghiện .
Tốc độ phản ứng của Tà Dịch ,vậy đúng là cao nhất .
Hắn đề cao một cái , trực tiếp nhảy đến phía trước nó, một cái tát mang theo chân khí liền vỗ xuống trên đầu của nó.
Quái thú không trốn tránh, đầu hơi nghiêng, một chưởng của Tà Dịch đánh xuống trên người của nó.
Da lông trên người nó rất dầy, một cái tát kia đến trên người nó, lại giống như là đánh vào bọt biển , không thương tổn gì.
Sắc mặt Tà Dịch lạnh lùng, hắn không thể ngờ được thứ này đã thế còn chịu được đòn.
Ngay sau đó, dùng mười thành công lực, lại đánh tới.
Thân thể quái thú kia bỗng nhiên đứng thẳng , hai cái móng vuốt thật lớn vỗ về phía Tà Dịch.
Móng vuốt của nó, đánh vào góc độ cực kỳ xảo quyệt.
Trên mặt Tà Dịch lạnh lùng. . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đòn tấn công này, hắn chỉ có thể tránh đi một trảo.
Thân mình của hắn uốn cong, muốn tránh đi hai cái móng vuốt của nó, nhưng. . . . . . . . . . . .
Lưng bỗng nhiên đau xót, dĩ nhiên hắn bị thương.
Độ mạnh yếu của móng vuốt kia, còn phải lớn hơn so với trong tưởng tượng của hắn .
Tà Dịch ngã trên mặt đất, quái thú kia vừa thấy đánh trúng , lúc này vui vẻ nhảy dựng lên.
Cái đuôi đảo qua, một luồng kình phong bay tới.
Tà Dịch muốn trốn tránh, đã không kịp.
Cơ thể cao lớn lại bay thẳng lên.
Ở trên bầu trời, vẽ một nửa vòng tròn, sau đó rơi xuống.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng, tiếp theo người cũng hôn mê bất tỉnh.
Quái thú này, Tại sao vẫn biến thái như vậy chứ?
Trước lúc té xỉu , Tà Dịch không nhịn được mắng một tiếng.
Hinh Nhi, thực xin lỗi, ta không tìm được nàng. . . . . . ——
Đông Phương Ngữ Hinh và đám người nữ vương tiếp tục tìm đường.
Nơi này không phân biệt đêm ngày, ngay từ lúc đầu bọn họ còn có thể tính ra, xem thời gian dài quá, cũng sẽ không tính được .
Hoan Hoan cũng không bình tĩnh :
"Nương. . . . . . Đây là chỗ nào. . . . . . Chúng ta có phải không ra được hay không ?"
Sau khi đến nơi này, tiểu hồ ly Nhạc Nhạc cũng không thể ra ngoài, thậm chí cũng không thể nói chuyện với bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro