Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Không biết đường ra
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
“Mà Cửu Vĩ Hồ này, cũng chia cấp bậc, Cửu Vĩ Hồ màu vàng, tồn tại giống như là thần a......”
Nữ vương cảm thán, nếu như để cho chí tôn (vua) của giới ma thú biết , thế nhưng là......
Bỗng nhiên bà nghĩ đến một vấn đề, Cửu Vĩ Hồ thật sự còn có, không tuyệt chủng, nếu như để cho mấy lão gia hoả kia biết Tiểu Nhạc Nhạc đã bị thu phục làm sửng vật của người, vậy Tiểu Hoan Hoan......
Trong lòng bà, ẩn ẩn có chút lo lắng.
Muốn nói cho mấy người Đông Phương Ngữ Hinh không?
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, lòng của nàng cũng luôn luôn kéo căng, nếu như lúc này nói cho nàng......
Nữ vương lo lắng nhìn nàng một cái, bà mới yên lòng, chắc là sẽ không trùng hợp như vậy.
Chờ thêm vài ngày rồi nói sau.
Lại nói, bộ tộc Cửu Vĩ Hồ, đã biến mất thật lâu, nói không chừng căn bản liền không có mấy lão gia hoả kia ở đây.
Nếu như, thật sự có lão gia hoả kia ở đây, làm sao có thể để cho tiểu hồ ly của bọn họ lưu lạc ra bên ngoài chứ?
Tuy rằng Tiểu Nhạc Nhạc nhỏ, hơn nữa không tiến giai hoàn toàn, nhưng......
Y như tính tình cao ngạo từ trong xương của nó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục.
Tiểu Hoan Hoan muốn chinh phục hắn, cũng không dễ dàng.
Hơn nữa quan hệ của bọn chúng căn bản không giống như là người cùng ma thú, mà giống như là bằng hữu tốt nhất đâu?
Bên ngoài Tiểu Nhạc Nhạc vô cùng uy phong, nhìn đến Điểu vương đã thần phục, Tiểu Nhạc Nhạc ngạo khí (kiêu ngạo) nói:
“Cút đi......”
Hắn không thích chim đen này, quá khó coi --
“Tiểu Nhạc Nhạc...... Đợi chút......”
Nhìn thấy bọn Điểu vương phải đi, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đi ra, lúc này Uất Trì Tà Dịch, Hoan Hoan, nữ vương, quốc sư cũng cùng nhau đi ra.
Thời gian của ẩn thân không gian sắp đến, bọn họ cũng che giấu không được bao lâu nữa.
“A...... Hinh Nhi, như thế nào?”
Tiểu Nhạc Nhạc không hiểu hỏi.
“Điểu vương...... Ngươi cũng biết làm sao rời đi chỗ này chứ?”
Nếu như để cho bọn chúng đi rồi, nàng tìm ai hỏi đường đi a.
“Cái này...... Ta cũng không biết......”
Tiểu Nhạc Nhạc ở đây, Điểu vương làm sao dám làm càn a.
Liền giống như hoàng thượng của loài người, cho dù là hoàng thượng còn nhỏ, người bình thường cũng không dám lỗ mãng.
“Ngươi cũng không biết?”
Điểu vương vội gật đầu, Tiểu Hoan Hoan đã đi tới, đến trước mặt Điểu vương đứng vững, hỏi:
“Điểu vương, ngươi nói bộ dạng của ngươi đen như vậy, xấu như vậy, thế nhưng muốn cha ta sao?”
“Không dám, không dám......”
Lúc này Điểu vương chỗ nào dám nói cái gì a, nàng......
Nam nhân này, tuy rằng bộ dạng rất đẹp mắt, nhưng không phải nàng dám tưởng.
Tiểu hồ ly này, nhưng là sủng vật của nha đầu này, mà nam nhân này là phụ thân của nha đầu ......
Dựa vào, sao nàng không nghĩ tới tiểu hồ ly này bất đồng đâu?
“Hừ, cha ta mà ngươi cũng dám tưởng?”
Hoan Hoan khinh bỉ nhìn Điểu vương liếc mắt một cái, Đông Phương Ngữ Hinh tiến đến bên người Tiểu Nhạc Nhạc, thấp giọng nói:
“Nàng nói là thật sao?”
Tiểu Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, gật đầu:
“Có lẽ vậy...... Nàng ta không dám nói dối ta......”
“Đúng...... Cửu Vĩ Hồ đại nhân, ta không dám nói dối......”
Thái độ Điểu vương cung kính, loại nào thành kính a.
“Này...... Nếu như bọn họ cũng không biết, vậy để cho bọn họ đi thôi......”
Nhìn đến Điểu vương, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh cũng không thoải mái, ai bảo nàng ta đã từng muốn Uất Trì Tà Dịch?
Chúng chim đi rồi, lúc rút lui đều cẩn thận.
Mà bọn họ, cuối cùng có thể tiếp tục chạy đi, nhưng làm thế nào đi ra ngoài, vẫn không có biện pháp nào như cũ.
Nữ vương cảm thán, nếu như để cho chí tôn (vua) của giới ma thú biết , thế nhưng là......
Bỗng nhiên bà nghĩ đến một vấn đề, Cửu Vĩ Hồ thật sự còn có, không tuyệt chủng, nếu như để cho mấy lão gia hoả kia biết Tiểu Nhạc Nhạc đã bị thu phục làm sửng vật của người, vậy Tiểu Hoan Hoan......
Trong lòng bà, ẩn ẩn có chút lo lắng.
Muốn nói cho mấy người Đông Phương Ngữ Hinh không?
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, lòng của nàng cũng luôn luôn kéo căng, nếu như lúc này nói cho nàng......
Nữ vương lo lắng nhìn nàng một cái, bà mới yên lòng, chắc là sẽ không trùng hợp như vậy.
Chờ thêm vài ngày rồi nói sau.
Lại nói, bộ tộc Cửu Vĩ Hồ, đã biến mất thật lâu, nói không chừng căn bản liền không có mấy lão gia hoả kia ở đây.
Nếu như, thật sự có lão gia hoả kia ở đây, làm sao có thể để cho tiểu hồ ly của bọn họ lưu lạc ra bên ngoài chứ?
Tuy rằng Tiểu Nhạc Nhạc nhỏ, hơn nữa không tiến giai hoàn toàn, nhưng......
Y như tính tình cao ngạo từ trong xương của nó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục.
Tiểu Hoan Hoan muốn chinh phục hắn, cũng không dễ dàng.
Hơn nữa quan hệ của bọn chúng căn bản không giống như là người cùng ma thú, mà giống như là bằng hữu tốt nhất đâu?
Bên ngoài Tiểu Nhạc Nhạc vô cùng uy phong, nhìn đến Điểu vương đã thần phục, Tiểu Nhạc Nhạc ngạo khí (kiêu ngạo) nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cút đi......”
Hắn không thích chim đen này, quá khó coi --
“Tiểu Nhạc Nhạc...... Đợi chút......”
Nhìn thấy bọn Điểu vương phải đi, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đi ra, lúc này Uất Trì Tà Dịch, Hoan Hoan, nữ vương, quốc sư cũng cùng nhau đi ra.
Thời gian của ẩn thân không gian sắp đến, bọn họ cũng che giấu không được bao lâu nữa.
“A...... Hinh Nhi, như thế nào?”
Tiểu Nhạc Nhạc không hiểu hỏi.
“Điểu vương...... Ngươi cũng biết làm sao rời đi chỗ này chứ?”
Nếu như để cho bọn chúng đi rồi, nàng tìm ai hỏi đường đi a.
“Cái này...... Ta cũng không biết......”
Tiểu Nhạc Nhạc ở đây, Điểu vương làm sao dám làm càn a.
Liền giống như hoàng thượng của loài người, cho dù là hoàng thượng còn nhỏ, người bình thường cũng không dám lỗ mãng.
“Ngươi cũng không biết?”
Điểu vương vội gật đầu, Tiểu Hoan Hoan đã đi tới, đến trước mặt Điểu vương đứng vững, hỏi:
“Điểu vương, ngươi nói bộ dạng của ngươi đen như vậy, xấu như vậy, thế nhưng muốn cha ta sao?”
“Không dám, không dám......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Điểu vương chỗ nào dám nói cái gì a, nàng......
Nam nhân này, tuy rằng bộ dạng rất đẹp mắt, nhưng không phải nàng dám tưởng.
Tiểu hồ ly này, nhưng là sủng vật của nha đầu này, mà nam nhân này là phụ thân của nha đầu ......
Dựa vào, sao nàng không nghĩ tới tiểu hồ ly này bất đồng đâu?
“Hừ, cha ta mà ngươi cũng dám tưởng?”
Hoan Hoan khinh bỉ nhìn Điểu vương liếc mắt một cái, Đông Phương Ngữ Hinh tiến đến bên người Tiểu Nhạc Nhạc, thấp giọng nói:
“Nàng nói là thật sao?”
Tiểu Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, gật đầu:
“Có lẽ vậy...... Nàng ta không dám nói dối ta......”
“Đúng...... Cửu Vĩ Hồ đại nhân, ta không dám nói dối......”
Thái độ Điểu vương cung kính, loại nào thành kính a.
“Này...... Nếu như bọn họ cũng không biết, vậy để cho bọn họ đi thôi......”
Nhìn đến Điểu vương, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh cũng không thoải mái, ai bảo nàng ta đã từng muốn Uất Trì Tà Dịch?
Chúng chim đi rồi, lúc rút lui đều cẩn thận.
Mà bọn họ, cuối cùng có thể tiếp tục chạy đi, nhưng làm thế nào đi ra ngoài, vẫn không có biện pháp nào như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro