Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Lão hồ ly chạy trốn
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ cười, lão hồ ly biến sắc, làm cho bọn họ đều ở lại......
Tại đây sao?
Bọn họ tại đây ngốc vài ngày còn được, nếu như ở luôn tại đây, kia chẳng phải là......
Rối loạn sao?
“Này......”
Lão hồ ly khó xử, làm sao ông cũng không nghĩ đến sẽ là như vậy.
Ông cùng với hai người kia thương lượng một chút.
“Ngươi trước để sau, ta cùng bọn họ thương lượng một chút......”
Ông không dám chính mình làm chủ, việc này cũng không phải là việc nhỏ.
Lão hồ ly vội vàng đi rồi, Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ cười, đối với Tà Dịch nói:
“Hình như ông ấy cũng không hoan nghênh chúng ta ở đây......”
“Đây là nơi bọn họ tụ tập sinh sống, chúng ta là người ngoài......”
Tà Dịch nhàn nhạt cười, tựa hồ hết thảy đều là trong dự liệu.
“Ai, đúng vậy, nếu như trong nhà chúng ta bỗng nhiên có thêm mấy người ngoài, chúng ta cũng không thói quen ......”
Làm khách có thể, nhưng ở lại thời gian dài, tự nhiên không được.
“Đúng, Hinh Nhi, chúng ta cũng nhanh đi trở về......”
Thái độ của lão hồ ly, đã chứng minh tất cả.
Ông sẽ làm bọn họ trở về, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc......
Nghĩ đến cái tiểu hài tử kia, trong lòng Uất Trì Tà Dịch cực kì phức tạp --
Tình cảm của nó và Hoan Hoan rất sâu, nhưng cuối cùng là nam tính a.
Hắn không muỗn nữ nhi bị nó mê hoặc, bởi vì nó là hồ ly, Cửu Vĩ Hồ.
Bọn họ một cái là người, một cái là ma thú, không cùng chủng tộc.
Cũng lại không thể có quan hệ khác.
Tiểu Hoan Hoan rất đơn thuần, hơn nữa thích soái ca, mà tiểu hồ ly, rất đáng yêu, bộ dáng cũng không tệ.
Nếu như bọn chúng tiếp tục phát triển tiếp, ngộ nhỡ có cảm tình, vậy chủ định rồi cả đời bi kịch.
Hắn hi vọng Tiểu Hoan Hoan hạnh phúc, mà không phải......
Thống khổ qua cả đời.
Nếu như Tiểu Hoan Hoan thích ai, vậy cũng phải là một nam nhân mới đúng, mà không phải ma thú.
Nhưng những thứ này, hắn cũng không có nói cho Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ sợ nàng nghĩ loạn.
Đông Phương Ngữ Hinh hiển nhiên không lo lắng đến khả năng này, nàng đem bọn chúng đều cho rằng đứa nhỏ đâu?
Lo lắng nhất là thân phận của Tiểu Nhạc Nhạc, thân phận này, , đã định trước nó về sau cũng không tầm thường.
Bá chủ ma giới, so với loài người đáng sợ hơn.
Chính là, Uất Trì Tà Dịch lo lắng chung quy là có chút ......
Quá mức, hắn làm sao có thể biết, lúc này Tiểu Hoan Hoan, đã không phải hắn cho rằng cái kia?
Tiểu Hoan Hoan kỳ ngộ (gặp gỡ bất ngờ) quá nhiều, cũng đã định trước, một ngày nào đó, sẽ ngạo thị thiên hạ.
Hai người nhẫn nại chờ, lão hồ ly trả lời, quả nhiên là làm cho bọn họ đi ra ngoài.
May mắn nhất là ông ấy đã nhả ra, để Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc đi ra ngoài.
Nhưng điều kiện duy nhất, là ở lúc bọn họ trưởng thành, chính là mười sáu tuổi, phải trở về một chuyến.
Đó là truyền thừa trí nhớ Cửu Vĩ Hồ, Tiểu Nhạc Nhạc cần phải trải qua một loại khảo nghiệm.
Về phần đến lúc đó, Tiểu Hoan Hoan có muốn đi cùng hay không, ông cũng không muốn yêu cầu.
Kết quả này, đã làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn, cho nên, bọn họ đều sảng khoái đáp ứng rồi.
Thời không dị thường này, làm cho bọn họ đã trải qua rất nhiều.
Đã từng, đây là một hồi đau khổ, nhưng đau khổ, cũng là cầu thang làm người ta tiến bộ.
Kế tiếp, bọn họ chỉ có nhẫn nại chờ đợi, cùng đợi......
Cái thời khắc kia đã đến......—
************************
“Đảo chủ, Tà Tâm quả nhiên là nhân trung chi long a......”
Tà Tâm xuất mã, thế nhưng thật sự đem Mẫn Bá Thiên đánh đi rồi.
Tại đây sao?
Bọn họ tại đây ngốc vài ngày còn được, nếu như ở luôn tại đây, kia chẳng phải là......
Rối loạn sao?
“Này......”
Lão hồ ly khó xử, làm sao ông cũng không nghĩ đến sẽ là như vậy.
Ông cùng với hai người kia thương lượng một chút.
“Ngươi trước để sau, ta cùng bọn họ thương lượng một chút......”
Ông không dám chính mình làm chủ, việc này cũng không phải là việc nhỏ.
Lão hồ ly vội vàng đi rồi, Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ cười, đối với Tà Dịch nói:
“Hình như ông ấy cũng không hoan nghênh chúng ta ở đây......”
“Đây là nơi bọn họ tụ tập sinh sống, chúng ta là người ngoài......”
Tà Dịch nhàn nhạt cười, tựa hồ hết thảy đều là trong dự liệu.
“Ai, đúng vậy, nếu như trong nhà chúng ta bỗng nhiên có thêm mấy người ngoài, chúng ta cũng không thói quen ......”
Làm khách có thể, nhưng ở lại thời gian dài, tự nhiên không được.
“Đúng, Hinh Nhi, chúng ta cũng nhanh đi trở về......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái độ của lão hồ ly, đã chứng minh tất cả.
Ông sẽ làm bọn họ trở về, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc......
Nghĩ đến cái tiểu hài tử kia, trong lòng Uất Trì Tà Dịch cực kì phức tạp --
Tình cảm của nó và Hoan Hoan rất sâu, nhưng cuối cùng là nam tính a.
Hắn không muỗn nữ nhi bị nó mê hoặc, bởi vì nó là hồ ly, Cửu Vĩ Hồ.
Bọn họ một cái là người, một cái là ma thú, không cùng chủng tộc.
Cũng lại không thể có quan hệ khác.
Tiểu Hoan Hoan rất đơn thuần, hơn nữa thích soái ca, mà tiểu hồ ly, rất đáng yêu, bộ dáng cũng không tệ.
Nếu như bọn chúng tiếp tục phát triển tiếp, ngộ nhỡ có cảm tình, vậy chủ định rồi cả đời bi kịch.
Hắn hi vọng Tiểu Hoan Hoan hạnh phúc, mà không phải......
Thống khổ qua cả đời.
Nếu như Tiểu Hoan Hoan thích ai, vậy cũng phải là một nam nhân mới đúng, mà không phải ma thú.
Nhưng những thứ này, hắn cũng không có nói cho Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ sợ nàng nghĩ loạn.
Đông Phương Ngữ Hinh hiển nhiên không lo lắng đến khả năng này, nàng đem bọn chúng đều cho rằng đứa nhỏ đâu?
Lo lắng nhất là thân phận của Tiểu Nhạc Nhạc, thân phận này, , đã định trước nó về sau cũng không tầm thường.
Bá chủ ma giới, so với loài người đáng sợ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính là, Uất Trì Tà Dịch lo lắng chung quy là có chút ......
Quá mức, hắn làm sao có thể biết, lúc này Tiểu Hoan Hoan, đã không phải hắn cho rằng cái kia?
Tiểu Hoan Hoan kỳ ngộ (gặp gỡ bất ngờ) quá nhiều, cũng đã định trước, một ngày nào đó, sẽ ngạo thị thiên hạ.
Hai người nhẫn nại chờ, lão hồ ly trả lời, quả nhiên là làm cho bọn họ đi ra ngoài.
May mắn nhất là ông ấy đã nhả ra, để Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc đi ra ngoài.
Nhưng điều kiện duy nhất, là ở lúc bọn họ trưởng thành, chính là mười sáu tuổi, phải trở về một chuyến.
Đó là truyền thừa trí nhớ Cửu Vĩ Hồ, Tiểu Nhạc Nhạc cần phải trải qua một loại khảo nghiệm.
Về phần đến lúc đó, Tiểu Hoan Hoan có muốn đi cùng hay không, ông cũng không muốn yêu cầu.
Kết quả này, đã làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ngoài ý muốn, cho nên, bọn họ đều sảng khoái đáp ứng rồi.
Thời không dị thường này, làm cho bọn họ đã trải qua rất nhiều.
Đã từng, đây là một hồi đau khổ, nhưng đau khổ, cũng là cầu thang làm người ta tiến bộ.
Kế tiếp, bọn họ chỉ có nhẫn nại chờ đợi, cùng đợi......
Cái thời khắc kia đã đến......—
************************
“Đảo chủ, Tà Tâm quả nhiên là nhân trung chi long a......”
Tà Tâm xuất mã, thế nhưng thật sự đem Mẫn Bá Thiên đánh đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro