Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
nam nhân thần bí
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Edit: PDN
Quên đi, đợi chút đi! Nữ vương kia không phải đồ ngốc, chắc hẳn sẽ không dễ dàng tin Mẫn Du Nhiên như vậy mới đúng.
##############################
"Nữ vương, tiểu Nhạc Nhạc thật sự là bằng hữu tốt nhất của cháu đấy. . . . . . cháu nguyện ý cho bà mượn nó trước. . . . ."
Ngày hôm sau, Hoan Hoan tìm được nữ vương, vô cùng không đành lòng nói.
"Ha ha. . . . . . . . . Nó gọi là tiểu Nhạc Nhạc sao? Tên thật đáng yêu. . . . . ."
Nữ vương cười vui vẻ, giang hai tay, Hoan Hoan không nỡ buông ra tiểu Nhạc Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc cẩn thận từng bước đi tới.
"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . . Ngươi phải nghe lời nha. . . . . ."
Hoan Hoan dặn dò, tiểu Nhạc Nhạc nói qua nữ vương chỉ là yêu thích nó, sẽ không cướp đi .
Nhưng vì sao, trong lòng của bé vẫn khổ sở như cũ chứ?
Ô ô, bé không muốn tách ra với tiểu Nhạc Nhạc, một khắc cũng không muốn.
Tiểu Nhạc Nhạc chạy đến bên người nữ vương, nữ vương bế nó đứng lên, tay vuốt ve bộ lông của nó.
"Nữ vương, nương của cháu đâu?"
"Dẫn cô bé đi thôi. . . . . ."
Nữ vương vẫy tay một cái, thị nữ vội vàng lại đây dẫn Hoan Hoan đi xuống, bà yêu thương vuốt tiểu Nhạc Nhạc, cười nói:
"Nó nhất định sẽ thích ngươi . . . . . ."
Bà nói xong đứng lên, đi đến trước tấm bình phong bên cạnh, tay vẫy một vòng lên bình phong, xuất hiện một đình viện trang trí hoa lệ.
Bà từ từ đi vào, cái cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, tinh xảo tỉ mỉ.
Đi vào đại sảnh, một nam tử ngồi lẳng lặng phía trước cửa sổ, nghe được âm thanh, không quay đầu, trong tay cầm một quân cờ, trước mặt của hắn, có một bàn dang dở.
"Phong nhi. . . . . ."
Nữ vương dịu dàng mở miệng, nam tử vẫn không ngẩng đầu như cũ, hai mắt chú ý nhìn chằm chằm bàn cờ.
"Phong nhi. . . . . ."
Nữ vương lại kêu, bà ôm lấy tiểu Nhạc Nhạc trong tay lấy lòng, nói :
"Con xem nương mang đến cái gì cho con? Con thích chứ?"
Cuối cùng nam tử ngẩng đầu, nhìn về phía con hồ ly trắng như tuyết kia, sửng sốt:
"Có người lạ đến đây?"
Nơi quỷ quái này, tuyệt đối không thể có thứ này, trừ khi có người ngoài xâm nhập. . . . . .
"Ừ. . . . . ."
"Bà đều giam giữ bọn họ,nhốt lại?"
Nam tử gọi là Phong kia lại hỏi.
"Các nàng nói là đi nhầm vào, muốn đi ra ngoài. . . . . ."
Nữ vương nhẹ giọng nói , Phong bỗng nhiên cười: "Đi ra ngoài? Thật sự là buồn cười! Nếu, thật sự có thể đi ra ngoài, bà sẽ không bị nhốt suốt tại đây. . . . . ."
Người nọ, thật sự là ngu xuẩn, nơi này, ai có thể chạy thoát ra ngoài được?
"Phong. . . . . . Con thích tiểu hồ ly này chứ? Nó gọi là tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."
Nữ vương lấy lòng nói, Phong nhìn về phía tiểu Nhạc Nhạc, vẫy tay với vật nhỏ lông xù kia.
Trong lòng nữ vương vui vẻ, vội đưa cho hắn.
"Đoạt được?"
"Không. . . . . . Không phải. . . . . ."
"Không phải mới là lạ. . . . . ."
Phong tiếp nhận hồ ly, ôm vào trong ngực, tiếp tục cúi đầu nhìn về phía bàn cờ.
"Phong nhi. . . . . ."
"Bà đi ra ngoài trước đi. . . . . ."
Chỉ lạnh nhạt như vậy? Mũi của nữ vương đau xót, bà bỗng nhiên nghĩ đến tiểu nha đầu kia ——
Là đứa nhỏ giống nhau, vì sao tiểu nha đầu kia thì hiếu thuận như vậy, nhưng con trai của bà lại. . . . . .
Đối với bà, lạnh nhạt như thế, thậm chí có đôi lúc, bà cảm giác nó đối với bà, cũng không bằng một người ngoài?
Vẻ mặt của nữ vương ảm đạm rời đi, trước khi đi, lại quay đầu nhìn về phía Phong——
Trong ngực của hắn, vẫn ôm tiểu Nhạc Nhạc như cũ, bà có phần vui vẻ, bởi vì ít nhất, hắn tiếp nhận đồ vật của bà rồi——
Tuy rằng, đồ vật kia , cũng không phải bà sở hữu .
Nữ vương đi rồi, bà xoay người rời đi, không quay đầu nữa, cho nên cũng không nhìn thấy, Phong ngẩng đầu nhìn về phía bà
Quên đi, đợi chút đi! Nữ vương kia không phải đồ ngốc, chắc hẳn sẽ không dễ dàng tin Mẫn Du Nhiên như vậy mới đúng.
##############################
"Nữ vương, tiểu Nhạc Nhạc thật sự là bằng hữu tốt nhất của cháu đấy. . . . . . cháu nguyện ý cho bà mượn nó trước. . . . ."
Ngày hôm sau, Hoan Hoan tìm được nữ vương, vô cùng không đành lòng nói.
"Ha ha. . . . . . . . . Nó gọi là tiểu Nhạc Nhạc sao? Tên thật đáng yêu. . . . . ."
Nữ vương cười vui vẻ, giang hai tay, Hoan Hoan không nỡ buông ra tiểu Nhạc Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc cẩn thận từng bước đi tới.
"Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . . Ngươi phải nghe lời nha. . . . . ."
Hoan Hoan dặn dò, tiểu Nhạc Nhạc nói qua nữ vương chỉ là yêu thích nó, sẽ không cướp đi .
Nhưng vì sao, trong lòng của bé vẫn khổ sở như cũ chứ?
Ô ô, bé không muốn tách ra với tiểu Nhạc Nhạc, một khắc cũng không muốn.
Tiểu Nhạc Nhạc chạy đến bên người nữ vương, nữ vương bế nó đứng lên, tay vuốt ve bộ lông của nó.
"Nữ vương, nương của cháu đâu?"
"Dẫn cô bé đi thôi. . . . . ."
Nữ vương vẫy tay một cái, thị nữ vội vàng lại đây dẫn Hoan Hoan đi xuống, bà yêu thương vuốt tiểu Nhạc Nhạc, cười nói:
"Nó nhất định sẽ thích ngươi . . . . . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà nói xong đứng lên, đi đến trước tấm bình phong bên cạnh, tay vẫy một vòng lên bình phong, xuất hiện một đình viện trang trí hoa lệ.
Bà từ từ đi vào, cái cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, tinh xảo tỉ mỉ.
Đi vào đại sảnh, một nam tử ngồi lẳng lặng phía trước cửa sổ, nghe được âm thanh, không quay đầu, trong tay cầm một quân cờ, trước mặt của hắn, có một bàn dang dở.
"Phong nhi. . . . . ."
Nữ vương dịu dàng mở miệng, nam tử vẫn không ngẩng đầu như cũ, hai mắt chú ý nhìn chằm chằm bàn cờ.
"Phong nhi. . . . . ."
Nữ vương lại kêu, bà ôm lấy tiểu Nhạc Nhạc trong tay lấy lòng, nói :
"Con xem nương mang đến cái gì cho con? Con thích chứ?"
Cuối cùng nam tử ngẩng đầu, nhìn về phía con hồ ly trắng như tuyết kia, sửng sốt:
"Có người lạ đến đây?"
Nơi quỷ quái này, tuyệt đối không thể có thứ này, trừ khi có người ngoài xâm nhập. . . . . .
"Ừ. . . . . ."
"Bà đều giam giữ bọn họ,nhốt lại?"
Nam tử gọi là Phong kia lại hỏi.
"Các nàng nói là đi nhầm vào, muốn đi ra ngoài. . . . . ."
Nữ vương nhẹ giọng nói , Phong bỗng nhiên cười: "Đi ra ngoài? Thật sự là buồn cười! Nếu, thật sự có thể đi ra ngoài, bà sẽ không bị nhốt suốt tại đây. . . . . ."
Người nọ, thật sự là ngu xuẩn, nơi này, ai có thể chạy thoát ra ngoài được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phong. . . . . . Con thích tiểu hồ ly này chứ? Nó gọi là tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."
Nữ vương lấy lòng nói, Phong nhìn về phía tiểu Nhạc Nhạc, vẫy tay với vật nhỏ lông xù kia.
Trong lòng nữ vương vui vẻ, vội đưa cho hắn.
"Đoạt được?"
"Không. . . . . . Không phải. . . . . ."
"Không phải mới là lạ. . . . . ."
Phong tiếp nhận hồ ly, ôm vào trong ngực, tiếp tục cúi đầu nhìn về phía bàn cờ.
"Phong nhi. . . . . ."
"Bà đi ra ngoài trước đi. . . . . ."
Chỉ lạnh nhạt như vậy? Mũi của nữ vương đau xót, bà bỗng nhiên nghĩ đến tiểu nha đầu kia ——
Là đứa nhỏ giống nhau, vì sao tiểu nha đầu kia thì hiếu thuận như vậy, nhưng con trai của bà lại. . . . . .
Đối với bà, lạnh nhạt như thế, thậm chí có đôi lúc, bà cảm giác nó đối với bà, cũng không bằng một người ngoài?
Vẻ mặt của nữ vương ảm đạm rời đi, trước khi đi, lại quay đầu nhìn về phía Phong——
Trong ngực của hắn, vẫn ôm tiểu Nhạc Nhạc như cũ, bà có phần vui vẻ, bởi vì ít nhất, hắn tiếp nhận đồ vật của bà rồi——
Tuy rằng, đồ vật kia , cũng không phải bà sở hữu .
Nữ vương đi rồi, bà xoay người rời đi, không quay đầu nữa, cho nên cũng không nhìn thấy, Phong ngẩng đầu nhìn về phía bà
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro