Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Phu nhân mang thai
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Edit: voi còi
Này không phải nói rõ làm cho Đông Phương Trình chán ghét nàng ta sao?
Quả nhiên, nàng nói vừa dứt, sắc mặt Đông Phương Trình lập tức thay đổi.
Nữ nhân chết tiệt này, giờ phút này thế nhưng còn giúp Tứ vương gia nói chuyện.
“Người tới, đưa nữ nhân điên này đến sài phòng......”
Người của tướng quân phủ đi lên, lôi kéo Ngữ Phượng bước đi, Ngữ Phượng hô, khóc, chính là không có người sẽ nghe.
“Đông Phương Trình, vừa mới ngươi nữ nhi đã thừa nhận, bổn vương biết ngươi luôn luôn rất là yêu thích Quy Nguyên đan, vậy ngươi trước xem một chút cũng không ngại, ngày mai buổi sáng, bổn vương sẽ tới lấy...... Nga, nghe nói võ công của tướng quân cái thế, nếu không tướng quân cùng bổn vương cùng nhau đưa bảo bối đến trong cung?”
“Ta không lấy...... Chưa thấy qua......”
Đông Phương Trình lớn tiếng nói xong, nhưng Tứ vương gia hiển nhiên sẽ không để ý đến, hắn mang theo người ly khai, nhưng trước khi đi, vẫn lưu lại những người này bảo vệ tướng quân phủ, nói là, bảo vệ Quy Nguyên đan.
Kì thực, theo dõi......
Ngữ Phượng bị kéo đến sài phòng, dọc theo đường đi nàng cũng không phối hợp, dáng vẻ vương phi, dáng vẻ đại tiểu thư đều trưng ra, nhưng......
Không có người để ý tới nàng, nàng tính cái gì vậy a a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm một nô tài khôn khéo, giỏi đoán nhất là tâm ý của chủ tử, phu nhân cùng đại tiểu thư, đã hoàn toàn xong rồi, bọn họ cũng đều biết.
Đến sài phòng, có người bảo vệ mở cửa phòng, có người dùng chân đá một cái, Ngữ Phượng liền bay đi vào, bùm một tiếng ném tới trên đất.
Lúc này, trong sài phòng, có người đang ngủ, cả người cuộn mình ở trong đống củi, tuy rằng hiện tại thời tiết không phải rất lạnh, nhưng thân thể của người đó vẫn lạnh run như cũ!
Nghe thấy bùm một tiếng, ánh mắt người đó mở ra, nhìn thoáng qua, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.
“Ai nha...... Các ngươi thật là vô liêm sỉ, ta là vương phi, ta là vương phi, Tứ vương gia sẽ không tha các ngươi ......”
Ngữ Phượng kêu to, người đang ngủ rốt cục mở mắt ra, một khuôn mặt ẩn thỉu, ánh mắt mở to, thoạt nhìn, phá lệ ......
Có thần.
Mà Ngữ Phượng sau khi quen với bóng đêm ở trong phòng, cuối cùng cũng nhìn đến người kia, người đó nằm ở trong đống củi duy nhất trong phòng, mới tương đối ấm áp.
“Ngươi...... Đứng lên, bổn vương phi muốn nghỉ ngơi......”
Nàng kiêu ngạo nói xong, chính là người kia không nhúc nhích, một lát sau, ngược lại si ngốc nở nụ cười.
“Ngươi điêu nô này, cười cái gì? Ngươi cũng dám cười?”
Ngữ Phượng tức giận kêu to, người cũng vội vã đi qua, muốn đem người kia đuổi ra, người nọ lại vào lúc này, bỗng nhiên nói chuyện:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nữ nhi tốt của ta, con làm hại ta quả nhiên thê thảm......”
Là...... Giọng nói này, Ngữ Phượng vẫn là nhận ra.
Bước chân của nàng bỗng nhiên dừng lại, ngây người.
“Ta nói rồi không cho ngươi xúc động, kết quả...... Đông Phương Ngữ Phượng, ta hận không thể, chưa bao giờ sinh ra tiện nữ nhân như ngươi (đoạn này phu nhân hận ĐPNP nên ta để ta- ngươi)......”
Vì giúp nữ nhi, đem chính cuộc đời của mình cũng bồi vào, bà là mẫu thân ngu ngốc nhất thiên hạ.
“Con...... Nương...... Sao người lại ở đây......”
Ngữ Phượng ngơ ngác nói xong, phu nhân bỗng nhiên đứng lên, âm ngoan cười, đi đến bên người Ngữ Phượng:
“Sao a lại ở đây? Này không phải muốn hỏi ngươi sao??
Bà là đường đường tướng quân phu nhân, nếu như không có một lần kia, bà vẫn là một quý phụ nhân tôn quý như cũ, nhưng hiện tại …
Lại......
Cúi đầu, xem chính mình chật vật, phu nhân bỗng nhiên âm lãnh cười nói:
“Nữ nhi a, ngươi không phải luôn luôn muốn một đứa trẻ sao? Kia nương có phải hay không nên nói cho ngươi tin tức tốt?”
Ngữ Phượng cảm giác không tốt, ánh mắt nàng nhìn về phía bụng của phu nhân, bởi vì tại đây ăn không ngon ngủ không tốt, phu nhân càng thêm gầy yếu......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro