Đích Nữ Cuông Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Xông vào U Minh giới (7)
Mã Duyệt Duyệt
2024-07-23 10:35:22
Chuyện này. . . . . .
Lời nói của Tà Dịch tuy rằng đả kích người khác, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy khả năng này tính là lớn nhất, U Minh vương, có kiêu ngạo như vậy .
Nhưng bọn họ lại không vô dụng như vậy , hừ, U Minh vương, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại của chúng ta .
"Vậy đi thôi, chúng ta cũng không còn con đường khác có thể đi. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không sợ , dù sao , Bây giờ đi lần này, nguy hiểm vốn đã lớn.
"Ừ. . . . . ."
Tất cả mọi người gật gật đầu, Tà Tâm tiếp tục dẫn đường.
Con đường này, không giống như là bình thường khai thác thông thường, ngược lại. . . . . .
Quanh co , nếu như không có người dẫn, thật đúng là khó tìm được đường chính xác mà.
"Hinh Nhi, bây giờ sau khi chúng ta đi , nàng tính làm sao tìm được?"
Muốn tìm một loại thực vật, hơn nữa chưa chắc là một loại, hệ số khó khăn cũng không nhỏ.
"Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, rất nhanh đến kỳ hạn cuối cùng hắn đưa ra , thật ra, biết là loại độc gì, muốn làm ra được giải dược cũng có khó khăn nhất định, cho nên ta nghĩ. . . . . ." Giọng nói Đông Phương Ngữ Hinh rất nhỏ nói một chút dự định của nàng , mấy người Nữ vương nghe xong, một đám đều trợn mắt há hốc mồm .
"Con. . . . . . Tiểu nha đầu, con căn bản đã có ý định muốn. . . . . ."
Nữ vương vừa định nói cái gì, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng che miệng của bà lại ,khẽ nói:
"Nhỏ giọng một chút. . . . . ."
Nữ vương nhanh chóng gật đầu, bọn họ bắt đầu dùng truyền âm nói chuyện với nhau:
"Như thế nào, nơi này không an toàn sao?"
Nữ vương hỏi.
"Đúng, con cũng không rõ ràng, nhưng nếu như nơi này Tà Tâm lấy được từ U Minh vương , con lo lắng U Minh vương có thể giám thị đến chỗ này. . . . . ."
"Chà, cái tiểu nha đầu con, vồn là hoàn toàn không nghĩ tới tìm thuốc giải nha. . . . . ."
Bọn họ cũng là vừa mới mới biết được, bọn họ vẫn nghĩ đến Đông Phương Ngữ Hinh thật sự muốn tìm tìm giải dược đâu?
"Ha ha, thời gian rất gấp, con không dám mạo hiểm. . . . . . Nhiều người như vậy , đều là người của Tà Dịch . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh cười hì hì, quốc sư cười nói:
"Cùng một chỗ với ngươi, tùy thời đều có ngạc nhiên vui mừng. . . . ."
"Kinh sợ quá nhiều, nắm xương già của ta đây . . . . . ."
Nữ vương đỡ eo nhỏ, bộ dáng kia dường như đã giống như sắp già bẩy tám mươi .
"Ai nha, mẫu thân, người già sao? Người già chỗ nào chứ , nếu như người đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng là tỷ tỷ của con mà?"
Đông Phương Ngữ Hinh làm nũng nói , lời này, dỗ Nữ vương cười khanh khách :
"Con nha, đúng là miệng ngọt. . . . . ."
Có một nữ nhi đúng là tốt, bà thật là một chút cũng không hối hận.
"Khụ khụ. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, không còn tiếp tục truyền âm :
"U Minh giới chúng ta cũng không biết tình huống, tất cả mọi người cẩn thận một chút, nhanh chóng tìm thảo dược . . . . . Đúng rồi, nơi này có thể dự phòng một ít độc dược,mọi người ăn trước một chút, lại giữ lại một chút phòng thân. . . . . ."
Nói như thế , ngộ nhỡ có người giám thị , nghe xong cũng không có gì.
Mấy người Tà Dịch đều hiểu được, nhận lấy đồ cất đi, những thứ này ,thật ra là . . . . .
Hắc hắc. . . . . . ——
Đến lúc cuối , Đông Phương Ngữ Hinh để cho Tà Tâm đi về trước.
Tà Tâm vốn là muốn cùng đi, nhưng võ công của hắn không cao, ở lại cũng chưa chắc có ích, cho nên, hắn chỉ có thể đi về trước.
U Minh giới quả nhiên không giống với bên ngoài lắm , lần này tiến vào là bên trong của bọn họ, phòng bị vẫn thực nghiêm khắc như cũ .
Có người đang không ngừng đi lại, tuần tra .
Võ công của bọn họ cũng không thấp, nhưng với mấy người Đông Phương Ngữ Hinh mà nói, thật cũng không có gì khó khăn.
Lời nói của Tà Dịch tuy rằng đả kích người khác, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy khả năng này tính là lớn nhất, U Minh vương, có kiêu ngạo như vậy .
Nhưng bọn họ lại không vô dụng như vậy , hừ, U Minh vương, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại của chúng ta .
"Vậy đi thôi, chúng ta cũng không còn con đường khác có thể đi. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không sợ , dù sao , Bây giờ đi lần này, nguy hiểm vốn đã lớn.
"Ừ. . . . . ."
Tất cả mọi người gật gật đầu, Tà Tâm tiếp tục dẫn đường.
Con đường này, không giống như là bình thường khai thác thông thường, ngược lại. . . . . .
Quanh co , nếu như không có người dẫn, thật đúng là khó tìm được đường chính xác mà.
"Hinh Nhi, bây giờ sau khi chúng ta đi , nàng tính làm sao tìm được?"
Muốn tìm một loại thực vật, hơn nữa chưa chắc là một loại, hệ số khó khăn cũng không nhỏ.
"Chúng ta không có nhiều thời gian lắm, rất nhanh đến kỳ hạn cuối cùng hắn đưa ra , thật ra, biết là loại độc gì, muốn làm ra được giải dược cũng có khó khăn nhất định, cho nên ta nghĩ. . . . . ." Giọng nói Đông Phương Ngữ Hinh rất nhỏ nói một chút dự định của nàng , mấy người Nữ vương nghe xong, một đám đều trợn mắt há hốc mồm .
"Con. . . . . . Tiểu nha đầu, con căn bản đã có ý định muốn. . . . . ."
Nữ vương vừa định nói cái gì, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng che miệng của bà lại ,khẽ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhỏ giọng một chút. . . . . ."
Nữ vương nhanh chóng gật đầu, bọn họ bắt đầu dùng truyền âm nói chuyện với nhau:
"Như thế nào, nơi này không an toàn sao?"
Nữ vương hỏi.
"Đúng, con cũng không rõ ràng, nhưng nếu như nơi này Tà Tâm lấy được từ U Minh vương , con lo lắng U Minh vương có thể giám thị đến chỗ này. . . . . ."
"Chà, cái tiểu nha đầu con, vồn là hoàn toàn không nghĩ tới tìm thuốc giải nha. . . . . ."
Bọn họ cũng là vừa mới mới biết được, bọn họ vẫn nghĩ đến Đông Phương Ngữ Hinh thật sự muốn tìm tìm giải dược đâu?
"Ha ha, thời gian rất gấp, con không dám mạo hiểm. . . . . . Nhiều người như vậy , đều là người của Tà Dịch . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh cười hì hì, quốc sư cười nói:
"Cùng một chỗ với ngươi, tùy thời đều có ngạc nhiên vui mừng. . . . ."
"Kinh sợ quá nhiều, nắm xương già của ta đây . . . . . ."
Nữ vương đỡ eo nhỏ, bộ dáng kia dường như đã giống như sắp già bẩy tám mươi .
"Ai nha, mẫu thân, người già sao? Người già chỗ nào chứ , nếu như người đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng là tỷ tỷ của con mà?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đông Phương Ngữ Hinh làm nũng nói , lời này, dỗ Nữ vương cười khanh khách :
"Con nha, đúng là miệng ngọt. . . . . ."
Có một nữ nhi đúng là tốt, bà thật là một chút cũng không hối hận.
"Khụ khụ. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, không còn tiếp tục truyền âm :
"U Minh giới chúng ta cũng không biết tình huống, tất cả mọi người cẩn thận một chút, nhanh chóng tìm thảo dược . . . . . Đúng rồi, nơi này có thể dự phòng một ít độc dược,mọi người ăn trước một chút, lại giữ lại một chút phòng thân. . . . . ."
Nói như thế , ngộ nhỡ có người giám thị , nghe xong cũng không có gì.
Mấy người Tà Dịch đều hiểu được, nhận lấy đồ cất đi, những thứ này ,thật ra là . . . . .
Hắc hắc. . . . . . ——
Đến lúc cuối , Đông Phương Ngữ Hinh để cho Tà Tâm đi về trước.
Tà Tâm vốn là muốn cùng đi, nhưng võ công của hắn không cao, ở lại cũng chưa chắc có ích, cho nên, hắn chỉ có thể đi về trước.
U Minh giới quả nhiên không giống với bên ngoài lắm , lần này tiến vào là bên trong của bọn họ, phòng bị vẫn thực nghiêm khắc như cũ .
Có người đang không ngừng đi lại, tuần tra .
Võ công của bọn họ cũng không thấp, nhưng với mấy người Đông Phương Ngữ Hinh mà nói, thật cũng không có gì khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro