Đích Nữ Gả Tàn Vương, Đêm Tân Hôn Một Thai Nhiều Bảo
Chương 12
2024-08-18 00:28:58
“Tổ mẫu, con chưa bao giờ có ý hại người, thậm chí dốc hết sức chữa bệnh cứu người, nhưng cuối cùng lại bị vu oan. Ngạo Tuyết cảm thấy vô cùng ủy khuất, mong tổ mẫu trả lại công bằng cho Ngạo Tuyết!”
Nói xong, nàng xốc tay áo, lộ ra những vết thương tróc da lột thịt, từng vết dao đâm ghê rợn, khiến người ta không nỡ nhìn.
“Ngươi tiện nhân, chưa từng nói máu ngươi có độc, rõ ràng là ngươi cố ý hại Song Nhi...” Thẩm Như Lan không phục, từ mặt đất đứng lên lao về phía nàng.
Thẩm Như Phong vội vàng ngăn lại: “Làm trò trước mặt tổ mẫu, không thể hồ nháo!”
Lão tổ tông sắc mặt tối tăm, ánh mắt mang theo gió lạnh đảo qua Thẩm gia mọi người, giơ tay hung hăng vỗ tay vịn ghế.
“Các ngươi thật quá đáng! Lợi dụng lúc ta không có ở đây, dám ức hiếp Ngạo Tuyết? Ta xem các ngươi đều bị mù mắt, không phân biệt ai là huyết mạch Thẩm gia!”
“Mẫu thân bớt giận, đều là lỗi của nhi tử!” Thẩm Dực vội vàng quỳ xuống.
Trần Mỹ Ngọc khóc lóc: “Mẫu thân, chúng ta không khi dễ Ngạo Tuyết, nhưng nếu không phải vì nàng trở về Thẩm gia, Song Nhi làm sao lại nhảy xuống hàn đàm mà nhiễm hàn tật? Đây là nàng thiếu Song Nhi, nên nàng phải cứu!”
Thẩm Như Lan phụ họa: “Đúng! Nếu không vì nàng, Song Nhi sẽ không thành ra thế này, tất cả đều là lỗi của Thẩm Ngạo Tuyết!”
Lão tổ tông bị tức giận đến đau đầu, quát: “Các ngươi quả thực thị phi bất phân! Ngạo Tuyết vốn là huyết mạch Thẩm gia, nhận tổ quy tông là lẽ thường. Thẩm Vô Song tự nhảy sông là tự làm tự chịu, sao lại đổ lỗi cho cháu gái của ta?”
Huynh đệ hai người bị chất vấn á khẩu không trả lời được, đành cúi đầu.
Thẩm Vô Song trong mắt hiện lên vô số tinh quang, hơi nhíu mày rồi rơi hai hàng lệ thanh. Nàng thân mình phiêu diêu run rẩy quỳ trên mặt đất.
“Tổ mẫu… Không, lão tổ tông bớt giận, tất cả đều là lỗi của ta, là ta không biết giữ mình, ngài muốn trách phạt thì phạt ta đi! Không liên quan đến cha mẹ và các ca ca, họ chỉ lo lắng cho ta thôi…”
“Song Nhi!” Thẩm Như Phong trong mắt hiện lên đau lòng, cũng quỳ xuống theo, “Tổ mẫu muốn phạt thì phạt con, là trưởng tử Thẩm gia mà không bảo vệ tốt muội muội, khiến nàng nhiễm hàn tật và làm tổ mẫu giận, đều là lỗi của con!”
“Không phải lỗi đại ca, là lỗi của con, tổ mẫu phạt con đi!” Thẩm Như Lan cũng vội vàng nhận lỗi.
Thấy bọn họ lần lượt quỳ xuống lãnh phạt, Thẩm Ngạo Tuyết trong mắt hiện lên châm chọc.
Lão tổ tông đỡ trán nói: “Một đám ngu xuẩn! Tất cả đi nhận hai mươi bản tử để nhớ đời!”
“Tổ mẫu, Song Nhi thân thể yếu đuối chịu không nổi phạt, tôn nhi nguyện thay nàng gánh vác.”
“Con và đại ca cùng nhau gánh vác!”
Nhìn huynh đệ họ vì bảo vệ Thẩm Vô Song mà làm đến bước này, lão tổ tông thở dài, đau đầu nhức nhối, nhíu mày phất tay, ra hiệu mọi người lui ra.
Trình ma ma tiến lên nói: “Lão tổ tông cần tĩnh dưỡng, hôm nay đến đây thôi, các vị lui xuống trước.”
Thẩm Như Phong và Thẩm Như Lan lãnh 30 đại bản, Thẩm Dực và Trần Mỹ Ngọc vội đưa Thẩm Vô Song về Lưu Li Các.
Chỉ có Thẩm Ngạo Tuyết đứng tại chỗ chưa động, trong mắt lo lắng nhìn theo lão tổ tông được người đỡ vào phòng ngủ.
“Cô nương, ngài về Dao Quang Các nghỉ ngơi, lão nô sẽ phái lang trung đến giúp ngài xử lý vết thương.”
“Thương của ta không sao, ngược lại thân mình tổ mẫu có vẻ không tốt.”
Tính thời gian, lão tổ tông còn không đến nửa năm để sống, nghĩ đến hiện tại đã tới lúc dầu cạn đèn tắt.
Nói xong, nàng xốc tay áo, lộ ra những vết thương tróc da lột thịt, từng vết dao đâm ghê rợn, khiến người ta không nỡ nhìn.
“Ngươi tiện nhân, chưa từng nói máu ngươi có độc, rõ ràng là ngươi cố ý hại Song Nhi...” Thẩm Như Lan không phục, từ mặt đất đứng lên lao về phía nàng.
Thẩm Như Phong vội vàng ngăn lại: “Làm trò trước mặt tổ mẫu, không thể hồ nháo!”
Lão tổ tông sắc mặt tối tăm, ánh mắt mang theo gió lạnh đảo qua Thẩm gia mọi người, giơ tay hung hăng vỗ tay vịn ghế.
“Các ngươi thật quá đáng! Lợi dụng lúc ta không có ở đây, dám ức hiếp Ngạo Tuyết? Ta xem các ngươi đều bị mù mắt, không phân biệt ai là huyết mạch Thẩm gia!”
“Mẫu thân bớt giận, đều là lỗi của nhi tử!” Thẩm Dực vội vàng quỳ xuống.
Trần Mỹ Ngọc khóc lóc: “Mẫu thân, chúng ta không khi dễ Ngạo Tuyết, nhưng nếu không phải vì nàng trở về Thẩm gia, Song Nhi làm sao lại nhảy xuống hàn đàm mà nhiễm hàn tật? Đây là nàng thiếu Song Nhi, nên nàng phải cứu!”
Thẩm Như Lan phụ họa: “Đúng! Nếu không vì nàng, Song Nhi sẽ không thành ra thế này, tất cả đều là lỗi của Thẩm Ngạo Tuyết!”
Lão tổ tông bị tức giận đến đau đầu, quát: “Các ngươi quả thực thị phi bất phân! Ngạo Tuyết vốn là huyết mạch Thẩm gia, nhận tổ quy tông là lẽ thường. Thẩm Vô Song tự nhảy sông là tự làm tự chịu, sao lại đổ lỗi cho cháu gái của ta?”
Huynh đệ hai người bị chất vấn á khẩu không trả lời được, đành cúi đầu.
Thẩm Vô Song trong mắt hiện lên vô số tinh quang, hơi nhíu mày rồi rơi hai hàng lệ thanh. Nàng thân mình phiêu diêu run rẩy quỳ trên mặt đất.
“Tổ mẫu… Không, lão tổ tông bớt giận, tất cả đều là lỗi của ta, là ta không biết giữ mình, ngài muốn trách phạt thì phạt ta đi! Không liên quan đến cha mẹ và các ca ca, họ chỉ lo lắng cho ta thôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Song Nhi!” Thẩm Như Phong trong mắt hiện lên đau lòng, cũng quỳ xuống theo, “Tổ mẫu muốn phạt thì phạt con, là trưởng tử Thẩm gia mà không bảo vệ tốt muội muội, khiến nàng nhiễm hàn tật và làm tổ mẫu giận, đều là lỗi của con!”
“Không phải lỗi đại ca, là lỗi của con, tổ mẫu phạt con đi!” Thẩm Như Lan cũng vội vàng nhận lỗi.
Thấy bọn họ lần lượt quỳ xuống lãnh phạt, Thẩm Ngạo Tuyết trong mắt hiện lên châm chọc.
Lão tổ tông đỡ trán nói: “Một đám ngu xuẩn! Tất cả đi nhận hai mươi bản tử để nhớ đời!”
“Tổ mẫu, Song Nhi thân thể yếu đuối chịu không nổi phạt, tôn nhi nguyện thay nàng gánh vác.”
“Con và đại ca cùng nhau gánh vác!”
Nhìn huynh đệ họ vì bảo vệ Thẩm Vô Song mà làm đến bước này, lão tổ tông thở dài, đau đầu nhức nhối, nhíu mày phất tay, ra hiệu mọi người lui ra.
Trình ma ma tiến lên nói: “Lão tổ tông cần tĩnh dưỡng, hôm nay đến đây thôi, các vị lui xuống trước.”
Thẩm Như Phong và Thẩm Như Lan lãnh 30 đại bản, Thẩm Dực và Trần Mỹ Ngọc vội đưa Thẩm Vô Song về Lưu Li Các.
Chỉ có Thẩm Ngạo Tuyết đứng tại chỗ chưa động, trong mắt lo lắng nhìn theo lão tổ tông được người đỡ vào phòng ngủ.
“Cô nương, ngài về Dao Quang Các nghỉ ngơi, lão nô sẽ phái lang trung đến giúp ngài xử lý vết thương.”
“Thương của ta không sao, ngược lại thân mình tổ mẫu có vẻ không tốt.”
Tính thời gian, lão tổ tông còn không đến nửa năm để sống, nghĩ đến hiện tại đã tới lúc dầu cạn đèn tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro