Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Giằng Co Trong...
2024-10-25 15:14:56
Tiêu Vãn Sương thật là khóc không ra nước mắt, tật xấu chưa kịp suy nghĩ đã nói chuyện này khi nào mới sửa được, hu hu.
Nàng sao lại càn rỡ trước mặt Hàn Vương gia như vậy, mạng nhỏ này còn cần nữa không?
Kỳ Liên Hàn đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, hai mắt linh động, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, làn da trắng nõn. Tuy tuổi không lớn, lại trổ mã như hoa sen trên mặt nước thanh tú động lòng người. Một nữ hài tử như vậy tuy không phải tuyệt sắc, sau khi lớn lên cũng nhất định là một tiểu mỹ nhân bại hoại.
Tiêu Vãn Sương thực sự có một loại xúc động đánh cược mạng nhỏ của mình, nếu có thể chết trong tay Kỳ Liên Hàn cũng tốt, coi như trả mạng cho hắn.
Nhưng mà nàng không muốn chết, thù của nàng còn chưa báo, đám người Kỳ Liên Thành, Tiêu Vũ Ninh, Thẩm Mính Hương còn đang sống rất tốt trên đời này, nàng làm sao có thể đi tìm chết.
“Khụ khụ, Kỳ, Kỳ, Kỳ Liên Hàn, ngài buông tay, chỉ cần ngài, ngài buông tay, ta liền nói cho ngài một chuyện.”
“Hửm? Nói đi, ngươi muốn nói cho bổn vương chuyện gì?”
Kỳ Liên Hàn vẻ mặt hài hước nhìn chằm chằm Tiêu Vãn Sương, tay cũng buông lỏng ra. Hắn thật muốn nhìn tiểu nha đầu này có thể chơi trò gian xảo gì, người ở dưới mí mắt mình, nàng còn có thể chạy hay sao.
Tiểu nha đầu này cũng quá lớn mật, dám đại nghịch bất đạo gọi thẳng tên huý của hắn.
“Đó chính là, ta cực kỳ chán ghét ngài.”
Dứt lời, Tiêu Vãn Sương thả người nhảy, nhảy vào suối nước nóng, nàng muốn bơi trở về, nàng bơi lội tương đối tốt. Ngược lại, Kỳ Liên Hàn không biết bơi lội, ha ha.
Nữ nhân đáng chết, thế mà lại lừa hắn một vố.
Kỳ Liên Hàn cũng nhảy theo vào suối nước nóng, hắn tóm lấy Tiêu Vãn Sương đã bơi thật xa bắt trở về, hắn dùng tay bắt lấy một cánh tay của Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương cảm giác chính mình bị lừa, không ngờ Kỳ Liên Hàn cũng biết bơi. Kiếp trước nàng thật sự là không hiểu biết thấu triệt Kỳ Liên Hàn.
Tiêu Vãn Sương phản kháng, cùng Kỳ Liên Hàn giằng co trong nước mười mấy chiêu, nàng không muốn chết.
“Thân thủ không tồi, ai dạy ngươi?” Kỳ Liên Hàn trong lòng có chút nghi hoặc, tiểu nha đầu bỗng dưng từ đâu nhảy ra này rốt cuộc là ai?
Vì sao chiêu thức của tiểu nha đầu này giống của hắn? Dường như những chiêu thức này đều là hắn dạy ra vậy. Chiêu thức này quả thực quá giống chiêu thức của hắn.
Tiêu Vãn Sương thực khinh thường liếc Kỳ Liên Hàn một cái. Đương nhiên là kiếp trước ngươi dạy a! Chẳng qua kiếp này ngươi không biết, hừ hừ.
“Ngài quản được sao?” Tiêu Vãn Sương bĩu môi.
“Ngươi lẻn vào vương phủ, hái trộm quả Cửu Diệp của bổn vương, rốt cuộc muốn thế nào?”
“Là ai phái ngươi tới phủ Hàn Vương, chẳng lẽ là Kỳ Liên Thành?” Quanh thân Kỳ Liên Hàn tản ra lạnh lẽo.
Kỳ Liên Thành, tay nhỏ mảnh khảnh của Tiêu Vãn Sương nắm chặt thành quyền, nhớ tới hành động kiếp trước của Kỳ Liên Thành nàng làm sao có thể không hận.
“Ta mặc kệ ngài tin hay không, ta sẽ không hại ngài, ta cũng không phải do Kỳ Liên Thành phái tới, ta chỉ là vì quả Cửu Diệp mà đến.” Tiêu Vãn Sương nhìn Kỳ Liên Hàn, trong lòng tràn ngập chột dạ cùng áy náy.
Nàng thực có lỗi với hắn, kiếp trước nàng vì Kỳ Liên Thành thế mà lại hại chết hắn. Tuy rằng nàng không phải cố ý muốn hại chết Kỳ Liên Hàn.
Đầu tóc Tiêu Vãn Sương bị nước suối làm cho ướt nhẹp, nước trên tóc vẫn luôn tích tóc nhỏ xuống.
“Ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin sao?” Kỳ Liên Hàn mắt lạnh nhìn Tiêu Vãn Sương.
Hắn không dễ tin người khác, nếu hắn dễ dàng tin người như vậy, hắn sẽ không sống được đến bây giờ, cũng sẽ không trở thành Hàn Vương.
Kỳ Liên Hàn dáng người thon dài cao lớn, ngũ quan kiên nghị tuấn mỹ, võ công cao cường. Nếu không tàn phế, chắc là có rất nhiều nữ tử thích hắn!
Tiêu Vãn Sương thần sắc hoảng hốt, nếu người lúc trước nàng yêu là Kỳ Liên Hàn mà không phải Kỳ Liên Thành thì sẽ là kết quả gì.
“Ta trúng độc, cần có quả Cửu Diệp giải độc, chính là đơn giản như vậy.” Tiêu Vãn Sương tức giận kêu lên với Kỳ Liên Hàn.
“Mặc kệ là vì cái gì, hôm nay ngươi phải chết.”
Bí mật che giấu đã lâu như vậy hôm nay vậy mà bị tiểu nha đầu này vạch trần, nếu nha đầu này thật sự là thám tử của Kỳ Liên Thành, hậu quả không dám tưởng tượng.
Kỳ Liên Hàn duỗi tay liền muốn lấy mạng Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương cảm giác cuộc đời này xong rồi, chẳng lẽ nhất định phải mất mạng trong tay Kỳ Liên Hàn.
Trong nháy mắt Kỳ Liên Hàn muốn lấy mạng Tiêu Vãn Sương kia, đột nhiên một công tử anh tuấn đĩnh bạt xuất hiện, dùng gậy gỗ tập kích Kỳ Liên Hàn, Kỳ Liên Hàn theo đó ngã xuống đất.
Nàng sao lại càn rỡ trước mặt Hàn Vương gia như vậy, mạng nhỏ này còn cần nữa không?
Kỳ Liên Hàn đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, hai mắt linh động, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, làn da trắng nõn. Tuy tuổi không lớn, lại trổ mã như hoa sen trên mặt nước thanh tú động lòng người. Một nữ hài tử như vậy tuy không phải tuyệt sắc, sau khi lớn lên cũng nhất định là một tiểu mỹ nhân bại hoại.
Tiêu Vãn Sương thực sự có một loại xúc động đánh cược mạng nhỏ của mình, nếu có thể chết trong tay Kỳ Liên Hàn cũng tốt, coi như trả mạng cho hắn.
Nhưng mà nàng không muốn chết, thù của nàng còn chưa báo, đám người Kỳ Liên Thành, Tiêu Vũ Ninh, Thẩm Mính Hương còn đang sống rất tốt trên đời này, nàng làm sao có thể đi tìm chết.
“Khụ khụ, Kỳ, Kỳ, Kỳ Liên Hàn, ngài buông tay, chỉ cần ngài, ngài buông tay, ta liền nói cho ngài một chuyện.”
“Hửm? Nói đi, ngươi muốn nói cho bổn vương chuyện gì?”
Kỳ Liên Hàn vẻ mặt hài hước nhìn chằm chằm Tiêu Vãn Sương, tay cũng buông lỏng ra. Hắn thật muốn nhìn tiểu nha đầu này có thể chơi trò gian xảo gì, người ở dưới mí mắt mình, nàng còn có thể chạy hay sao.
Tiểu nha đầu này cũng quá lớn mật, dám đại nghịch bất đạo gọi thẳng tên huý của hắn.
“Đó chính là, ta cực kỳ chán ghét ngài.”
Dứt lời, Tiêu Vãn Sương thả người nhảy, nhảy vào suối nước nóng, nàng muốn bơi trở về, nàng bơi lội tương đối tốt. Ngược lại, Kỳ Liên Hàn không biết bơi lội, ha ha.
Nữ nhân đáng chết, thế mà lại lừa hắn một vố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Liên Hàn cũng nhảy theo vào suối nước nóng, hắn tóm lấy Tiêu Vãn Sương đã bơi thật xa bắt trở về, hắn dùng tay bắt lấy một cánh tay của Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương cảm giác chính mình bị lừa, không ngờ Kỳ Liên Hàn cũng biết bơi. Kiếp trước nàng thật sự là không hiểu biết thấu triệt Kỳ Liên Hàn.
Tiêu Vãn Sương phản kháng, cùng Kỳ Liên Hàn giằng co trong nước mười mấy chiêu, nàng không muốn chết.
“Thân thủ không tồi, ai dạy ngươi?” Kỳ Liên Hàn trong lòng có chút nghi hoặc, tiểu nha đầu bỗng dưng từ đâu nhảy ra này rốt cuộc là ai?
Vì sao chiêu thức của tiểu nha đầu này giống của hắn? Dường như những chiêu thức này đều là hắn dạy ra vậy. Chiêu thức này quả thực quá giống chiêu thức của hắn.
Tiêu Vãn Sương thực khinh thường liếc Kỳ Liên Hàn một cái. Đương nhiên là kiếp trước ngươi dạy a! Chẳng qua kiếp này ngươi không biết, hừ hừ.
“Ngài quản được sao?” Tiêu Vãn Sương bĩu môi.
“Ngươi lẻn vào vương phủ, hái trộm quả Cửu Diệp của bổn vương, rốt cuộc muốn thế nào?”
“Là ai phái ngươi tới phủ Hàn Vương, chẳng lẽ là Kỳ Liên Thành?” Quanh thân Kỳ Liên Hàn tản ra lạnh lẽo.
Kỳ Liên Thành, tay nhỏ mảnh khảnh của Tiêu Vãn Sương nắm chặt thành quyền, nhớ tới hành động kiếp trước của Kỳ Liên Thành nàng làm sao có thể không hận.
“Ta mặc kệ ngài tin hay không, ta sẽ không hại ngài, ta cũng không phải do Kỳ Liên Thành phái tới, ta chỉ là vì quả Cửu Diệp mà đến.” Tiêu Vãn Sương nhìn Kỳ Liên Hàn, trong lòng tràn ngập chột dạ cùng áy náy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thực có lỗi với hắn, kiếp trước nàng vì Kỳ Liên Thành thế mà lại hại chết hắn. Tuy rằng nàng không phải cố ý muốn hại chết Kỳ Liên Hàn.
Đầu tóc Tiêu Vãn Sương bị nước suối làm cho ướt nhẹp, nước trên tóc vẫn luôn tích tóc nhỏ xuống.
“Ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin sao?” Kỳ Liên Hàn mắt lạnh nhìn Tiêu Vãn Sương.
Hắn không dễ tin người khác, nếu hắn dễ dàng tin người như vậy, hắn sẽ không sống được đến bây giờ, cũng sẽ không trở thành Hàn Vương.
Kỳ Liên Hàn dáng người thon dài cao lớn, ngũ quan kiên nghị tuấn mỹ, võ công cao cường. Nếu không tàn phế, chắc là có rất nhiều nữ tử thích hắn!
Tiêu Vãn Sương thần sắc hoảng hốt, nếu người lúc trước nàng yêu là Kỳ Liên Hàn mà không phải Kỳ Liên Thành thì sẽ là kết quả gì.
“Ta trúng độc, cần có quả Cửu Diệp giải độc, chính là đơn giản như vậy.” Tiêu Vãn Sương tức giận kêu lên với Kỳ Liên Hàn.
“Mặc kệ là vì cái gì, hôm nay ngươi phải chết.”
Bí mật che giấu đã lâu như vậy hôm nay vậy mà bị tiểu nha đầu này vạch trần, nếu nha đầu này thật sự là thám tử của Kỳ Liên Thành, hậu quả không dám tưởng tượng.
Kỳ Liên Hàn duỗi tay liền muốn lấy mạng Tiêu Vãn Sương.
Tiêu Vãn Sương cảm giác cuộc đời này xong rồi, chẳng lẽ nhất định phải mất mạng trong tay Kỳ Liên Hàn.
Trong nháy mắt Kỳ Liên Hàn muốn lấy mạng Tiêu Vãn Sương kia, đột nhiên một công tử anh tuấn đĩnh bạt xuất hiện, dùng gậy gỗ tập kích Kỳ Liên Hàn, Kỳ Liên Hàn theo đó ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro