Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Thừa Tướng Mềm...
2024-10-25 15:14:56
“Lý tổng quản, ta, đây là Hạ Linh Thảo.” Tiêu Vãn Sương đưa Hạ Linh Thảo cho Lý tổng quản.
Lý tổng quản nhìn Hạ Linh Thảo trên tay Tiêu Vãn Sương, hình dạng màu sắc, không nghi ngờ gì chính là Hạ Linh Thảo mà Mộc Thượng Hành đã miêu tả.
Lý tổng quản nghĩ thầm tiểu thư tốt như vậy sao có thể tự mình gặp gỡ nam nhân, hắn cảm thấy tiểu thư nhà hắn nhất định là bị nam nhân này lừa, hắn liếc Kỳ Liên Hàn một cái, giận dữ nói, “Ta giết ngươi cái tên cuồng đồ dám khinh bạc tiểu thư nhà ta này.”
Lý tổng quản chiêu thức từng bước ép sát, Kỳ Liên Hàn không muốn với so đo hắn, chiêu thức cũng nhường hắn ba phần.
Tiêu Vãn Sương thấy Lý tổng quản từng bước ép sát, lo lắng hô to, “Không phải, Lý tổng quản, hắn không phải cuồng đồ khinh bạc ta, hắn là người ta thích, xin ngươi lưu tình.”
Lý tổng quản ngừng tay, lắc lắc đầu, nói, “Tiểu thư, mắt thấy ngài sắp cập kê, ta cũng không quản được ngài, tiểu thư ngài tự giải quyết cho tốt đi.”
Lý tổng quản rất là bất đắc dĩ, tiểu thư đã lớn, có người yêu thích là chuyện thực bình thường. Chỉ mong tiểu thư có thể xử lý tốt quan hệ với người này, đừng làm thừa tướng đại nhân khó xử.
Tiêu Vãn Sương liếc nhìn Kỳ Liên Hàn một cái, thản nhiên cười, kiên định nói, “Ta tin tưởng hắn là một lòng một dạ với ta.”
Lý tổng quản nghĩ thầm, tiểu thư hiện tại là chớm biết yêu, ai cũng không khuyên được, về sau sẽ suy nghĩ cẩn thận.
“Ngươi tốt nhất cách tiểu thư nhà ta xa một chút, tiểu thư nhà ta cũng không phải người ngươi có thể thích.” Lý tổng quản tuy sợ hãi Kỳ Liên Hàn, lại vẫn đè né sợ hãi trong lòng nói.
Trên người Kỳ Liên Hàn tản ra khí thế cao cao tại thượng, làm người ta sợ hãi, Lý tổng quản đi theo bên cạnh Tiêu thừa tướng nhiều năm cũng không ngoại lệ. Lý tổng quản nghĩ thầm, người này là ai, thật là không đơn giản.
Kỳ Liên Hàn bá đạo cường thế ôm lấy thân thể Tiêu Vãn Sương nói, “Lý tổng quản, ngươi cũng đừng phí tâm tư, Sương Sương sớm muộn cũng là người của ta.”
Tiêu Vãn Sương dẫm Kỳ Liên Hàn một cái, nói, “Ai là người của ngài a? Ngài nếu đã đồng ý gả cho ta, ngài chính là người của ta.”
Đồng ý gả cho tiểu thư, người này có ý gì? Chẳng lẽ là muốn ở rể phủ thừa tướng, Lý tổng quản trong lòng suy đoán. Đồng thời, Lý tổng quản lại thực lo lắng. Thừa tướng đại nhân nhà hắn đã ngầm đồng ý để Vãn Sương tiểu thư thay Vũ Ninh tiểu thư gả cho Hàn Vương gia, Vãn Sương tiểu thư ngày sau phải gả cho Hàn Vương. Lý tổng quản không biết Hàn Vương chính chủ kỳ thật đang ở chỗ này.
Bởi vì Lý tổng quản chân bị thương, chậm trễ hành trình, sau đó vết thương trên chân Lý tổng quản tốt lên, Tiêu Vãn Sương và Lý tổng quản cùng nhau về tới phủ Thừa tướng. Trở lại phủ Thừa tướng, Lý tổng quản im bặt không nhắc tới chuyện Tiêu Vãn Sương lén gặp nam nhân, chỉ nói Tiêu Vãn Sương đã mang về Hạ Linh Thảo.
Tiêu Vãn Sương không ở nhà đã nhiều ngày, Tiêu thừa tướng bệnh lại nặng thêm, tuy rằng có phương thuốc của Mộc Thượng Hành, rốt cuộc vẫn là thiếu Hạ Linh Thảo. Trong lúc đó, Thẩm Mính Hương cũng từng mời đại phu nổi danh khác, nhưng hiệu quả trị liệu xa xa không bằng Mộc Thượng Hành.
Lý tổng quản giao Hạ Linh Thảo cho Mộc Thượng Hành.
Mộc Thượng Hành nhìn nhìn, nói, “Không sai, đây chính xác là Hạ Linh Thảo không thể nghi ngờ.”
Tiêu Vãn Sương mang về Hạ Linh Thảo, người phủ Thừa tướng đều thực vui vẻ, thừa tướng đại nhân rốt cuộc được cứu rồi.
Mộc Thượng Hành mang Hạ Linh Thảo đi, đi nấu thuốc.
Thuốc nấu xong, Tiêu Cảnh Nhiên uống vào, thân mình quả nhiên tốt lên không ít.
Lý tổng quản ở bên giường nói không ít lời hay về Tiêu Vãn Sương, còn nói Tiêu Vãn Sương vì hái Hạ Linh Thảo này mà thiếu chút mất mạng.
Tiêu Cảnh Nhiên mềm lòng. Ông trước kia có phải rất quá đáng với đứa nữ nhi này hay không?
Tiêu Cảnh Nhiên trong lòng có chút chua xót, nhìn Tiêu Vãn Sương nói, “Sương Nhi, lại đây, để cha xem xem con thật kỹ nào.”
Tiêu Vãn Sương nghe thấy Tiêu Cảnh Nhiên gọi nàng, tiến lên trước một bước.
Đúng lúc này, Đường Bích Lạc mang theo Tiêu Túc tiến đến vấn an Tiêu thừa tướng.
Tiêu Túc thấy Tiêu Vãn Sương cũng ở chỗ này, hận đến ngứa răng. Hắn bởi vì chó săn lớn của Nam Cung Giác bị phụ thân mình trách phạt, hắn nghe nói, ngày ấy là nha hoàn của Tiêu Vãn Sương dắt chó săn kia tới. Hắn nhất định phải bày sắc mặt cho Tiêu Vãn Sương xem một chút.
Lý tổng quản nhìn Hạ Linh Thảo trên tay Tiêu Vãn Sương, hình dạng màu sắc, không nghi ngờ gì chính là Hạ Linh Thảo mà Mộc Thượng Hành đã miêu tả.
Lý tổng quản nghĩ thầm tiểu thư tốt như vậy sao có thể tự mình gặp gỡ nam nhân, hắn cảm thấy tiểu thư nhà hắn nhất định là bị nam nhân này lừa, hắn liếc Kỳ Liên Hàn một cái, giận dữ nói, “Ta giết ngươi cái tên cuồng đồ dám khinh bạc tiểu thư nhà ta này.”
Lý tổng quản chiêu thức từng bước ép sát, Kỳ Liên Hàn không muốn với so đo hắn, chiêu thức cũng nhường hắn ba phần.
Tiêu Vãn Sương thấy Lý tổng quản từng bước ép sát, lo lắng hô to, “Không phải, Lý tổng quản, hắn không phải cuồng đồ khinh bạc ta, hắn là người ta thích, xin ngươi lưu tình.”
Lý tổng quản ngừng tay, lắc lắc đầu, nói, “Tiểu thư, mắt thấy ngài sắp cập kê, ta cũng không quản được ngài, tiểu thư ngài tự giải quyết cho tốt đi.”
Lý tổng quản rất là bất đắc dĩ, tiểu thư đã lớn, có người yêu thích là chuyện thực bình thường. Chỉ mong tiểu thư có thể xử lý tốt quan hệ với người này, đừng làm thừa tướng đại nhân khó xử.
Tiêu Vãn Sương liếc nhìn Kỳ Liên Hàn một cái, thản nhiên cười, kiên định nói, “Ta tin tưởng hắn là một lòng một dạ với ta.”
Lý tổng quản nghĩ thầm, tiểu thư hiện tại là chớm biết yêu, ai cũng không khuyên được, về sau sẽ suy nghĩ cẩn thận.
“Ngươi tốt nhất cách tiểu thư nhà ta xa một chút, tiểu thư nhà ta cũng không phải người ngươi có thể thích.” Lý tổng quản tuy sợ hãi Kỳ Liên Hàn, lại vẫn đè né sợ hãi trong lòng nói.
Trên người Kỳ Liên Hàn tản ra khí thế cao cao tại thượng, làm người ta sợ hãi, Lý tổng quản đi theo bên cạnh Tiêu thừa tướng nhiều năm cũng không ngoại lệ. Lý tổng quản nghĩ thầm, người này là ai, thật là không đơn giản.
Kỳ Liên Hàn bá đạo cường thế ôm lấy thân thể Tiêu Vãn Sương nói, “Lý tổng quản, ngươi cũng đừng phí tâm tư, Sương Sương sớm muộn cũng là người của ta.”
Tiêu Vãn Sương dẫm Kỳ Liên Hàn một cái, nói, “Ai là người của ngài a? Ngài nếu đã đồng ý gả cho ta, ngài chính là người của ta.”
Đồng ý gả cho tiểu thư, người này có ý gì? Chẳng lẽ là muốn ở rể phủ thừa tướng, Lý tổng quản trong lòng suy đoán. Đồng thời, Lý tổng quản lại thực lo lắng. Thừa tướng đại nhân nhà hắn đã ngầm đồng ý để Vãn Sương tiểu thư thay Vũ Ninh tiểu thư gả cho Hàn Vương gia, Vãn Sương tiểu thư ngày sau phải gả cho Hàn Vương. Lý tổng quản không biết Hàn Vương chính chủ kỳ thật đang ở chỗ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì Lý tổng quản chân bị thương, chậm trễ hành trình, sau đó vết thương trên chân Lý tổng quản tốt lên, Tiêu Vãn Sương và Lý tổng quản cùng nhau về tới phủ Thừa tướng. Trở lại phủ Thừa tướng, Lý tổng quản im bặt không nhắc tới chuyện Tiêu Vãn Sương lén gặp nam nhân, chỉ nói Tiêu Vãn Sương đã mang về Hạ Linh Thảo.
Tiêu Vãn Sương không ở nhà đã nhiều ngày, Tiêu thừa tướng bệnh lại nặng thêm, tuy rằng có phương thuốc của Mộc Thượng Hành, rốt cuộc vẫn là thiếu Hạ Linh Thảo. Trong lúc đó, Thẩm Mính Hương cũng từng mời đại phu nổi danh khác, nhưng hiệu quả trị liệu xa xa không bằng Mộc Thượng Hành.
Lý tổng quản giao Hạ Linh Thảo cho Mộc Thượng Hành.
Mộc Thượng Hành nhìn nhìn, nói, “Không sai, đây chính xác là Hạ Linh Thảo không thể nghi ngờ.”
Tiêu Vãn Sương mang về Hạ Linh Thảo, người phủ Thừa tướng đều thực vui vẻ, thừa tướng đại nhân rốt cuộc được cứu rồi.
Mộc Thượng Hành mang Hạ Linh Thảo đi, đi nấu thuốc.
Thuốc nấu xong, Tiêu Cảnh Nhiên uống vào, thân mình quả nhiên tốt lên không ít.
Lý tổng quản ở bên giường nói không ít lời hay về Tiêu Vãn Sương, còn nói Tiêu Vãn Sương vì hái Hạ Linh Thảo này mà thiếu chút mất mạng.
Tiêu Cảnh Nhiên mềm lòng. Ông trước kia có phải rất quá đáng với đứa nữ nhi này hay không?
Tiêu Cảnh Nhiên trong lòng có chút chua xót, nhìn Tiêu Vãn Sương nói, “Sương Nhi, lại đây, để cha xem xem con thật kỹ nào.”
Tiêu Vãn Sương nghe thấy Tiêu Cảnh Nhiên gọi nàng, tiến lên trước một bước.
Đúng lúc này, Đường Bích Lạc mang theo Tiêu Túc tiến đến vấn an Tiêu thừa tướng.
Tiêu Túc thấy Tiêu Vãn Sương cũng ở chỗ này, hận đến ngứa răng. Hắn bởi vì chó săn lớn của Nam Cung Giác bị phụ thân mình trách phạt, hắn nghe nói, ngày ấy là nha hoàn của Tiêu Vãn Sương dắt chó săn kia tới. Hắn nhất định phải bày sắc mặt cho Tiêu Vãn Sương xem một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro