Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ
Đây Vốn Là Nhà...
2024-09-16 00:03:46
Tô Lương Thiển cúi mặt thấp xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, đã bối rối lại thêm khó xử.
Lúc này hai từ mẫu thân nàng tuyệt đối không thể mở miệng gọi được, sau này có thể không gọi, nàng cũng sẽ không gọi. Dù sao nàng cũng là nha đầu lớn lên ở một địa phương nhỏ, không hiểu quy củ, bọn họ là người rộng lượng, đương nhiên là sẽ không so đo với nàng.
“Đừng làm khó con bé.”
Tiêu Yến vẫn dịu dàng hiền lành như trước: “Con đã trở về rồi thì cứ như ở Vân Châu, xem đây là nhà của mình.”
Quế ma ma đứng sau Tô Lương Thiển nhíu mày, Tô Lương Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng: “Đây vốn là nhà của ta.”
Tiêu Yến ngẩn ra, sắc mặt lập tức khó coi, Tô Lương Thiển nhếch môi, tiếp tục hỏi: “Nơi này chẳng lẽ không phải nhà của ta sao?”
Tiêu Yến bị hỏi khó, vẫn là Phương ma ma ở bên cạnh phản ứng nhanh: “Nơi này đương nhiên nhiên là nhà của tiểu thư rồi, chỉ là, Vân Châu không thể so với kinh thành được, phu nhân là sợ người câu nệ.”
“Ồ.”
Tô Lương Thiển kéo dài tiếng “ồ” ra, khiến người ta thấy ý tứ sâu xa.
Thái độ của nàng từ đầu đến cuối vẫn không nóng không lạnh, khiến Tiêu Yến tức giận trong lòng, cũng không có tâm trạng diễn trò nữa, đúng lúc mày thì có hạ nhân dâng trà, Tiêu Yến nhận lấy rồi uống một ngụm, ngăn chặn sự khó chịu với cơn giận dữ ở đáy lòng, hỏi: “Đỗ ma ma đâu?”
Về kế hoạch khiến cho Tô Lương Thiển phải thân bại danh liệt lần này, Tiêu Yến vẫn luôn cảm thấy kín kẽ không chê vào đâu được, không hề có sơ hở tí nào cả, kết quả như bây giờ, bà ta căn bản là không hiểu vì sao, hoàn toàn không chấp nhận được.
Đúng như Tô Lương Thiển nghĩ, Tiêu Yến đến nay cũng không biết chuyện Đỗ ma ma, vẫn còn nghĩ Đỗ ma ma vẫn luôn ở bên cạnh Tô Lương Thiển, có thể biết được vài chuyện từ miệng bà ta.
“Chết rồi.”
“Choang” một tiếng, chén trà vẫn chưa buông xuống trên tay Tiêu Yến rớt xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, bà ta ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thiển, ánh mắt ác liệt, không dám tin: “Con nói cái gì?”
Tô Lương Thiển cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào sắc mặt khó coi của Tiêu Yến, bình tĩnh trả lời: “Ta nói, Đỗ ma ma chết rồi.”
Tiêu Yến dềnh dàng đứng lên: “Chết rồi?”
Tay Tiêu Yến vịn vào cái bàn nhỏ ở giữa giường gỗ, giọng nói sắc bén: “Đỗ ma ma xưa nay khỏe mạnh, một người đang yên lành, sao nói chết thì có thể chết được chứ?”
Quế ma ma nhìn Tiêu Yến đang không khống chế được cảm xúc, ngăn ở trước người Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển hờ hững đứng sau lưng Quế ma ma nói: “Phu nhân là đang trách ta sao?”
Phương ma ma nghe thấy tin tức Đỗ ma ma đã chết cũng sững sốt, cho đến khi Tô Lương Thiển mở miệng mới phản ứng kịp, chẳng qua là sự bi thương không giống với sự bi thương của Tiêu Yến, trong lòng bà ta thấy mừng thầm nhiều hơn.
Cùng là ma ma quản sự bên cạnh Tiêu Yến, chuyện bà ta làm, chủ ý bà ta đưa ra nhiều hơn. Nhưng Đỗ ma ma ỷ vào thân phận vú nuôi của Tiêu Yến, không hề coi bà ta ra gì, nói chuyện thì khó nghe. Mặc dù Tiêu Yến trọng dụng bà ta, nhưng lại luôn thiên vị Đỗ ma ma hơn. Hai người oán hận chất chứa đã lâu, cái chết của Đỗ ma ma thật là đúng ý của bà ta.
Bà ta đi đến trước mặt Tiêu Yến, đè một cái lên tay Tiêu Yến thầm ra hiệu: “Để nô tỳ gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vỡ trong phòng.”
Rất nhanh sau đó có nha hoàn đến quét dọn sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, đồng thời đưa lên chén trà nóng khác cho Tiêu Yến, Tiêu Yến vừa đau lòng lại vừa tức giận, muốn phát cáu lên nhưng nghĩ tới hôn sự trên người Tô Lương Thiển còn chưa hủy bỏ, nên cũng kìm nén nói: “Đỗ ma ma là do đi đón con mới xảy ra chuyện, bà ta là ma ma bên cạnh ta, lẽ nào ta không nên hỏi cho rõ ràng sao?”
Mặc dù giọng nói không dọa người, nhưng mà ý trách cứ vẫn rất rõ ràng.
“Nếu phu nhân đã muốn biết, vậy Quế ma ma, ngươi cứ nói lại sự thật đi.”
Quế ma ma đáp một tiếng rồi nhìn Tiêu Yến nói: “Lúc Đỗ ma ma đến Vân Châu, vừa hay lúc đó tiểu viện của tiểu thư gặp hỏa hoạn, tiểu thư thân thể khó chịu, không thể lập tức lên đường. Đỗ ma ma không chịu nổi, đi sòng bạc, nhìn trúng thứ được người ta cầm đến làm vốn đánh bạc, cứ nói là của phu nhân, muốn đoạt lại, người kia đương nhiên không đồng ý, đôi bên động thủ, Đỗ ma ma đánh không lại hắn ta, gọi hết hộ vệ từ phủ đến, đối phương cũng gọi đồng bọn đến, đám người kia rất lợi hại, giết hết tất cả hộ vệ trong phủ.”
“Nói bậy!” Tiêu Yến không hề tin tưởng, hừ lạnh một tiếng: “Ta không hề đi qua Vân Châu, người ở đó sao có thể có đồ của ta chứ?”
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái đấy, nhưng Đỗ ma ma là ma ma bên cạnh của người, ở cùng người lâu như vậy, bà ta cũng không đến nỗi mắt mờ, sao mà nhìn nhầm được chứ?”
“Ta thấy là ngươi đang nói…”
Chữ ‘láo’ còn chưa nói ra, Tô Lương Thiển đã đi tới trước người Quế ma ma, trên tay có thêm một đồ vặt, đung đưa trước mắt Tiêu Yến: “Chính là cái này, Đỗ ma ma nói, đây là đồ vật của phu nhân.”
Là một cái chuông bằng vàng ròng, không phải hình tròn bình thường mà là các mặt hình bầu dục, hoa văn các mặt không đồng nhất, nhưng đều cực kỳ tinh xảo, chính giữa còn có một viên đá hồng ngọc giá trị không nhỏ nữa.
Tiêu Yến nhìn cái chuông bằng vàng ròng đung đưa trước mặt, vẻ mặt lý trí khí thế ban đầu bị thay thế bởi sự tái nhợt, bà ta đưa tay ra muốn lấy, nhưng lại bị Tô Lương Thiển tránh đi.
Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lương Thiển, sắc mặt nàng như thường, khóe miệng hơi mỉm cười, cặp mắt kia sáng trong sâu thẳm, như thể đã nhìn thấu hết thảy. Trong lòng Tiêu Yến hơi sợ hãi, lui về phía sau một bước, ngã ngồi xuống ở cái giường gỗ lúc đầu.
“Phu nhân có biết vật này không?”
Tiêu Yến lại nhìn mấy lần, nhếch khóe miệng, cũng không hoàn toàn phủ nhận: “Có phần tương tự, ta đúng là có một cái chuông không khác gì mấy, khó trách ma ma sẽ nhìn lầm.”
“Ra là như thế, ta đã nói không thể nào, đồ của phu nhân làm sao có thể rơi vào tay một đám tặc phỉ được chứ?”
“Tặc phỉ sao?”
Tiêu Yến trợn to mắt, giọng nói bởi vì chột dạ càng thêm sắc bén, Tô Lương Thiển gật đầu, tiếp tục nói: “Phu nhân còn chưa biết, đám người sát hại Đỗ ma ma và hộ vệ là tặc phỉ chiếm cứ trên đỉnh núi Vân Châu, đều là những kẻ giết người không chớp mắt, ma ma là người của phủ Thị lang, xảy ra chuyện lớn như vậy, quan phủ cũng không dám ậm ờ, xuất binh diệt sạch bọn hắn. Thứ này, ta phải phí bao sức lực mới lấy được, dù sao đồ vật của phu nhân phủ Thị lang rơi vào tay một đám tặc phỉ, truyền ra ngoài không tốt đối cho thanh danh của phu nhân và cả của Tô phủ nữa, người nói xem có đúng hay không?”
Tô Lương Thiển càng nói, sắc mặt Tiêu Yến càng khó coi, đầu óc không tập trung đáp lại một tiếng đúng.
Tô Lương Thiển ngồi xuống bên cạnh Tiêu Yến, vuốt ve cái chuông trên tay, Tiêu Yến thấy tay nàng còn đang ấn loạn trên đó, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Tô Lương Thiển thấy bà ta căng thẳng, càng tỏ ra bình tĩnh thanh thản, Tiêu Yến nhìn nàng như thế, chỉ cảm thấy mình như bị lừa gạt, càng tỏ ra tức giận hơn, trầm mặt híp mắt, nghiêm nghị trách mắng: “Tại sao ngươi không ngăn bà ta lại?”
Đây là muốn đe dọa để nàng gánh lấy trách nhiệm của chuyện này, Tô Lương Thiển rũ mắt xuống, dùng giọng nói khí thế không thua bà ta, uất ức chất vấn: “Ta còn muốn hỏi phu nhân nữa đây, nô tài ức hiếp chủ tử, không theo quản giáo, đây là hành động mà hạ nhân bên cạnh đương gia chủ mẫu nên làm hay sao? Ta còn đang muốn nói với tổ mẫu và phụ thân về chuyện này đây.”
Thái độ của Tô Lương Thiển còn cường thế hơn cả Tiêu Yến, khí thế khiến người khác phải kinh sợ, Tiêu Yến đương nhiên biết tính nết của Đỗ ma ma là gì, không chỉ bà ta, mà lão phu nhân cũng biết, nếu chuyện này thật sự ầm ĩ lên, bản thân bà ta chắc chắn không chiếm được lợi ích gì, bà ta chịu đựng hạ thấp thái độ xuống: “Đỗ ma ma theo ta hơn hai mươi năm, ta…”
Tô Lương Thiển không trúng chiêu này: “Hộ vệ cùng đi lần này cũng bởi vì ma ma đó mà bị giết hết rồi. Chuyện này nếu truyền ra ngoài… còn có Tri châu phụ trách tiêu diệt tặc phỉ lần này nữa, phu nhân vẫn là nên ngẫm lại phải khắc phục hậu quả ra sao đi, nữ nhi cáo lui trước.”
Tô Lương Thiển phúc thân rời đi, đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn Tiêu Yến đang cau mày, sâu kín nhắc nhở: “Ta biết tình cảm của phu nhân với Đỗ ma ma thắm thiết, sai ở chỗ ma ma cưỡng cầu thứ không thuộc về mình, ắt sẽ gặp báo ứng.”
Lúc này hai từ mẫu thân nàng tuyệt đối không thể mở miệng gọi được, sau này có thể không gọi, nàng cũng sẽ không gọi. Dù sao nàng cũng là nha đầu lớn lên ở một địa phương nhỏ, không hiểu quy củ, bọn họ là người rộng lượng, đương nhiên là sẽ không so đo với nàng.
“Đừng làm khó con bé.”
Tiêu Yến vẫn dịu dàng hiền lành như trước: “Con đã trở về rồi thì cứ như ở Vân Châu, xem đây là nhà của mình.”
Quế ma ma đứng sau Tô Lương Thiển nhíu mày, Tô Lương Thiển ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng: “Đây vốn là nhà của ta.”
Tiêu Yến ngẩn ra, sắc mặt lập tức khó coi, Tô Lương Thiển nhếch môi, tiếp tục hỏi: “Nơi này chẳng lẽ không phải nhà của ta sao?”
Tiêu Yến bị hỏi khó, vẫn là Phương ma ma ở bên cạnh phản ứng nhanh: “Nơi này đương nhiên nhiên là nhà của tiểu thư rồi, chỉ là, Vân Châu không thể so với kinh thành được, phu nhân là sợ người câu nệ.”
“Ồ.”
Tô Lương Thiển kéo dài tiếng “ồ” ra, khiến người ta thấy ý tứ sâu xa.
Thái độ của nàng từ đầu đến cuối vẫn không nóng không lạnh, khiến Tiêu Yến tức giận trong lòng, cũng không có tâm trạng diễn trò nữa, đúng lúc mày thì có hạ nhân dâng trà, Tiêu Yến nhận lấy rồi uống một ngụm, ngăn chặn sự khó chịu với cơn giận dữ ở đáy lòng, hỏi: “Đỗ ma ma đâu?”
Về kế hoạch khiến cho Tô Lương Thiển phải thân bại danh liệt lần này, Tiêu Yến vẫn luôn cảm thấy kín kẽ không chê vào đâu được, không hề có sơ hở tí nào cả, kết quả như bây giờ, bà ta căn bản là không hiểu vì sao, hoàn toàn không chấp nhận được.
Đúng như Tô Lương Thiển nghĩ, Tiêu Yến đến nay cũng không biết chuyện Đỗ ma ma, vẫn còn nghĩ Đỗ ma ma vẫn luôn ở bên cạnh Tô Lương Thiển, có thể biết được vài chuyện từ miệng bà ta.
“Chết rồi.”
“Choang” một tiếng, chén trà vẫn chưa buông xuống trên tay Tiêu Yến rớt xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, bà ta ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thiển, ánh mắt ác liệt, không dám tin: “Con nói cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lương Thiển cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào sắc mặt khó coi của Tiêu Yến, bình tĩnh trả lời: “Ta nói, Đỗ ma ma chết rồi.”
Tiêu Yến dềnh dàng đứng lên: “Chết rồi?”
Tay Tiêu Yến vịn vào cái bàn nhỏ ở giữa giường gỗ, giọng nói sắc bén: “Đỗ ma ma xưa nay khỏe mạnh, một người đang yên lành, sao nói chết thì có thể chết được chứ?”
Quế ma ma nhìn Tiêu Yến đang không khống chế được cảm xúc, ngăn ở trước người Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển hờ hững đứng sau lưng Quế ma ma nói: “Phu nhân là đang trách ta sao?”
Phương ma ma nghe thấy tin tức Đỗ ma ma đã chết cũng sững sốt, cho đến khi Tô Lương Thiển mở miệng mới phản ứng kịp, chẳng qua là sự bi thương không giống với sự bi thương của Tiêu Yến, trong lòng bà ta thấy mừng thầm nhiều hơn.
Cùng là ma ma quản sự bên cạnh Tiêu Yến, chuyện bà ta làm, chủ ý bà ta đưa ra nhiều hơn. Nhưng Đỗ ma ma ỷ vào thân phận vú nuôi của Tiêu Yến, không hề coi bà ta ra gì, nói chuyện thì khó nghe. Mặc dù Tiêu Yến trọng dụng bà ta, nhưng lại luôn thiên vị Đỗ ma ma hơn. Hai người oán hận chất chứa đã lâu, cái chết của Đỗ ma ma thật là đúng ý của bà ta.
Bà ta đi đến trước mặt Tiêu Yến, đè một cái lên tay Tiêu Yến thầm ra hiệu: “Để nô tỳ gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vỡ trong phòng.”
Rất nhanh sau đó có nha hoàn đến quét dọn sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, đồng thời đưa lên chén trà nóng khác cho Tiêu Yến, Tiêu Yến vừa đau lòng lại vừa tức giận, muốn phát cáu lên nhưng nghĩ tới hôn sự trên người Tô Lương Thiển còn chưa hủy bỏ, nên cũng kìm nén nói: “Đỗ ma ma là do đi đón con mới xảy ra chuyện, bà ta là ma ma bên cạnh ta, lẽ nào ta không nên hỏi cho rõ ràng sao?”
Mặc dù giọng nói không dọa người, nhưng mà ý trách cứ vẫn rất rõ ràng.
“Nếu phu nhân đã muốn biết, vậy Quế ma ma, ngươi cứ nói lại sự thật đi.”
Quế ma ma đáp một tiếng rồi nhìn Tiêu Yến nói: “Lúc Đỗ ma ma đến Vân Châu, vừa hay lúc đó tiểu viện của tiểu thư gặp hỏa hoạn, tiểu thư thân thể khó chịu, không thể lập tức lên đường. Đỗ ma ma không chịu nổi, đi sòng bạc, nhìn trúng thứ được người ta cầm đến làm vốn đánh bạc, cứ nói là của phu nhân, muốn đoạt lại, người kia đương nhiên không đồng ý, đôi bên động thủ, Đỗ ma ma đánh không lại hắn ta, gọi hết hộ vệ từ phủ đến, đối phương cũng gọi đồng bọn đến, đám người kia rất lợi hại, giết hết tất cả hộ vệ trong phủ.”
“Nói bậy!” Tiêu Yến không hề tin tưởng, hừ lạnh một tiếng: “Ta không hề đi qua Vân Châu, người ở đó sao có thể có đồ của ta chứ?”
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái đấy, nhưng Đỗ ma ma là ma ma bên cạnh của người, ở cùng người lâu như vậy, bà ta cũng không đến nỗi mắt mờ, sao mà nhìn nhầm được chứ?”
“Ta thấy là ngươi đang nói…”
Chữ ‘láo’ còn chưa nói ra, Tô Lương Thiển đã đi tới trước người Quế ma ma, trên tay có thêm một đồ vặt, đung đưa trước mắt Tiêu Yến: “Chính là cái này, Đỗ ma ma nói, đây là đồ vật của phu nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một cái chuông bằng vàng ròng, không phải hình tròn bình thường mà là các mặt hình bầu dục, hoa văn các mặt không đồng nhất, nhưng đều cực kỳ tinh xảo, chính giữa còn có một viên đá hồng ngọc giá trị không nhỏ nữa.
Tiêu Yến nhìn cái chuông bằng vàng ròng đung đưa trước mặt, vẻ mặt lý trí khí thế ban đầu bị thay thế bởi sự tái nhợt, bà ta đưa tay ra muốn lấy, nhưng lại bị Tô Lương Thiển tránh đi.
Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lương Thiển, sắc mặt nàng như thường, khóe miệng hơi mỉm cười, cặp mắt kia sáng trong sâu thẳm, như thể đã nhìn thấu hết thảy. Trong lòng Tiêu Yến hơi sợ hãi, lui về phía sau một bước, ngã ngồi xuống ở cái giường gỗ lúc đầu.
“Phu nhân có biết vật này không?”
Tiêu Yến lại nhìn mấy lần, nhếch khóe miệng, cũng không hoàn toàn phủ nhận: “Có phần tương tự, ta đúng là có một cái chuông không khác gì mấy, khó trách ma ma sẽ nhìn lầm.”
“Ra là như thế, ta đã nói không thể nào, đồ của phu nhân làm sao có thể rơi vào tay một đám tặc phỉ được chứ?”
“Tặc phỉ sao?”
Tiêu Yến trợn to mắt, giọng nói bởi vì chột dạ càng thêm sắc bén, Tô Lương Thiển gật đầu, tiếp tục nói: “Phu nhân còn chưa biết, đám người sát hại Đỗ ma ma và hộ vệ là tặc phỉ chiếm cứ trên đỉnh núi Vân Châu, đều là những kẻ giết người không chớp mắt, ma ma là người của phủ Thị lang, xảy ra chuyện lớn như vậy, quan phủ cũng không dám ậm ờ, xuất binh diệt sạch bọn hắn. Thứ này, ta phải phí bao sức lực mới lấy được, dù sao đồ vật của phu nhân phủ Thị lang rơi vào tay một đám tặc phỉ, truyền ra ngoài không tốt đối cho thanh danh của phu nhân và cả của Tô phủ nữa, người nói xem có đúng hay không?”
Tô Lương Thiển càng nói, sắc mặt Tiêu Yến càng khó coi, đầu óc không tập trung đáp lại một tiếng đúng.
Tô Lương Thiển ngồi xuống bên cạnh Tiêu Yến, vuốt ve cái chuông trên tay, Tiêu Yến thấy tay nàng còn đang ấn loạn trên đó, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Tô Lương Thiển thấy bà ta căng thẳng, càng tỏ ra bình tĩnh thanh thản, Tiêu Yến nhìn nàng như thế, chỉ cảm thấy mình như bị lừa gạt, càng tỏ ra tức giận hơn, trầm mặt híp mắt, nghiêm nghị trách mắng: “Tại sao ngươi không ngăn bà ta lại?”
Đây là muốn đe dọa để nàng gánh lấy trách nhiệm của chuyện này, Tô Lương Thiển rũ mắt xuống, dùng giọng nói khí thế không thua bà ta, uất ức chất vấn: “Ta còn muốn hỏi phu nhân nữa đây, nô tài ức hiếp chủ tử, không theo quản giáo, đây là hành động mà hạ nhân bên cạnh đương gia chủ mẫu nên làm hay sao? Ta còn đang muốn nói với tổ mẫu và phụ thân về chuyện này đây.”
Thái độ của Tô Lương Thiển còn cường thế hơn cả Tiêu Yến, khí thế khiến người khác phải kinh sợ, Tiêu Yến đương nhiên biết tính nết của Đỗ ma ma là gì, không chỉ bà ta, mà lão phu nhân cũng biết, nếu chuyện này thật sự ầm ĩ lên, bản thân bà ta chắc chắn không chiếm được lợi ích gì, bà ta chịu đựng hạ thấp thái độ xuống: “Đỗ ma ma theo ta hơn hai mươi năm, ta…”
Tô Lương Thiển không trúng chiêu này: “Hộ vệ cùng đi lần này cũng bởi vì ma ma đó mà bị giết hết rồi. Chuyện này nếu truyền ra ngoài… còn có Tri châu phụ trách tiêu diệt tặc phỉ lần này nữa, phu nhân vẫn là nên ngẫm lại phải khắc phục hậu quả ra sao đi, nữ nhi cáo lui trước.”
Tô Lương Thiển phúc thân rời đi, đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn Tiêu Yến đang cau mày, sâu kín nhắc nhở: “Ta biết tình cảm của phu nhân với Đỗ ma ma thắm thiết, sai ở chỗ ma ma cưỡng cầu thứ không thuộc về mình, ắt sẽ gặp báo ứng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro