Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ
Giao Đến Tận Ta...
2024-09-16 00:03:46
Đến sáng ngày hôm sau Tô Lương Thiển mới biết được, chuyện của mình và Quý Vô Tiễn, đã được thêu dệt thành phiên bản được nhiều người thích nghe nhất, lan truyền khắp mọi nẻo đường, sau khi biết được tin tức không lâu, nàng cũng nhận được lễ vật mà Tô Khắc Minh phân phó Tiêu Yến chọn lựa đưa đến cho nàng.
Tô Lương Thiển lạnh lùng nhìn mấy món đồ kia, nở nụ cười lạnh lẽo, nàng của kiếp trước, làm sao lại đi khao khát tình cha trên người loại người như Tô Khắc Minh cơ chứ?
“Cất đồ hết đi, đi Vân Tiêu viện.”
Tô Lương Thiển ở Kinh Quốc công phủ hai ngày, không hề ra ngoài, hầu hết thời gian đều ở Vân Tiêu viện với Thẩm lão phu nhân.
Có thể do tác dụng của lần trò chuyện kia, thêm nữa có Tô Lương Thiển bên cạnh bầu bạn, Thẩm lão phu nhân rất ít khi cau mày, lúc cười lên, mang theo mấy phần hào sảng khi còn trẻ.
Người của Trịnh gia đến tìm hai lần, nhưng còn chưa vào được cửa đã bị đuổi đi mất.
“Tiểu thư, có người muốn gặp người, tự xưng là nha hoàn của ngũ di nương.”
Tô Lương Thiển đang trò chuyện cùng Thẩm lão phu nhân, Phục Linh tiến vào, kề sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói một câu.
Tô Lương Thiển lấy cớ rời đi, hiện tại Thẩm lão phu nhân đối với Tô Lương Thiển vẫn yêu thích như xưa, nhưng cũng không đối đãi với nàng như những đứa trẻ bình thường, thấy nàng có việc, bảo nàng bận thì cứ đi đi.
“Người đang ở đâu?”
“Cửa sau ạ, nô tỳ đã đưa nàng ấy đến Lưu Thuỷ đình, chỗ đó ít người qua lại, sẽ không bị ai phát hiện.”
Tô Lương Thiển mấy ngày nay không ra khỏi phủ, nhưng nha hoàn của nàng thì khác, mỗi ngày Phục Linh và Giáng Hương đều có thể ra ngoài, đây cũng là ân điển của nàng.
Tô Lương Thiển nghe Phục Linh an bài, nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng, “Giáng Hương biết chuyện này không?”
Phục Linh biết Tô Lương Thiển không hề tín nhiệm Giáng Hương, vì lần đó Tô Lương Thiển bị người của trại Tiêu Phong bắt cóc đi, Giáng Hương ở đã nói một câu rằng ‘tiểu thư của ta thân phận cao quý, xinh đẹp hơn ta gấp trăm ngàn lần, nàng ta ở xe ngựa phía sau’, chính câu nói này đã khiến nàng ta không còn được tin tưởng nữa, và luôn bị đề phòng.
Có rất nhiều việc, Phục Linh sẽ cẩn trọng đề phòng Giáng Hương.
“Không biết ạ.”
Tô Lương Thiển hài lòng khen ngợi, “Tốt lắm.”
Phục Linh có lẽ cũng nhận ra sự phòng bị của nàng đối với Giáng Hương.
Tô Lương Thiển theo Phục Linh đến Lưu Thuỷ đình, quả nhiên nhìn thấy một cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi đang đứng đợi ở đó, có lẽ vì để thuận lợi hành sự, tránh sự chú ý của người khác, nên nha hoàn này không hề trang điểm.
Lưu Thuỷ đình ba mặt đều là cây cối, sau hai tầng lá dày thì đều là nước, chỉ có một con đường đầy bùn trơn trượt để đi vào.
Phục Linh không theo Tô Lương Thiển vào đình, mà đứng ở lối vào canh gác.
Nha hoàn kia nhìn thấy Tô Lương Thiển, cung kính phúc thân: “Đại tiểu thư, nô tỳ là nha đầu vẩy nước trong viện của Ngũ di nương, Xảo Nhân.”
Nha hoàn vẩy nước, không giống như thị tỳ thân cận, làm việc ít gây chú ý, cho dù có sai sót, cũng sẽ không làm liên luỵ đến chủ tử.
Nhưng Ngũ di nương sai nàng đến đây, đã chứng minh nàng là tâm phúc.
Ngũ di nương làm việc, tâm tư kín đáo hơn so với nàng nghĩ nhiều.
“Ngươi quen biết Phục Linh sao?” Ngũ di nương ra ngoài, sẽ không đến đỗi đem theo nha hoàn vẩy nước làm nha hoàn tuỳ thân, nhưng nàng lại tìm đúng Phục Linh.
Xảo Nhân không dám đối mặt với Tô Lương Thiển, cúi đầu nói: “Lần trước Phục Linh tỷ tỷ đến tặng đồ cho Ngũ di nương, nô tỳ có gặp qua một lần, nô tỳ hỏi thăm người gác cổng, thì biết được tỷ ấy mỗi ngày đều ra ngoài, tầm lúc tỷ ấy sắp trở về, nô tỳ đứng một góc ở cửa chính chờ đợi.”
Tô Lương Thiển đảo mắt nhìn Xảo Nhân một cái rồi ngồi xuống, “Ngũ di nương tìm ta có việc gì?”
“Ngũ di nương sai nô tỳ đến nói với đại tiểu thư, đồ mà lão gia đưa đến cho tiểu thư, là phu nhân chọn lựa. Mấy ngày nay, lục di nương và phu nhân bí mật gặp nhau, còn gặp mặt tiểu thư, bảo đại tiểu thư người cẩn thận kẻo tai bay vạ gió.”
Ngón tay Tô Lương Thiển nhịp nhịp trên bàn đá cẩm thạch lạnh như băng, “Ta biết rồi, nói với ngũ di nương, ân tình này, ta nhớ kỹ, ngươi cũng vất vả rồi.”
Xảo Nhân rời đi, lúc ở lối ra, Phục Linh đưa cho nàng một thỏi bạc trắng, rồi tiễn nàng đến cửa phủ.
Lưu Thuỷ đình vào mùa hè không khí mát mẻ, còn vào mùa đông, vừa hanh khô lại vừa lạnh lẽo, từng cơn gió thổi qua đều lạnh đến thấu xương, Tô Lương Thiển ngồi một lúc thì đứng lên, bước ra khỏi Lưu Thuỷ đình, nàng đã nhìn thấy Trịnh Minh Thành đang đứng phía sau hàng cây.
Tô Lương Thiển sửng sốt, mắt thấy Trịnh Minh Thành tiến về phía nàng, nàng cũng cười bước về phía hắn.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Bất luận là Vân Tiêu viện, hay là Minh Thận uyển, thì khoảng cách đến đây, cũng không hề gần.
Hơn nữa, bên này gió lớn, dưới thời tiết này, nếu không có việc gì, thì người bình thường cũng sẽ không đến chỗ này.
Trịnh Minh Thành nhìn Tô Lương Thiển, đôi mắt đen láy, ngập tràn những cảm xúc mà Tô Lương Thiển không thể hiểu được, “Phụ thân đến đây, nhưng ta không muốn gặp bọn họ.”
Không muốn để bọn họ tìm thấy, nên tìm một nơi hiu quạnh hẻo lánh như vậy, lí do này cũng khá hợp lý.
Tô Lương Thiển nghĩ một chút, “Không muốn gặp thì không gặp, đến chỗ tiểu di ngồi đi.”
Trịnh Minh Thành gật đầu, đi theo phía sau Tô Lương Thiển, dùng thân hình cao lớn của bản thân, che chắn những cơn gió lạnh cho nàng.
“Người Tô gia đối xử với tiểu di có tốt không?”
Cả hai trầm mặt bước đi, đột nhiên Trịnh Minh Thành cất tiếng hỏi.
Tô Lương Thiển có ý muốn dừng lại, Trịnh Minh Thành vẫn đứng chắn đầu gió.
Tốt ư? Tất nhiên là không rồi!
Tô Lương Thiển nhìn thiếu niên vì hoàn cảnh Trịnh gia mà trở nên lầm lì ít nói, khí chất cũng bị vấy bẩn.
Tuy rằng Trịnh Minh Thành lớn tuổi hơn đứa con đoản mệnh chết trong miệng sói của nàng ở kiếp trước, nhưng cũng là hậu bối, ngoài ra tính tình hai người cũng có nét tương đồng, nên Tô Lương Thiển đối xử với Trịnh Minh Thành, luôn dịu dàng và rộng lượng hơn hẳn.
Ai cũng luôn hi vọng rằng con của mình sẽ biết ít đi một chút những chuyện đen tối, biết nhiều những chuyện tốt đẹp hơn.
“Không có cái gọi là tốt xấu, cũng chỉ có thế mà thôi.”
Tô Lương Thiển mím môi, thong thả nói, “Minh Thành thật ngoan, còn biết quan tâm đến tiểu di, ta chắc chắn sẽ không để người ta khi dễ mình đâu. Minh Thành cũng phải cố gắng nhiều hơn, bảo vệ tốt bản thân, nỗ lực để trở nên mạnh hơn, tới lúc đó ngươi có thể làm việc mà bản thân muốn làm, bảo vệ người mà bản thân muốn bảo vệ.”
Nếu như Trịnh Minh Thành trở thành đương gia của Trịnh gia, thì Thẩm Mục Nhân của ngày hôm nay, sẽ không giống như bây giờ.
Trịnh Minh Thành đưa Tô Lương Thiển đến cửa Ngọc Lan uyển, nhưng không đi vào, đêm đó, Tô Lương Thiển biết được hắn đã trở về Trịnh phủ rồi, nhưng Thẩm Mục Nhân vẫn ở lại đây.
Hắn hoàn toàn tiếp nhận vấn đề khó giải quyết của Thẩm Mục Nhân, phải quay về phủ xử lý.
Tô Lương Thiển nhìn Trịnh Minh Thành rời đi, nghĩ một lát, vẫn là đi Vân Tiêu viện tìm Thẩm lão phu nhân.
“Ngoại tổ mẫu, con muốn một phần tạ lễ, tặng cho Tạ công tử và Quý tiểu công gia.” Tô Lương Thiển nói với Thẩm lão phu nhân thỉnh cầu của bản thân
Thẩm lão phu nhân nhìn Tô Lương Thiển——
Sự tình đã trôi qua đã ba ngày, đến hôm nay Tô Lương Thiển mới thỉnh cầu chuẩn bị tạ lễ, Thẩm lão phu nhân chợt nhớ đến buổi sáng nàng có ra ngoài một chuyến, mặc dù Tô Lương Thiển không nói với bà, nhưng chuyện xảy ra ở Thẩm phủ, làm sao bà không biết được chứ?
Trong lòng Thẩm lão phu nhân có cân nhắc, nhưng không nói ra, cũng không hỏi Tô Lương Thiển muốn làm gì.
“Tạ công tử có ân cứu mạng đối với con, Quý tiểu công gia thì giúp đỡ chúng ta, đây là việc nên làm, ta sẽ cho người đi chuẩn bị, trước đưa đến chỗ con, sáng sớm ngày mai con hãy cho người đưa đi.”
“Không cần đợi đến sáng mai, cho người chọn xong, lập tức đưa đi.”
Thẩm lão phu nhân không ngờ Tô Lương Thiển lại gấp gáp đến như vậy.
Tô Lương Thiển đứng dậy, đến trước thư án của Thẩm lão phu nhân, cầm bút lông lên——
Thẩm lão phu nhân chỉ thấy Tô Lương Thiển tay trái cầm bút, hạ bút thành văn, cũng không có ý tiến lên xem nàng viết cái gì.
Tô Lương Thiển viết xong, thổi thổi mấy cái cho khô, rồi gập tờ giấy lại, tươi cười đưa cho Thẩm lão phu nhân.
Từ sau lần nàng nói chuyện với Thẩm lão phu nhân, nàng đã không có ý định che dấu bản thân ở trước mặt ngoại tổ mẫu của mình nữa rồi.
“Ngoại tổ mẫu sai người đi tặng tạ lễ, chuyển đồ vậy này, giao tận tay cho Tạ công tử.”
Ngày hôm sau, Tật Phong tận tay giao cho Tô Lương Thiển thư hồi âm của Tạ Vân Dịch, hắn hẹn nàng cuối giờ thân gặp nhau ở Phượng Hoàng lâu.
Tô Lương Thiển lạnh lùng nhìn mấy món đồ kia, nở nụ cười lạnh lẽo, nàng của kiếp trước, làm sao lại đi khao khát tình cha trên người loại người như Tô Khắc Minh cơ chứ?
“Cất đồ hết đi, đi Vân Tiêu viện.”
Tô Lương Thiển ở Kinh Quốc công phủ hai ngày, không hề ra ngoài, hầu hết thời gian đều ở Vân Tiêu viện với Thẩm lão phu nhân.
Có thể do tác dụng của lần trò chuyện kia, thêm nữa có Tô Lương Thiển bên cạnh bầu bạn, Thẩm lão phu nhân rất ít khi cau mày, lúc cười lên, mang theo mấy phần hào sảng khi còn trẻ.
Người của Trịnh gia đến tìm hai lần, nhưng còn chưa vào được cửa đã bị đuổi đi mất.
“Tiểu thư, có người muốn gặp người, tự xưng là nha hoàn của ngũ di nương.”
Tô Lương Thiển đang trò chuyện cùng Thẩm lão phu nhân, Phục Linh tiến vào, kề sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói một câu.
Tô Lương Thiển lấy cớ rời đi, hiện tại Thẩm lão phu nhân đối với Tô Lương Thiển vẫn yêu thích như xưa, nhưng cũng không đối đãi với nàng như những đứa trẻ bình thường, thấy nàng có việc, bảo nàng bận thì cứ đi đi.
“Người đang ở đâu?”
“Cửa sau ạ, nô tỳ đã đưa nàng ấy đến Lưu Thuỷ đình, chỗ đó ít người qua lại, sẽ không bị ai phát hiện.”
Tô Lương Thiển mấy ngày nay không ra khỏi phủ, nhưng nha hoàn của nàng thì khác, mỗi ngày Phục Linh và Giáng Hương đều có thể ra ngoài, đây cũng là ân điển của nàng.
Tô Lương Thiển nghe Phục Linh an bài, nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng, “Giáng Hương biết chuyện này không?”
Phục Linh biết Tô Lương Thiển không hề tín nhiệm Giáng Hương, vì lần đó Tô Lương Thiển bị người của trại Tiêu Phong bắt cóc đi, Giáng Hương ở đã nói một câu rằng ‘tiểu thư của ta thân phận cao quý, xinh đẹp hơn ta gấp trăm ngàn lần, nàng ta ở xe ngựa phía sau’, chính câu nói này đã khiến nàng ta không còn được tin tưởng nữa, và luôn bị đề phòng.
Có rất nhiều việc, Phục Linh sẽ cẩn trọng đề phòng Giáng Hương.
“Không biết ạ.”
Tô Lương Thiển hài lòng khen ngợi, “Tốt lắm.”
Phục Linh có lẽ cũng nhận ra sự phòng bị của nàng đối với Giáng Hương.
Tô Lương Thiển theo Phục Linh đến Lưu Thuỷ đình, quả nhiên nhìn thấy một cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi đang đứng đợi ở đó, có lẽ vì để thuận lợi hành sự, tránh sự chú ý của người khác, nên nha hoàn này không hề trang điểm.
Lưu Thuỷ đình ba mặt đều là cây cối, sau hai tầng lá dày thì đều là nước, chỉ có một con đường đầy bùn trơn trượt để đi vào.
Phục Linh không theo Tô Lương Thiển vào đình, mà đứng ở lối vào canh gác.
Nha hoàn kia nhìn thấy Tô Lương Thiển, cung kính phúc thân: “Đại tiểu thư, nô tỳ là nha đầu vẩy nước trong viện của Ngũ di nương, Xảo Nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nha hoàn vẩy nước, không giống như thị tỳ thân cận, làm việc ít gây chú ý, cho dù có sai sót, cũng sẽ không làm liên luỵ đến chủ tử.
Nhưng Ngũ di nương sai nàng đến đây, đã chứng minh nàng là tâm phúc.
Ngũ di nương làm việc, tâm tư kín đáo hơn so với nàng nghĩ nhiều.
“Ngươi quen biết Phục Linh sao?” Ngũ di nương ra ngoài, sẽ không đến đỗi đem theo nha hoàn vẩy nước làm nha hoàn tuỳ thân, nhưng nàng lại tìm đúng Phục Linh.
Xảo Nhân không dám đối mặt với Tô Lương Thiển, cúi đầu nói: “Lần trước Phục Linh tỷ tỷ đến tặng đồ cho Ngũ di nương, nô tỳ có gặp qua một lần, nô tỳ hỏi thăm người gác cổng, thì biết được tỷ ấy mỗi ngày đều ra ngoài, tầm lúc tỷ ấy sắp trở về, nô tỳ đứng một góc ở cửa chính chờ đợi.”
Tô Lương Thiển đảo mắt nhìn Xảo Nhân một cái rồi ngồi xuống, “Ngũ di nương tìm ta có việc gì?”
“Ngũ di nương sai nô tỳ đến nói với đại tiểu thư, đồ mà lão gia đưa đến cho tiểu thư, là phu nhân chọn lựa. Mấy ngày nay, lục di nương và phu nhân bí mật gặp nhau, còn gặp mặt tiểu thư, bảo đại tiểu thư người cẩn thận kẻo tai bay vạ gió.”
Ngón tay Tô Lương Thiển nhịp nhịp trên bàn đá cẩm thạch lạnh như băng, “Ta biết rồi, nói với ngũ di nương, ân tình này, ta nhớ kỹ, ngươi cũng vất vả rồi.”
Xảo Nhân rời đi, lúc ở lối ra, Phục Linh đưa cho nàng một thỏi bạc trắng, rồi tiễn nàng đến cửa phủ.
Lưu Thuỷ đình vào mùa hè không khí mát mẻ, còn vào mùa đông, vừa hanh khô lại vừa lạnh lẽo, từng cơn gió thổi qua đều lạnh đến thấu xương, Tô Lương Thiển ngồi một lúc thì đứng lên, bước ra khỏi Lưu Thuỷ đình, nàng đã nhìn thấy Trịnh Minh Thành đang đứng phía sau hàng cây.
Tô Lương Thiển sửng sốt, mắt thấy Trịnh Minh Thành tiến về phía nàng, nàng cũng cười bước về phía hắn.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Bất luận là Vân Tiêu viện, hay là Minh Thận uyển, thì khoảng cách đến đây, cũng không hề gần.
Hơn nữa, bên này gió lớn, dưới thời tiết này, nếu không có việc gì, thì người bình thường cũng sẽ không đến chỗ này.
Trịnh Minh Thành nhìn Tô Lương Thiển, đôi mắt đen láy, ngập tràn những cảm xúc mà Tô Lương Thiển không thể hiểu được, “Phụ thân đến đây, nhưng ta không muốn gặp bọn họ.”
Không muốn để bọn họ tìm thấy, nên tìm một nơi hiu quạnh hẻo lánh như vậy, lí do này cũng khá hợp lý.
Tô Lương Thiển nghĩ một chút, “Không muốn gặp thì không gặp, đến chỗ tiểu di ngồi đi.”
Trịnh Minh Thành gật đầu, đi theo phía sau Tô Lương Thiển, dùng thân hình cao lớn của bản thân, che chắn những cơn gió lạnh cho nàng.
“Người Tô gia đối xử với tiểu di có tốt không?”
Cả hai trầm mặt bước đi, đột nhiên Trịnh Minh Thành cất tiếng hỏi.
Tô Lương Thiển có ý muốn dừng lại, Trịnh Minh Thành vẫn đứng chắn đầu gió.
Tốt ư? Tất nhiên là không rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lương Thiển nhìn thiếu niên vì hoàn cảnh Trịnh gia mà trở nên lầm lì ít nói, khí chất cũng bị vấy bẩn.
Tuy rằng Trịnh Minh Thành lớn tuổi hơn đứa con đoản mệnh chết trong miệng sói của nàng ở kiếp trước, nhưng cũng là hậu bối, ngoài ra tính tình hai người cũng có nét tương đồng, nên Tô Lương Thiển đối xử với Trịnh Minh Thành, luôn dịu dàng và rộng lượng hơn hẳn.
Ai cũng luôn hi vọng rằng con của mình sẽ biết ít đi một chút những chuyện đen tối, biết nhiều những chuyện tốt đẹp hơn.
“Không có cái gọi là tốt xấu, cũng chỉ có thế mà thôi.”
Tô Lương Thiển mím môi, thong thả nói, “Minh Thành thật ngoan, còn biết quan tâm đến tiểu di, ta chắc chắn sẽ không để người ta khi dễ mình đâu. Minh Thành cũng phải cố gắng nhiều hơn, bảo vệ tốt bản thân, nỗ lực để trở nên mạnh hơn, tới lúc đó ngươi có thể làm việc mà bản thân muốn làm, bảo vệ người mà bản thân muốn bảo vệ.”
Nếu như Trịnh Minh Thành trở thành đương gia của Trịnh gia, thì Thẩm Mục Nhân của ngày hôm nay, sẽ không giống như bây giờ.
Trịnh Minh Thành đưa Tô Lương Thiển đến cửa Ngọc Lan uyển, nhưng không đi vào, đêm đó, Tô Lương Thiển biết được hắn đã trở về Trịnh phủ rồi, nhưng Thẩm Mục Nhân vẫn ở lại đây.
Hắn hoàn toàn tiếp nhận vấn đề khó giải quyết của Thẩm Mục Nhân, phải quay về phủ xử lý.
Tô Lương Thiển nhìn Trịnh Minh Thành rời đi, nghĩ một lát, vẫn là đi Vân Tiêu viện tìm Thẩm lão phu nhân.
“Ngoại tổ mẫu, con muốn một phần tạ lễ, tặng cho Tạ công tử và Quý tiểu công gia.” Tô Lương Thiển nói với Thẩm lão phu nhân thỉnh cầu của bản thân
Thẩm lão phu nhân nhìn Tô Lương Thiển——
Sự tình đã trôi qua đã ba ngày, đến hôm nay Tô Lương Thiển mới thỉnh cầu chuẩn bị tạ lễ, Thẩm lão phu nhân chợt nhớ đến buổi sáng nàng có ra ngoài một chuyến, mặc dù Tô Lương Thiển không nói với bà, nhưng chuyện xảy ra ở Thẩm phủ, làm sao bà không biết được chứ?
Trong lòng Thẩm lão phu nhân có cân nhắc, nhưng không nói ra, cũng không hỏi Tô Lương Thiển muốn làm gì.
“Tạ công tử có ân cứu mạng đối với con, Quý tiểu công gia thì giúp đỡ chúng ta, đây là việc nên làm, ta sẽ cho người đi chuẩn bị, trước đưa đến chỗ con, sáng sớm ngày mai con hãy cho người đưa đi.”
“Không cần đợi đến sáng mai, cho người chọn xong, lập tức đưa đi.”
Thẩm lão phu nhân không ngờ Tô Lương Thiển lại gấp gáp đến như vậy.
Tô Lương Thiển đứng dậy, đến trước thư án của Thẩm lão phu nhân, cầm bút lông lên——
Thẩm lão phu nhân chỉ thấy Tô Lương Thiển tay trái cầm bút, hạ bút thành văn, cũng không có ý tiến lên xem nàng viết cái gì.
Tô Lương Thiển viết xong, thổi thổi mấy cái cho khô, rồi gập tờ giấy lại, tươi cười đưa cho Thẩm lão phu nhân.
Từ sau lần nàng nói chuyện với Thẩm lão phu nhân, nàng đã không có ý định che dấu bản thân ở trước mặt ngoại tổ mẫu của mình nữa rồi.
“Ngoại tổ mẫu sai người đi tặng tạ lễ, chuyển đồ vậy này, giao tận tay cho Tạ công tử.”
Ngày hôm sau, Tật Phong tận tay giao cho Tô Lương Thiển thư hồi âm của Tạ Vân Dịch, hắn hẹn nàng cuối giờ thân gặp nhau ở Phượng Hoàng lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro