Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ
Kịch Hay Sắp Di...
2024-09-16 00:03:46
“Phụ thân, nếu như lần sau người còn đi lâu như thế thì con sẽ giả trang làm nam nhi, đi theo người với huynh trưởng, nói thế nào cũng sẽ không để người bỏ rơi con nữa đâu.” Là giọng nói của Tô Khuynh Mi, mềm mại dịu dàng, tràn ngập sự đáng yêu của tiểu nữ nhi.
“Lão gia, người nghe xem, người nghe xem, nha đầu này bị người chiều hư rồi.”
Tô Khắc Minh nghe lời nói của Tiêu Yến thì không hề trách mắng Tô Khuynh Mi, mà lại cười lớn ra tiếng, vừa hào sảng lại vừa hớn hở, cực kì tự hào nói: “Mi Nhi của ta, chính là không giống với người nào khác cả.”
Trong Phúc Thọ viện, tiếng cười nói vui vẻ, chỉ cần ở bên trong sân thì đều có thể nghe thấy được.
Quế ma ma nhìn Tô Lương Thiển đang dừng bước chân ở trước mặt mình, để lộ ra sự lo lắng, trong lòng vừa đau buồn lại vừa căm tức, nhưng không biết nên an ủi như thế nào.
“Tiểu thư.”
Bà gọi nhỏ một câu, còn chưa nói chuyện thì Tô Lương Thiển đã bắt đầu bước tiếp, đi về phía chính phòng.
“Đại tiểu thư quả thật là không giống người khác, những phu nhân trong kinh thành đều nói tới, tất cả đều hết lời khen ngợi, đợi mai sau cập kê rồi thì người tới cửa cầu hôn sẽ đạp vỡ ngưỡng cửa Tô gia mất, chẳng biết được thiếu niên lang nhà nào có thể cưới được cô nương vừa xinh đẹp thông tuệ lại hiền hậu lương thiện như thế.”
Trong phòng, Tô lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, Tô Khắc Minh vừa mới trở về ngồi phía bên tay trái bà ta, bên cạnh ông ta thì Tô Khuynh Mi là ngồi gần nhất, khuôn mặt hai cha con giống nhau tới bảy phần, đều là ý cười.
So với lúc mình đi Vân Châu thì Tô Khắc Minh hơi béo, chẳng qua là lúc thanh niên ông ta hơi gầy mà thôi, dáng vẻ bây giờ là vừa đẹp, Tô Khắc Minh có tiếng là tuấn tú, bảo dưỡng cũng tốt, đều nói nam nhân tới ba mươi mới bắt đầu thành thục ưu nhã, lại thêm gia đình sự nghiệp đều mưa thuận gió hòa, khuôn mặt đỏ hồng, đầy thần thái.
Tô Khuynh Mi lúc này đã từ một người lạnh lùng đoan trang, cao cao tại thượng như Bồ tát sống trước mặt người, ngoài trở thành một đứa trẻ chưa lớn, Tô Khắc Minh đối với nàng ta cũng thật sự yêu thương như từ phụ.
Mấy nữ nhi của Tô phủ thì Tô Khuynh Mi là được yêu thương nhất, không chỉ Tiêu Yến xem mấy người khác trở thành hòn đá kê chân cho Tô Khuynh Mi, mà cả Tô Khắc Minh cũng thế. Đương nhiên, điều đó là bình thường, tư thái này của Tô Khuynh Mi thì những nữ nhi khác của Tô gia đều không làm được.
Trừ Tô Khuynh Mi ra thì những nữ nhi khác của Tô gia cũng tới, bao gồm cả Tô Hàm Nguyệt, cũng không biết là Từ ma ma hạ thủ lưu tình hay là nàng ta phục hồi tốt, mà trên mặt không nhìn ra được gì cả, còn có những di nương trong phủ cũng đều tới, Tiêu Yến và Tô Trạch Khải vừa mới về cũng có mặt.
Tô gia có sáu di nương, Tiêu Yến trước kia là đại di nương, sau khi bà ta được nâng lên làm chính thất thì vị trí đại di nương cũng để trống, tứ di nương mấy năm trước đã qua đời vì khó sinh, con cũng không giữ được, lục di nương vào Tô gia cũng được một năm rồi, tướng mạo lục di nương hoàn toàn không xuất chúng, xuất thân cũng không cao, là nữ nhi nhà nông dân, da có chút đen, cũng chẳng hiểu biết nhiều, nhưng sau khi vào phủ thì lại nhận được sự độc sủng của Tô Khắc Minh, nhưng mà rất nhanh sau đó thì nàng ta cũng bị xui xẻo.
Tiêu Yến ngồi cùng mấy di nương, Tô Trạch Khải với những tiểu thư khác ngồi ở hai bên.
Bên tay phải của Tô lão phu nhân còn có một người ngồi, tuổi tác xấp xỉ Tô lão phu nhân, tóc búi gọn gàng, mới vừa rồi người phụ họa theo Tô Khắc Minh khen ngợi Tô Khuynh Mi, chính là bà ta.
Người này, Tô Lương Thiển cũng biết, chính là một tú nương cực kì nổi tiếng của Vân Thủy gian, mọi người hay gọi bà ta là Nhu nương, là đồng hương của Tô lão phu nhân, là một người cực kì tốt.
Nhìn thấy Nhu nương thì Tô Lương Thiển đại khái đã đoán được ý đồ Tô lão phu nhân gọi mình tới rồi, những việc sắp xảy ra tiếp theo cũng đã hiểu được đôi chút trong lòng.
Vân Thủy gian là phường thêu nổi tiếng nhất kinh thành, trong đó có nhiều tú nương, đều là những người ở trong cung ra, kỹ năng thêu thùa tinh xảo và khả năng chế định độc quyền đối với những yêu cầu đặc biệt, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thiết kế.
Quần áo của Vân Thủy gian đều vô cùng đẹp, mỗi khi có những mẫu mới ra thì đều dấy nên một phong trào sôi nổi trong vòng tròn của các thiếu nữ gia đình quý tộc tại kinh thành, thế nên có nhiều nữ tử đều lấy việc có thể mặc quần áo của Vân Thủy gian làm vinh hạnh.
Trừ quần áo ra thì Vân Thủy gian đồng thời cũng là một cửa hàng son phấn, đồ trang sức, nói chung, những thứ mà nữ tử thích thì đều có thể được tìm thấy ở đó.
Dựa trên những điều đó mà những đồ vật của Vân Thủy gian cũng có tiếng là đắt đỏ, người bình thường căn bản không thể chi tiêu được, các tú nương của Vân Thủy gian, cũng chỉ tiếp xúc với các phu nhân tiểu thư huân quý của kinh thành, tin tức cũng linh hoạt nhanh nhẹn, nếu không phải thế thì với việc chỉ là một đồng hương thôi thì Tô lão phu nhân làm sao có thể để cho bà ta ngồi ở bên cạnh mình được.
Tô Lương Thiển hoàn toàn không thích sửa soạn, thời gian nàng sống ở kinh thành không lâu, sở dĩ nàng biết những chuyện này là bởi vì Dạ Phó Minh.
Dạ Phó Minh dã tâm bừng bừng, vị trí kia, cần tiền tài hỗ trợ, Vân Thủy gian mỗi ngày kiếm cả đấu vàng, còn kiếm được nhiều hơn so với kĩ viện sòng bài, lúc đó Dạ Phó Minh nhìn trúng Vân Thủy gian, muốn nó thuộc quyền sử dụng của hắn, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nào điều tra được ông chủ đứng ở phía sau.”
Tiếng nói chuyện rôm rả trong phòng đột ngột dừng lại.
Bọn họ nhìn Tô Lương Thiển, cười một cách chân thành hoặc cười một cách qua loa, cũng đều biến mất trên khuôn mặt, Tô Hàm Nguyệt thì trừng mắt lên nhìn nàng, vẻ mặt căm tức, cực kì không vui.
Tô Lương Thiển phớt lờ sự kỳ lạ của mọi người, phúc thân với Tô lão phu nhân và Tô Khắc Minh: “Bái kiến tổ mẫu, phụ thân, phu nhân.”
Tiêu Yến thấy Tô Lương Thiển vẫn gọi mình là phu nhân ở trước mặt người ngoài thì sắc mặt trầm xuống, bà ta chẳng trông chờ gì vào Tô lão phu nhân cả nên đưa mắt nhìn Tô Khắc Minh, lúc này Tô Khắc Minh đang đánh giá Tô Lương Thiển nên căn bản không nhìn bà ta, cũng không biết là không chú ý hay là cũng không hồn hết tâm trí chú ý vào chuyện này như Tô lão phu nhân mà hoàn toàn không nói giúp bà ta.
“Vị này là...” Nhu nương chỉ vào Tô Lương Thiển, sắc mặt không biết nên làm như thế nào.
Tô Khuynh Mi phản ứng lại, đứng lên phúc thân với Tô Lương Thiển, cung kính nói: “Đại tỷ tỷ.” Lễ phép chu đáo.
Lúc này Tô lão phu nhân mới giải thích: “Đại tôn nữ của ta, nàng vẫn luôn sinh sống ở Vân Châu, mới trở về chưa lâu, lần này đặc biệt làm phiền bà qua đây chính là muốn đo người cho nàng, xem xem có thể làm vội hai bộ quần áo mới trước tết được không, với lại quần áo mùa xuân năm sau nữa, làm sáu bộ đi, làm đầy màu sắc vào, nghe nói bà có quen biết với Trương sư phụ làm đồ trang sức, bảo bà ấy làm cho đại tôn nữ của ta hai bộ nhé.”
Tô lão phu nhân nói với Nhu nương xong thì lại nhìn về phía Tô Lương Thiển rồi giải thích: “Đây là Nhu di, là tú nương xuất sắc nhất của Vân Thủy gian, Vân Thủy gian là cửa hàng quần áo trang sức đắt nhất kinh thành, một bộ quần áo mùa xuân cũng tốn gần vài trăm lượng bạc, những thứ này, mấy muội muội của ngươi cũng không có đâu.”
Lời này của Tô lão phu nhân, có ý định ban đầu là muốn nhấn mạnh sự coi trọng của bà ta với Tô Lương Thiển, để làm nền cho chuyện sẽ nói tiếp sau đó, nhưng khi rơi vào tai của những người ngoài không biết rõ nội tình thì có mấy tiểu gia tử sẽ tức giận, đương nhiên, cũng kéo biết bao nhiêu hận thù cho nàng, ánh mắt những nữ nhân ở trong phòng này nhìn nàng đều đang rực lửa, nhất là Tô Hàm Nguyệt, hai mắt trừng lên như muốn rớt ra ngoài.
“Cảm ơn tổ mẫu.” Tô Lương Thiển cũng không khách sáo.
Những thứ này, đều là những thứ mà nàng nên có, đồ cưới của mẫu thân nàng phong phú như thế, thu nhập của cửa hiệu mặt tiền không chỉ vạn lượng mà những năm này đều chạy vào túi của Tiêu Yến hết, nàng đã muốn lấy lại khố phủ của Tô gia từ lâu rồi.
Hơn nữa, những muội muội này của nàng, quần áo trang sức đã làm xong từ lâu rồi, mấy ngày nữa sẽ được đưa tới cửa, nếu như lão phu nhân Vương gia đột nhiên muốn gặp mặt nàng, nàng còn không biết nên mặc cái gì đâu.
“Làm phiền Nhu nương rồi ạ.”
Tô Lương Thiển lại phúc thân với Nhu nương một cái, cử chỉ đoan trang của nàng, giọng nói mềm mại dịu dàng của nàng, khi ngẩng đầu thì thấy nhu nương đang nhìn nàng thì thẹn thùng cười một cái, như một cô nương hướng nội lần đầu tiên bước vào kinh thành, thẹn thùng xấu hổ, còn có chút nhát gan được phát huy cực kì sâu sắc, giống như một tiểu bạch thỏ thuần lương thôi, đặc biệt khiến người khác yêu thương, khiến cho Nhu nương thiếu chút nữa thì sinh ra sự bất mãn với những lời nói của Tô lão phu nhân.
Ánh mắt Nhu nương nhìn Tô Lương Thiển có ẩn chứa chút yêu quý, “Đứa trẻ này, thật khiến người ta yêu thích, đích thân ta sẽ đo cho nàng.”
Vân Thủy gian có sư phụ chuyên gia lấy số đo, được một tú nương cấp bậc như Nhu nương đích thân đo cho, thì cũng được tính là vinh dự rồi.
Nhu nương nói xong thì đứng dậy, lấy thước đo từ trong y phục ra, nhanh chóng đo người cho Tô Lương Thiển, bà ấy ghi lại rồi nhìn về phía Tô lão phu nhân nói: “Ta sẽ bảo mấy sư phụ mà ta quen gấp rút thực hiện, để Tô đại tiểu thư có thể mặc quần áo mới của Vân Thủy gian chúng tra trước tết, lão phu nhân, ta về trước nhé.”
Một tiếng Tô đại tiểu thư khiến sắc mặt Tô Khuynh Mi cũng tự dưng thay đổi một chút.
Có Nhu nương ở đây nên Tô lão phu nhân có nhiều lời không tiện nói, bà ta chủ động rời đi thì Tô lão phu nhân cũng không giữ lại làm gì, cho người tiễn bà ta rời đi.
Tô Lương Thiển đưa mắt tiễn Nhu nương rời đi, khóe miệng cong lên.
Kịch hay, nên bắt đầu rồi.
“Lão gia, người nghe xem, người nghe xem, nha đầu này bị người chiều hư rồi.”
Tô Khắc Minh nghe lời nói của Tiêu Yến thì không hề trách mắng Tô Khuynh Mi, mà lại cười lớn ra tiếng, vừa hào sảng lại vừa hớn hở, cực kì tự hào nói: “Mi Nhi của ta, chính là không giống với người nào khác cả.”
Trong Phúc Thọ viện, tiếng cười nói vui vẻ, chỉ cần ở bên trong sân thì đều có thể nghe thấy được.
Quế ma ma nhìn Tô Lương Thiển đang dừng bước chân ở trước mặt mình, để lộ ra sự lo lắng, trong lòng vừa đau buồn lại vừa căm tức, nhưng không biết nên an ủi như thế nào.
“Tiểu thư.”
Bà gọi nhỏ một câu, còn chưa nói chuyện thì Tô Lương Thiển đã bắt đầu bước tiếp, đi về phía chính phòng.
“Đại tiểu thư quả thật là không giống người khác, những phu nhân trong kinh thành đều nói tới, tất cả đều hết lời khen ngợi, đợi mai sau cập kê rồi thì người tới cửa cầu hôn sẽ đạp vỡ ngưỡng cửa Tô gia mất, chẳng biết được thiếu niên lang nhà nào có thể cưới được cô nương vừa xinh đẹp thông tuệ lại hiền hậu lương thiện như thế.”
Trong phòng, Tô lão phu nhân ngồi ở vị trí chính giữa, Tô Khắc Minh vừa mới trở về ngồi phía bên tay trái bà ta, bên cạnh ông ta thì Tô Khuynh Mi là ngồi gần nhất, khuôn mặt hai cha con giống nhau tới bảy phần, đều là ý cười.
So với lúc mình đi Vân Châu thì Tô Khắc Minh hơi béo, chẳng qua là lúc thanh niên ông ta hơi gầy mà thôi, dáng vẻ bây giờ là vừa đẹp, Tô Khắc Minh có tiếng là tuấn tú, bảo dưỡng cũng tốt, đều nói nam nhân tới ba mươi mới bắt đầu thành thục ưu nhã, lại thêm gia đình sự nghiệp đều mưa thuận gió hòa, khuôn mặt đỏ hồng, đầy thần thái.
Tô Khuynh Mi lúc này đã từ một người lạnh lùng đoan trang, cao cao tại thượng như Bồ tát sống trước mặt người, ngoài trở thành một đứa trẻ chưa lớn, Tô Khắc Minh đối với nàng ta cũng thật sự yêu thương như từ phụ.
Mấy nữ nhi của Tô phủ thì Tô Khuynh Mi là được yêu thương nhất, không chỉ Tiêu Yến xem mấy người khác trở thành hòn đá kê chân cho Tô Khuynh Mi, mà cả Tô Khắc Minh cũng thế. Đương nhiên, điều đó là bình thường, tư thái này của Tô Khuynh Mi thì những nữ nhi khác của Tô gia đều không làm được.
Trừ Tô Khuynh Mi ra thì những nữ nhi khác của Tô gia cũng tới, bao gồm cả Tô Hàm Nguyệt, cũng không biết là Từ ma ma hạ thủ lưu tình hay là nàng ta phục hồi tốt, mà trên mặt không nhìn ra được gì cả, còn có những di nương trong phủ cũng đều tới, Tiêu Yến và Tô Trạch Khải vừa mới về cũng có mặt.
Tô gia có sáu di nương, Tiêu Yến trước kia là đại di nương, sau khi bà ta được nâng lên làm chính thất thì vị trí đại di nương cũng để trống, tứ di nương mấy năm trước đã qua đời vì khó sinh, con cũng không giữ được, lục di nương vào Tô gia cũng được một năm rồi, tướng mạo lục di nương hoàn toàn không xuất chúng, xuất thân cũng không cao, là nữ nhi nhà nông dân, da có chút đen, cũng chẳng hiểu biết nhiều, nhưng sau khi vào phủ thì lại nhận được sự độc sủng của Tô Khắc Minh, nhưng mà rất nhanh sau đó thì nàng ta cũng bị xui xẻo.
Tiêu Yến ngồi cùng mấy di nương, Tô Trạch Khải với những tiểu thư khác ngồi ở hai bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên tay phải của Tô lão phu nhân còn có một người ngồi, tuổi tác xấp xỉ Tô lão phu nhân, tóc búi gọn gàng, mới vừa rồi người phụ họa theo Tô Khắc Minh khen ngợi Tô Khuynh Mi, chính là bà ta.
Người này, Tô Lương Thiển cũng biết, chính là một tú nương cực kì nổi tiếng của Vân Thủy gian, mọi người hay gọi bà ta là Nhu nương, là đồng hương của Tô lão phu nhân, là một người cực kì tốt.
Nhìn thấy Nhu nương thì Tô Lương Thiển đại khái đã đoán được ý đồ Tô lão phu nhân gọi mình tới rồi, những việc sắp xảy ra tiếp theo cũng đã hiểu được đôi chút trong lòng.
Vân Thủy gian là phường thêu nổi tiếng nhất kinh thành, trong đó có nhiều tú nương, đều là những người ở trong cung ra, kỹ năng thêu thùa tinh xảo và khả năng chế định độc quyền đối với những yêu cầu đặc biệt, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thiết kế.
Quần áo của Vân Thủy gian đều vô cùng đẹp, mỗi khi có những mẫu mới ra thì đều dấy nên một phong trào sôi nổi trong vòng tròn của các thiếu nữ gia đình quý tộc tại kinh thành, thế nên có nhiều nữ tử đều lấy việc có thể mặc quần áo của Vân Thủy gian làm vinh hạnh.
Trừ quần áo ra thì Vân Thủy gian đồng thời cũng là một cửa hàng son phấn, đồ trang sức, nói chung, những thứ mà nữ tử thích thì đều có thể được tìm thấy ở đó.
Dựa trên những điều đó mà những đồ vật của Vân Thủy gian cũng có tiếng là đắt đỏ, người bình thường căn bản không thể chi tiêu được, các tú nương của Vân Thủy gian, cũng chỉ tiếp xúc với các phu nhân tiểu thư huân quý của kinh thành, tin tức cũng linh hoạt nhanh nhẹn, nếu không phải thế thì với việc chỉ là một đồng hương thôi thì Tô lão phu nhân làm sao có thể để cho bà ta ngồi ở bên cạnh mình được.
Tô Lương Thiển hoàn toàn không thích sửa soạn, thời gian nàng sống ở kinh thành không lâu, sở dĩ nàng biết những chuyện này là bởi vì Dạ Phó Minh.
Dạ Phó Minh dã tâm bừng bừng, vị trí kia, cần tiền tài hỗ trợ, Vân Thủy gian mỗi ngày kiếm cả đấu vàng, còn kiếm được nhiều hơn so với kĩ viện sòng bài, lúc đó Dạ Phó Minh nhìn trúng Vân Thủy gian, muốn nó thuộc quyền sử dụng của hắn, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nào điều tra được ông chủ đứng ở phía sau.”
Tiếng nói chuyện rôm rả trong phòng đột ngột dừng lại.
Bọn họ nhìn Tô Lương Thiển, cười một cách chân thành hoặc cười một cách qua loa, cũng đều biến mất trên khuôn mặt, Tô Hàm Nguyệt thì trừng mắt lên nhìn nàng, vẻ mặt căm tức, cực kì không vui.
Tô Lương Thiển phớt lờ sự kỳ lạ của mọi người, phúc thân với Tô lão phu nhân và Tô Khắc Minh: “Bái kiến tổ mẫu, phụ thân, phu nhân.”
Tiêu Yến thấy Tô Lương Thiển vẫn gọi mình là phu nhân ở trước mặt người ngoài thì sắc mặt trầm xuống, bà ta chẳng trông chờ gì vào Tô lão phu nhân cả nên đưa mắt nhìn Tô Khắc Minh, lúc này Tô Khắc Minh đang đánh giá Tô Lương Thiển nên căn bản không nhìn bà ta, cũng không biết là không chú ý hay là cũng không hồn hết tâm trí chú ý vào chuyện này như Tô lão phu nhân mà hoàn toàn không nói giúp bà ta.
“Vị này là...” Nhu nương chỉ vào Tô Lương Thiển, sắc mặt không biết nên làm như thế nào.
Tô Khuynh Mi phản ứng lại, đứng lên phúc thân với Tô Lương Thiển, cung kính nói: “Đại tỷ tỷ.” Lễ phép chu đáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Tô lão phu nhân mới giải thích: “Đại tôn nữ của ta, nàng vẫn luôn sinh sống ở Vân Châu, mới trở về chưa lâu, lần này đặc biệt làm phiền bà qua đây chính là muốn đo người cho nàng, xem xem có thể làm vội hai bộ quần áo mới trước tết được không, với lại quần áo mùa xuân năm sau nữa, làm sáu bộ đi, làm đầy màu sắc vào, nghe nói bà có quen biết với Trương sư phụ làm đồ trang sức, bảo bà ấy làm cho đại tôn nữ của ta hai bộ nhé.”
Tô lão phu nhân nói với Nhu nương xong thì lại nhìn về phía Tô Lương Thiển rồi giải thích: “Đây là Nhu di, là tú nương xuất sắc nhất của Vân Thủy gian, Vân Thủy gian là cửa hàng quần áo trang sức đắt nhất kinh thành, một bộ quần áo mùa xuân cũng tốn gần vài trăm lượng bạc, những thứ này, mấy muội muội của ngươi cũng không có đâu.”
Lời này của Tô lão phu nhân, có ý định ban đầu là muốn nhấn mạnh sự coi trọng của bà ta với Tô Lương Thiển, để làm nền cho chuyện sẽ nói tiếp sau đó, nhưng khi rơi vào tai của những người ngoài không biết rõ nội tình thì có mấy tiểu gia tử sẽ tức giận, đương nhiên, cũng kéo biết bao nhiêu hận thù cho nàng, ánh mắt những nữ nhân ở trong phòng này nhìn nàng đều đang rực lửa, nhất là Tô Hàm Nguyệt, hai mắt trừng lên như muốn rớt ra ngoài.
“Cảm ơn tổ mẫu.” Tô Lương Thiển cũng không khách sáo.
Những thứ này, đều là những thứ mà nàng nên có, đồ cưới của mẫu thân nàng phong phú như thế, thu nhập của cửa hiệu mặt tiền không chỉ vạn lượng mà những năm này đều chạy vào túi của Tiêu Yến hết, nàng đã muốn lấy lại khố phủ của Tô gia từ lâu rồi.
Hơn nữa, những muội muội này của nàng, quần áo trang sức đã làm xong từ lâu rồi, mấy ngày nữa sẽ được đưa tới cửa, nếu như lão phu nhân Vương gia đột nhiên muốn gặp mặt nàng, nàng còn không biết nên mặc cái gì đâu.
“Làm phiền Nhu nương rồi ạ.”
Tô Lương Thiển lại phúc thân với Nhu nương một cái, cử chỉ đoan trang của nàng, giọng nói mềm mại dịu dàng của nàng, khi ngẩng đầu thì thấy nhu nương đang nhìn nàng thì thẹn thùng cười một cái, như một cô nương hướng nội lần đầu tiên bước vào kinh thành, thẹn thùng xấu hổ, còn có chút nhát gan được phát huy cực kì sâu sắc, giống như một tiểu bạch thỏ thuần lương thôi, đặc biệt khiến người khác yêu thương, khiến cho Nhu nương thiếu chút nữa thì sinh ra sự bất mãn với những lời nói của Tô lão phu nhân.
Ánh mắt Nhu nương nhìn Tô Lương Thiển có ẩn chứa chút yêu quý, “Đứa trẻ này, thật khiến người ta yêu thích, đích thân ta sẽ đo cho nàng.”
Vân Thủy gian có sư phụ chuyên gia lấy số đo, được một tú nương cấp bậc như Nhu nương đích thân đo cho, thì cũng được tính là vinh dự rồi.
Nhu nương nói xong thì đứng dậy, lấy thước đo từ trong y phục ra, nhanh chóng đo người cho Tô Lương Thiển, bà ấy ghi lại rồi nhìn về phía Tô lão phu nhân nói: “Ta sẽ bảo mấy sư phụ mà ta quen gấp rút thực hiện, để Tô đại tiểu thư có thể mặc quần áo mới của Vân Thủy gian chúng tra trước tết, lão phu nhân, ta về trước nhé.”
Một tiếng Tô đại tiểu thư khiến sắc mặt Tô Khuynh Mi cũng tự dưng thay đổi một chút.
Có Nhu nương ở đây nên Tô lão phu nhân có nhiều lời không tiện nói, bà ta chủ động rời đi thì Tô lão phu nhân cũng không giữ lại làm gì, cho người tiễn bà ta rời đi.
Tô Lương Thiển đưa mắt tiễn Nhu nương rời đi, khóe miệng cong lên.
Kịch hay, nên bắt đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro