Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ
Ta Thích Giết N...
2024-09-16 00:03:46
“A!”
Máu tươi văng khắp nơi, một số văng cả lên mặt Đỗ ma ma và Liên ma ma đang giả chết.
Đỗ ma ma và Liên ma ma cuối cùng cũng không kiềm chế được nổi nữa, sợ hãi hét lên.
Tô Lương Thiển nhặt chiếc túi vải nhỏ rơi trên mặt đất lên và mở ra, bên trong là một chiếc chuông vàng, dòng chữ viết trên mảnh vải đã bị máu nhuộm đỏ. Tô Lương Thiển cất đồ vào trong ngực, nàng nhặt đao trên mặt đất lên, đẩy đám hắc y nhân chất cao như ngọn núi nhỏ kia ra, nhìn Đỗ ma ma đang hoảng sợ thét chói tai: “Không giả chết nữa à?”
Mấy năm nay, Đỗ ma ma đã không ít lần cùng Tiêu Yến hãm hại Tô Lương Thiển, bà ta nhớ đến trước khi mình đến Vân Châu, Tiêu Yến đã vài lần lén lút ra khỏi phủ, sau đó nhìn khuôn mặt của Tô Lương Thiển dính đầy máu đến nổi không thể nhìn rõ dung mạo, bà ta quả thật sợ hãi muốn ngất đi vì sợ chột dạ.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta không biết gì cả!”
Đỗ ma ma nhìn Tô Lương Thiển, cảm thấy nàng giống như một ma đầu giết người không gớm tay, bà ta loạng choạng đứng dậy, xoay người bỏ chạy, cả người lảo đảo, bà ta vấp phải những thi thể nên chỉ chạy được vài bước đã vấp ngã mấy lần.
Tô Lương Thiển hơi nheo mắt lại, nhấc đao đuổi theo, Liên ma ma sợ đến ngây người, trại trại Tiêu Phong lớn như vậy mà đều tràn ngập tiếng gào khóc nức nở thảm thiết đầy tuyệt vọng của Đỗ ma ma.
Tô Lương Thiển sắp đuổi kịp, nàng giơ đao lên còn chưa kịp hạ xuống, đột nhiên không còn nghe thấy tiếng của Đỗ ma ma, bà ta ngã xuống mặt đất, trên cổ bà ta chính là cây trâm trước đó đâm vào tay Vương Lực rơi xuống đất.
Một chiêu trúng ngay cổ họng!
Tô Lương Thiển quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tạ Vân Dịch ra tay và đang rút tay về.
Ánh mắt của Tô Lương Thiển đỏ bừng, như đang sung huyết vậy, nhưng bên trong lại ngập nước mắt, nàng cắn chặt môi, dáng vẻ kiên cường mà bướng bỉnh như sẽ không bao giờ gục ngã, có mấy phần khiến người ta phải thương tiếc.
“Cần gì phải làm bẩn tay vì loại người này?”
Quý Vô Tiễn sững sờ nhìn Tạ Vân Dịch, nếu người biết bẩn tay vì loại người này, vậy tại sao lại còn tự tay lấy đi tính mạng của bà ta? Trước giờ người chưa từng ‘lạm sát kẻ vô tội’, không phải, công tử nhà hắn băng thanh ngọc khiết chán ghét mùi máu tanh bẩn thỉu, sẽ không bao giờ tự tay giết người.
Tô Lương Thiển liếc nhìn Đỗ ma ma đã chết, nàng chậm rãi đi tới, ánh mắt chuyển sang nhìn Liên ma ma, giơ bàn tay còn đang nhỏ máu lên, vén tóc trên mặt ra, khóe miệng nở nụ cười khẽ: “À không, ta thích giết người!”
Giết người hay không giết người, từ trước đến nay đều không phải do nàng lựa chọn, nàng đã định trước trên tay sẽ dính đầy máu tươi.
Giọng điệu lạnh lùng, giống như thứ chết đi không phải người, mà chỉ là con kiến hôi nàng không cẩn thận giẫm chết mà thôi, Liên ma ma bị dọa đến mức sắp tiểu ra quần: “Tiểu thư, ta... Ta không giống Đỗ ma ma, ta là người của lão thái thái, ta... Ta bảo đảm, chuyện hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung. Nếu như ta chết… nếu ta chết, phía lão thái thái, sẽ mang thanh danh không tốt cho người!”
Liên ma ma lúc ở Vân Châu hoàn toàn không khinh thường Tô Lương Thiển: “Lão nô có thể giúp người, lão nô bảo đảm sau này tất cả đều nghe theo lời của người, xin người tha cho lão nô một mạng, cầu xin người.”
Liên ma ma không ngừng dập đầu cầu xin, không hề dám ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thiển.
“Dựa vào cái gì để ta phải tin lời của ngươi?” Tô Lương Thiển dựa người vào cán đao, nhìn từ trên cao xuống.
“Ta, ta...”
Liên ma ma ngẩng đầu, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lương Thiển, bà ta lại không nói ra lời được.
Quý Vô Tiễn đi tới, ngay lúc Liên ma ma mở miệng thì ném một viên thuốc chính xác vào miệng bà ta. Liên ma ma không kịp phản ứng, khi muốn nhả ra thì đã nuốt vào bụng, Liên ma ma cảm thấy cả người lạnh toát, bụng đau đến mức ngã lăn xuống đất.
“Ta không cần nói đây là thứ cái gì, ngươi phải làm theo những gì đã nói, chỉ được nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư nhà ngươi, nếu ngươi dám bằng mặt không bằng lòng, thì đợi bị thủng ruột nát bụng đi.”
Tô Lương Thiển nhếch môi với Quý Vô Tiễn, khuôn mặt đầy vết đỏ và máu khiến Quý Vô Tiễn nổi da gà đầy người.
“Còn ai nữa không?” Nàng phải đưa Giáng Hương đi.
“Còn có một cô nương, nàng ta, nàng ta… nàng ta đang ở trong gian nhà nhỏ phía sau.”
Tô Lương Thiển nhìn bà ta muốn nói lại thôi, trong lòng nàng hiểu rõ, người kia chính là Giáng Hương: “Đưa ta đi.”
Đã mấy canh giờ trôi qua, trong không khí vẫn còn bao trùm mùi khó chịu vẫn chưa tản ra được làm người ta nhíu mày.
Trong căn phòng đơn sơ, Giáng Hương đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, hai mắt lờ đờ, hô hấp yếu ớt, y phục đã rách nát rơi rớt từng mảnh trên mặt đất, trên người đắp một cái chăn, chắc là người của La Tri Văn đã che cho nàng ta.
Nàng ta nhìn thấy Tô Lương Thiển, đồng tử rời rạc thoáng có lại tiêu cự, bên trong ánh mắt đó chứa sự thù hận mà Tô Lương Thiển đã dự đoán được, Tô Lương Thiển khẽ giễu cợt: “Ngươi làm việc cho Tiêu Yến nhiều năm, vậy mà bà ta không bảo những người đó hạ thủ lưu tình với ngươi sao?”
Tô Lương Thiển mặc kệ sự không dám tin trong mắt Giáng Hương, nàng lột y phục của một nam nhân đã chết trên mặt đất lên ném cho Giáng Hương: “Chuyện hôm nay của ngươi ta sẽ không nói cho người khác biết, chỉ cần ngươi đủ thông minh, chờ khi trở về phủ, những vinh hoa phú quý mà ngươi muốn cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội có được.”
Tô Lương Thiển nói xong, xoay người đi ra ngoài, chẳng bao lâu, Giáng Hương đã khoác y phục, khập khiễng xuất hiện sau lưng nàng.
Tô Lương Thiển bước đến cửa trại, nhìn thấy tiểu thống lĩnh phụ trách chuyện này do La Tri Văn phái tới, trên mặt loang lổ vết máu, nàng vô cùng nhẹ nhàng nói: “Thay ta đa tạ La đại nhân, năm đó ngoại tổ phụ của ta không nhìn lầm người. Sau khi ta đi, hãy đốt trại Tiêu Phong này đi.”
Trời dần sáng.
Chỗ Tô Trạch Khải, Vương Thừa Huy dựng lều trước đó, lửa trại đã được dập đi, vị trí của trại Tiêu Phong khói dày cuồn cuộn, ánh lửa màu quýt cao ngút trời.
Tô Lương Thiển đứng ở góc núi, nàng vẫn còn mặc y phục hôm qua, mặt mũi dính đầy máu, sáng sớm trên núi vô cùng ẩm ướt, vết máu đã khô lên trên y phục của nàng vì bị ẩm ướt mà lại tan ra, giữa trời đất mờ mịt, sống lưng nàng thẳng tắp, nhìn về phía xa, dáng vẻ quật cường của nàng, đơn độc cứng rắn làm người ta cảm thấy chua xót trong lòng.
Tạ Vân Dịch đứng sau lưng nàng một lúc lâu, hắn cởi áo choàng trên người mình ra, bước lên trước khoác lên cho nàng.
Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn chiếc áo choàng được khoác lên trên người mình rồi chuyển ánh mắt nhìn Tạ Vân Dịch, y phục của hắn sạch sẽ và chỉnh tề, trên mặt và tay đều không có chút vết máu nào cả, ánh mắt bình tĩnh nhìn không ra được tâm trạng trong đó.
“Đa tạ.”
Tô Lương Thiển không từ chối, thản nhiên lên tiếng đa tạ, nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, kéo áo choàng trên người lại, máu đã lạnh, bị gió thổi như vậy nàng cũng thấy lạnh lẽo phát rét.
Tô Vân Dịch nhìn cái ót của nàng quay về phía mình, hắn cởi xuống ngọc bội đeo trên hông mà Tô Lương Thiển đã đòi, đi tới trước nàng, giơ tay lên vỗ nhẹ vào chiếc áo choàng, tiếp xúc thế này làm Tô Lương Thiển giật mình, nàng nhíu mày vô thức lùi lại, nhưng lại bị Tạ Vân Dịch dùng một tay khống chế: “Đừng nhúc nhích.”
Tô Lương Thiển hơi sửng sốt, vậy mà thật sự ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích, Tạ Vân Dịch tháo ngọc bội xuống buộc lên khuy vải của áo choàng, đó vừa khéo là vị trí ngay ngực Tô Lương Thiển.
Động tác của hắn chẳng hề lưu loát, có chút vụng về, cả buổi cũng không cài lên được.
Tô Lương Thiển hiểu được ý định của hắn, trong bụng cảm thấy người này thật kỳ cục, nàng buồn cười nhìn hắn, tai của Tạ Vân Dịch bắt đầu ửng đỏ lên, tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả trên khuôn mặt thanh nhã của hắn, Tô Lương Thiển cũng sinh ra mấy phần cảm giác luống cuống khó chịu, nàng thẳng tay giật lấy ngọc bội: “Không phải không chịu sao? Sao giờ lại đưa?”
Tạ Vân Dịch không trả lời, Tô Lương Thiển cũng không tiếp tục truy hỏi.
Ngay sau đó, Tật Phong, Quế ma ma và Phục Linh đến, hai người trông rất lo lắng sốt ruột, trong mắt đều chứa nước mắt, Tô Lương Thiển không thể không an ủi bọn họ.
“Ta nhận rồi.” Tô Lương Thiển mỉm cười lắc lắc ngọc bội trên tay, báo lại tên tuổi và thân phận của mình: “Đích nữ Hộ bộ Thị lang, Tô Lương Thiển!”
“Tạ Vân Dịch.”
Tô Lương Thiển cười càng tươi hơn: “Tạ công tử, sau này sẽ gặp lại!”
Máu tươi văng khắp nơi, một số văng cả lên mặt Đỗ ma ma và Liên ma ma đang giả chết.
Đỗ ma ma và Liên ma ma cuối cùng cũng không kiềm chế được nổi nữa, sợ hãi hét lên.
Tô Lương Thiển nhặt chiếc túi vải nhỏ rơi trên mặt đất lên và mở ra, bên trong là một chiếc chuông vàng, dòng chữ viết trên mảnh vải đã bị máu nhuộm đỏ. Tô Lương Thiển cất đồ vào trong ngực, nàng nhặt đao trên mặt đất lên, đẩy đám hắc y nhân chất cao như ngọn núi nhỏ kia ra, nhìn Đỗ ma ma đang hoảng sợ thét chói tai: “Không giả chết nữa à?”
Mấy năm nay, Đỗ ma ma đã không ít lần cùng Tiêu Yến hãm hại Tô Lương Thiển, bà ta nhớ đến trước khi mình đến Vân Châu, Tiêu Yến đã vài lần lén lút ra khỏi phủ, sau đó nhìn khuôn mặt của Tô Lương Thiển dính đầy máu đến nổi không thể nhìn rõ dung mạo, bà ta quả thật sợ hãi muốn ngất đi vì sợ chột dạ.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta không biết gì cả!”
Đỗ ma ma nhìn Tô Lương Thiển, cảm thấy nàng giống như một ma đầu giết người không gớm tay, bà ta loạng choạng đứng dậy, xoay người bỏ chạy, cả người lảo đảo, bà ta vấp phải những thi thể nên chỉ chạy được vài bước đã vấp ngã mấy lần.
Tô Lương Thiển hơi nheo mắt lại, nhấc đao đuổi theo, Liên ma ma sợ đến ngây người, trại trại Tiêu Phong lớn như vậy mà đều tràn ngập tiếng gào khóc nức nở thảm thiết đầy tuyệt vọng của Đỗ ma ma.
Tô Lương Thiển sắp đuổi kịp, nàng giơ đao lên còn chưa kịp hạ xuống, đột nhiên không còn nghe thấy tiếng của Đỗ ma ma, bà ta ngã xuống mặt đất, trên cổ bà ta chính là cây trâm trước đó đâm vào tay Vương Lực rơi xuống đất.
Một chiêu trúng ngay cổ họng!
Tô Lương Thiển quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tạ Vân Dịch ra tay và đang rút tay về.
Ánh mắt của Tô Lương Thiển đỏ bừng, như đang sung huyết vậy, nhưng bên trong lại ngập nước mắt, nàng cắn chặt môi, dáng vẻ kiên cường mà bướng bỉnh như sẽ không bao giờ gục ngã, có mấy phần khiến người ta phải thương tiếc.
“Cần gì phải làm bẩn tay vì loại người này?”
Quý Vô Tiễn sững sờ nhìn Tạ Vân Dịch, nếu người biết bẩn tay vì loại người này, vậy tại sao lại còn tự tay lấy đi tính mạng của bà ta? Trước giờ người chưa từng ‘lạm sát kẻ vô tội’, không phải, công tử nhà hắn băng thanh ngọc khiết chán ghét mùi máu tanh bẩn thỉu, sẽ không bao giờ tự tay giết người.
Tô Lương Thiển liếc nhìn Đỗ ma ma đã chết, nàng chậm rãi đi tới, ánh mắt chuyển sang nhìn Liên ma ma, giơ bàn tay còn đang nhỏ máu lên, vén tóc trên mặt ra, khóe miệng nở nụ cười khẽ: “À không, ta thích giết người!”
Giết người hay không giết người, từ trước đến nay đều không phải do nàng lựa chọn, nàng đã định trước trên tay sẽ dính đầy máu tươi.
Giọng điệu lạnh lùng, giống như thứ chết đi không phải người, mà chỉ là con kiến hôi nàng không cẩn thận giẫm chết mà thôi, Liên ma ma bị dọa đến mức sắp tiểu ra quần: “Tiểu thư, ta... Ta không giống Đỗ ma ma, ta là người của lão thái thái, ta... Ta bảo đảm, chuyện hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung. Nếu như ta chết… nếu ta chết, phía lão thái thái, sẽ mang thanh danh không tốt cho người!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên ma ma lúc ở Vân Châu hoàn toàn không khinh thường Tô Lương Thiển: “Lão nô có thể giúp người, lão nô bảo đảm sau này tất cả đều nghe theo lời của người, xin người tha cho lão nô một mạng, cầu xin người.”
Liên ma ma không ngừng dập đầu cầu xin, không hề dám ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thiển.
“Dựa vào cái gì để ta phải tin lời của ngươi?” Tô Lương Thiển dựa người vào cán đao, nhìn từ trên cao xuống.
“Ta, ta...”
Liên ma ma ngẩng đầu, nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lương Thiển, bà ta lại không nói ra lời được.
Quý Vô Tiễn đi tới, ngay lúc Liên ma ma mở miệng thì ném một viên thuốc chính xác vào miệng bà ta. Liên ma ma không kịp phản ứng, khi muốn nhả ra thì đã nuốt vào bụng, Liên ma ma cảm thấy cả người lạnh toát, bụng đau đến mức ngã lăn xuống đất.
“Ta không cần nói đây là thứ cái gì, ngươi phải làm theo những gì đã nói, chỉ được nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư nhà ngươi, nếu ngươi dám bằng mặt không bằng lòng, thì đợi bị thủng ruột nát bụng đi.”
Tô Lương Thiển nhếch môi với Quý Vô Tiễn, khuôn mặt đầy vết đỏ và máu khiến Quý Vô Tiễn nổi da gà đầy người.
“Còn ai nữa không?” Nàng phải đưa Giáng Hương đi.
“Còn có một cô nương, nàng ta, nàng ta… nàng ta đang ở trong gian nhà nhỏ phía sau.”
Tô Lương Thiển nhìn bà ta muốn nói lại thôi, trong lòng nàng hiểu rõ, người kia chính là Giáng Hương: “Đưa ta đi.”
Đã mấy canh giờ trôi qua, trong không khí vẫn còn bao trùm mùi khó chịu vẫn chưa tản ra được làm người ta nhíu mày.
Trong căn phòng đơn sơ, Giáng Hương đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, tóc tai bù xù, hai mắt lờ đờ, hô hấp yếu ớt, y phục đã rách nát rơi rớt từng mảnh trên mặt đất, trên người đắp một cái chăn, chắc là người của La Tri Văn đã che cho nàng ta.
Nàng ta nhìn thấy Tô Lương Thiển, đồng tử rời rạc thoáng có lại tiêu cự, bên trong ánh mắt đó chứa sự thù hận mà Tô Lương Thiển đã dự đoán được, Tô Lương Thiển khẽ giễu cợt: “Ngươi làm việc cho Tiêu Yến nhiều năm, vậy mà bà ta không bảo những người đó hạ thủ lưu tình với ngươi sao?”
Tô Lương Thiển mặc kệ sự không dám tin trong mắt Giáng Hương, nàng lột y phục của một nam nhân đã chết trên mặt đất lên ném cho Giáng Hương: “Chuyện hôm nay của ngươi ta sẽ không nói cho người khác biết, chỉ cần ngươi đủ thông minh, chờ khi trở về phủ, những vinh hoa phú quý mà ngươi muốn cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội có được.”
Tô Lương Thiển nói xong, xoay người đi ra ngoài, chẳng bao lâu, Giáng Hương đã khoác y phục, khập khiễng xuất hiện sau lưng nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Lương Thiển bước đến cửa trại, nhìn thấy tiểu thống lĩnh phụ trách chuyện này do La Tri Văn phái tới, trên mặt loang lổ vết máu, nàng vô cùng nhẹ nhàng nói: “Thay ta đa tạ La đại nhân, năm đó ngoại tổ phụ của ta không nhìn lầm người. Sau khi ta đi, hãy đốt trại Tiêu Phong này đi.”
Trời dần sáng.
Chỗ Tô Trạch Khải, Vương Thừa Huy dựng lều trước đó, lửa trại đã được dập đi, vị trí của trại Tiêu Phong khói dày cuồn cuộn, ánh lửa màu quýt cao ngút trời.
Tô Lương Thiển đứng ở góc núi, nàng vẫn còn mặc y phục hôm qua, mặt mũi dính đầy máu, sáng sớm trên núi vô cùng ẩm ướt, vết máu đã khô lên trên y phục của nàng vì bị ẩm ướt mà lại tan ra, giữa trời đất mờ mịt, sống lưng nàng thẳng tắp, nhìn về phía xa, dáng vẻ quật cường của nàng, đơn độc cứng rắn làm người ta cảm thấy chua xót trong lòng.
Tạ Vân Dịch đứng sau lưng nàng một lúc lâu, hắn cởi áo choàng trên người mình ra, bước lên trước khoác lên cho nàng.
Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy ấm áp, quay đầu nhìn chiếc áo choàng được khoác lên trên người mình rồi chuyển ánh mắt nhìn Tạ Vân Dịch, y phục của hắn sạch sẽ và chỉnh tề, trên mặt và tay đều không có chút vết máu nào cả, ánh mắt bình tĩnh nhìn không ra được tâm trạng trong đó.
“Đa tạ.”
Tô Lương Thiển không từ chối, thản nhiên lên tiếng đa tạ, nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, kéo áo choàng trên người lại, máu đã lạnh, bị gió thổi như vậy nàng cũng thấy lạnh lẽo phát rét.
Tô Vân Dịch nhìn cái ót của nàng quay về phía mình, hắn cởi xuống ngọc bội đeo trên hông mà Tô Lương Thiển đã đòi, đi tới trước nàng, giơ tay lên vỗ nhẹ vào chiếc áo choàng, tiếp xúc thế này làm Tô Lương Thiển giật mình, nàng nhíu mày vô thức lùi lại, nhưng lại bị Tạ Vân Dịch dùng một tay khống chế: “Đừng nhúc nhích.”
Tô Lương Thiển hơi sửng sốt, vậy mà thật sự ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích, Tạ Vân Dịch tháo ngọc bội xuống buộc lên khuy vải của áo choàng, đó vừa khéo là vị trí ngay ngực Tô Lương Thiển.
Động tác của hắn chẳng hề lưu loát, có chút vụng về, cả buổi cũng không cài lên được.
Tô Lương Thiển hiểu được ý định của hắn, trong bụng cảm thấy người này thật kỳ cục, nàng buồn cười nhìn hắn, tai của Tạ Vân Dịch bắt đầu ửng đỏ lên, tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả trên khuôn mặt thanh nhã của hắn, Tô Lương Thiển cũng sinh ra mấy phần cảm giác luống cuống khó chịu, nàng thẳng tay giật lấy ngọc bội: “Không phải không chịu sao? Sao giờ lại đưa?”
Tạ Vân Dịch không trả lời, Tô Lương Thiển cũng không tiếp tục truy hỏi.
Ngay sau đó, Tật Phong, Quế ma ma và Phục Linh đến, hai người trông rất lo lắng sốt ruột, trong mắt đều chứa nước mắt, Tô Lương Thiển không thể không an ủi bọn họ.
“Ta nhận rồi.” Tô Lương Thiển mỉm cười lắc lắc ngọc bội trên tay, báo lại tên tuổi và thân phận của mình: “Đích nữ Hộ bộ Thị lang, Tô Lương Thiển!”
“Tạ Vân Dịch.”
Tô Lương Thiển cười càng tươi hơn: “Tạ công tử, sau này sẽ gặp lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro