Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ
Thuận Nước Đẩy...
2024-09-16 00:03:46
Tô Lương Thiển nhìn Tô lão phu nhân, ánh mắt trưng cầu ý kiến này khiến Tô lão phu nhân thấy hết sức hài lòng, càng làm cho bà ta cảm thấy Tô Lương Thiển là người dễ mê hoặc để khống chế trong tay, bà ta khích lệ gật đầu, thì Tô Lương Thiển mới đứng dậy, bước về phía cái thùng, sự tò mò và vui sướng dưới đáy mắt có chừng mực, tốc độ bước chân cũng dần dần tăng lên, những người khác còn tò mò hơn cả Tô Lương Thiển nữa.
Những người thuộc nhất phòng của Tiêu Yến thì lóe lên sự đắc ý trên khuôn mặt, mà Tô Khắc Minh thì lại nhíu mày.
“Ma ma, mở ra đi.”
Tô Trạch Khải thấy Tô Lương Thiển không tự mình mở ra giống như yêu cầu của hắn mà lại bảo một lão ma ma mở ra thì sự đắc ý trên khuôn mặt trầm xuống, Quế ma ma mở ra theo lệnh...
Trong chiếc thùng, là các loại đồ trang sức trên đầu, kẹp tóc màu vàng kim đính đá quý, vòng tay bằng hồng ngọc, vòng cổ là phỉ thúy xanh, những viên dạ minh châu có kích thước bằng nắm tay, còn có nhiều vải vóc có giá trị, còn có nhiều đồ chơi nhỏ có nhiều hình dạng mà các cô nương vừa nhìn đã thích, tức thì tràn ngập ánh sáng vàng nhấp nháy khiến người ta chói mắt, độ bóng và sự lỗng lẫy đặc biệt chỉ có hàng thượng đẳng mới có khiến người ta lóa mắt, cộng với việc không thể kiềm chế được sự yêu thích ở trong lòng.
Ánh mắt của những người trong phòng thẳng tắp, mấy di nương và thứ nữ đang ngồi cũng đứng cả lên, ánh mắt phát sáng. Giáng Hương với Phục Linh đứng phía sau Tô Lương Thiển cũng không thể rời mắt đi được, nhất là Giáng Hương, miệng há ra, hai mắt mở to như muốn rơi ra ngoài.
Tô Lương Thiển cũng nhìn những đồ vật trong thùng, để lộ ra sự kinh ngạc và vui mừng không thể tin nổi, dáng vẻ trang nghiêm như đứa nhà quê chưa từng trải khiến Tô Khuynh Mi đang sa sầm cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Những năm nay, ta đi du lịch ở bên ngoài, vẫn luôn nhớ tới muội muội một mình ở Vân Châu, trong lòng thật đau buồn, nên chọn một chút những đồ vật cảm thấy muội muội sẽ thích, vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên vẫn luôn không tới được Vân Châu, nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, muội muội về nhà rồi, có thể tặng muội rồi.”
Hắn nói có nhiều sự xúc động, dáng vẻ vừa áy náy lại đau buồn, giống một người huynh trưởng cực kì yêu thương bảo vệ muội muội, nhưng mà khoảng thời gian trước hắn còn đặc biệt mang theo Vương Thừa Huy chạy tới trại Tiêu Phong một chuyến, chỉ để chứng kiến cảnh nàng bị thân bại danh liệt, khiến nàng không thể trở mình.
Tô Lương Thiển không nói chuyện, nàng chậm rãi đi tới bên cái thùng rồi ngồi xổm xuống, ánh mắt nặng nề, nàng thấy phần lớn những thứ ở trong này đều hết sức quen thuộc, rất nhiều thứ là của Tô Khuynh Mi, kiếp trước nàng thân thiết với nàng ta, nên nàng từng thấy nàng ta dùng rồi, có thể hiện tại cũng đã dùng rồi cũng nên, còn có cả của Tiêu Yến.
Tô Lương Thiển lục đống đồ đạc lên, tìm thấy một chiếc trâm ngọc, chất ngọc cực tốt, bên trên là hoa văn Bạch ngọc lan, đây là một thứ trong của hồi môn của mẫu thân nàng, chiếc trâm này vốn dĩ là một đôi, một cái còn lại đang ở chỗ của hoàng hậu, chắc hẳn ở đây sẽ không phải chỉ có như thế, Tô Lương Thiển dùng tay xoa xoa lên đóa hoa ngọc lan ở bên trên...
Đám người này, dùng đồ vật của mẫu thân nàng làm quà tặng cho nàng, là cảm thấy những thứ này chính là đồ của bọn họ ư, nàng không lấy về ư?
Nhưng mà cũng đúng, đang lúc gấp rút vội vàng thì bọn họ lấy đâu ra nhiều thứ tốt như thế chứ, kiếp trước cũng chưa từng thấy.
Tiêu Yến thấy Tô Lương Thiển không nhìn những thứ trang sức khác mà chỉ cầm duy nhất chiếc trâm ngọc trong tay thì trái tim không khỏi co rút lại, nàng biết được gì đó rồi ư?
Tô Lương Thiển đặt đồ xuống, đứng lên, đưa mắt nhìn đám nữ nhân đang đỏ cả mắt kia, sự thù hận của bọn họ đối với nàng lại càng cao thêm rồi.
Tô Lương Thiển đối diện với Tô Trạch Khải bằng dáng vẻ cảm động không biết nên làm thế nào mới tốt: “Đại ca quan tâm rồi, đợi lát nữa bảo người đưa đồ tới viện của muội nhé.”
Bây giờ mặt dày mày dạn bán những đồ vật của mẫu thân nàng đi, đợi tới khi kiểm kê thì nàng xem xem bọn họ lấy đâu ra đồ vật giống y như thế mà đền bù, bây giờ các nàng dùng càng nhiều thì tương lai cần đền bù cũng càng nhiều.
Tô Lương Thiển cong môi, nở một nụ cười gian trá.
“Được.”
“Giáng Hương, Phục Linh, các ngươi thu đồ lại đi.”
Nàng thẳng thắn như thế khiến Tô Trạch Khải vừa vui mừng lại vừa tiếc của.
Tô Khắc Minh thấy Tô Lương Thiển như thế thì cảm thấy ánh mắt của nàng thật thiển cận, Tô lão phu nhân cũng cảm thấy nàng tham lam không hiểu chuyện.
“Đại thiếu gia đối với tiểu thư thật là tốt.”
Phương di nương nhìn mấy tiểu tử nâng đồ đi, vẫn chưa thu hồi ánh mắt lại, nói một câu đầy ghen tỵ.
Phương di nương là tay sai của Tiêu Yến, nên Tô Lương Thiển cũng chẳng để ý nhiều, nhưng cũng không muốn vì thế mà bị toàn thể nữ nhân khác căm ghét, nhất là khi đây lại là mục đích của đám người Tô Trạch Khải, nên cười nói: “Ca ca thịnh tình khó chối, nhưng mà nhiều thứ như thế, ta cũng không dùng hết được, đợi sau khi trở về ta sẽ chọn một số cái đẹp tặng cho các di nương và muội muội.”
Những thứ Tô Khuynh Mi đã dùng nàng mới không thèm dùng đâu.
“Cảm ơn tiểu thư.”
Người nói cảm ơn là lục di nương, nàng nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, mang theo dáng vẻ như sợ nàng sẽ hối hận ấy, nữ tử được độc sủng như thế chắc hẳn là chân ái không hoài nghi, Tô Lương Thiển nở một nụ cười thân thiện với nàng ta.
Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi thấy Tô Lương Thiển dùng đồ của bọn họ để thuận nước đẩy thuyền như thế thì trong lòng lập tức không vui, cảm thấy nàng thật là mặt dày mày dạn, nhưng không nghĩ tới nàng thế này chỉ là của thiên trả địa mà thôi.
Tô Lương Thiển lại quay về bên cạnh Tô lão phu nhân, nhìn Tô Trạch Khải: “Ta biết đại ca tặng những thứ này cho ta là vì yêu thương ta, muốn ta vui vẻ, nhưng mà ca ca với thân phận là nam đinh duy nhất của Tô phủ, xây dựng sự nghiệp giành vinh quang về cho gia tộc mới là chính sự, lần sau không cần lãng phí nhiều tiền như thế làm gì cả.”
Tô Trạch Khải: “...”
Thế này là đang nói hắn ta lơ là chính sự ư, lúc trước thu đồ sao lại sảng khoái như thế chứ.
Đúng là ăn cháo đái bát, Tô Trạch Khải cảm thấy Tô Lương Thiển quá vô sỉ, chọc hắn ta tức tới mức muốn động thủ, Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi cũng thấy cực kì bực tức.
Lúc Tô Lương Thiển nói câu này thì ánh mắt lại đang đánh giá mấy vị di nương, bọn họ có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lại chẳng có một người nào phụ họa theo nàng, bao gồm cả người được sủng ái nhất là lục di nương, có thể thấy được Tiêu Yến ở Tô gia cực kì có uy.
“Không có việc gì thì các ngươi đều lui xuống hết đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, Thiển Nhi, con ở lại nói chuyện với tổ mẫu.”
Tô lão phu nhân hạ lệnh đuổi khách, chỉ để lại Tô Khắc Minh với Tiêu Yến.
“Thiển Nhi có phải còn không vui vì chuyện tổ mẫu phạt con à?”
Tô Lương Thiển không biết nên làm thế nào, nghiêm túc nói: “Người phạt con, là vì muốn con có thể hiểu quy củ, không phạm sai lầm, là vì tốt cho con, xem trọng thì mới quản giáo, đạo lý này con vẫn hiểu, con chỉ lo lắng tổ mẫu không quản không hỏi con, làm sao lại không vui vì người phạt con chứ.”
Lúc này Tiêu Yến nghe Tô Lương Thiển nói chuyện thì cảm thấy nàng đang đâm bì thóc chọc bì gạo, thần kinh không tự giác mà căng lên.
Mồm miệng sắc bén như thế khiến bà ta thật sự muốn xé nát đi.
“Thế lão phu nhân Vương gia muốn gặp con, vì sao con không đi?”
“Không phải con không gặp lão phu nhân Vương gia, mà là con chưa hoàn thành nhiệm vụ tổ mẫu giao cho con, thân phận của lão phu nhân Vương gia cao quý nhưng người mới là tổ mẫu của con, con đương nhiên là phải vì người trước tiên rồi.”
Tô lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ chân thành nghiêm túc của Tô Lương Thiển, thì chỉ cảm thấy thoải mái hết cả người, chỉ hận không thể ôm lấy Tô Lương Thiển hôn mấy cái.
Đại tôn nữ thật là tốt, vừa hiểu chuyện lại thân thiết, nếu như dạy bảo tốt thì chắc chắn có tác dụng rất lớn, ban đầu không nên để nàng tới Vân Châu mới đúng.
Trước đây, Tô lão phu nhân thấy Tô Khuynh Mi cái gì cũng tốt, nhưng bây giờ nghĩ tới những lời nói lừa gạt của nàng ta khiến bà ta vui vẻ thì luôn cảm thấy thật qua loa lấy lệ, không thật lòng như Tô Lương Thiển.
Sắc mặt Tô lão phu nhân trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Yến, đáy lòng Tiêu Yến lại thắt lại, lúc trước bà ta tìm lý do thoái thác với Tô lão phu nhân thì nói là Tô Lương Thiển không hài lòng với bà ta nên mới không gặp Vương lão phu nhân.
“Tổ mẫu bảo con ngày mai đi gặp Vương lão phu nhân, là vì tổ mẫu, vì phụ thân của con, cũng là vì Tô gia, lại càng là vì bản thân con nữa.”
“Vâng ạ.”
Những người thuộc nhất phòng của Tiêu Yến thì lóe lên sự đắc ý trên khuôn mặt, mà Tô Khắc Minh thì lại nhíu mày.
“Ma ma, mở ra đi.”
Tô Trạch Khải thấy Tô Lương Thiển không tự mình mở ra giống như yêu cầu của hắn mà lại bảo một lão ma ma mở ra thì sự đắc ý trên khuôn mặt trầm xuống, Quế ma ma mở ra theo lệnh...
Trong chiếc thùng, là các loại đồ trang sức trên đầu, kẹp tóc màu vàng kim đính đá quý, vòng tay bằng hồng ngọc, vòng cổ là phỉ thúy xanh, những viên dạ minh châu có kích thước bằng nắm tay, còn có nhiều vải vóc có giá trị, còn có nhiều đồ chơi nhỏ có nhiều hình dạng mà các cô nương vừa nhìn đã thích, tức thì tràn ngập ánh sáng vàng nhấp nháy khiến người ta chói mắt, độ bóng và sự lỗng lẫy đặc biệt chỉ có hàng thượng đẳng mới có khiến người ta lóa mắt, cộng với việc không thể kiềm chế được sự yêu thích ở trong lòng.
Ánh mắt của những người trong phòng thẳng tắp, mấy di nương và thứ nữ đang ngồi cũng đứng cả lên, ánh mắt phát sáng. Giáng Hương với Phục Linh đứng phía sau Tô Lương Thiển cũng không thể rời mắt đi được, nhất là Giáng Hương, miệng há ra, hai mắt mở to như muốn rơi ra ngoài.
Tô Lương Thiển cũng nhìn những đồ vật trong thùng, để lộ ra sự kinh ngạc và vui mừng không thể tin nổi, dáng vẻ trang nghiêm như đứa nhà quê chưa từng trải khiến Tô Khuynh Mi đang sa sầm cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Những năm nay, ta đi du lịch ở bên ngoài, vẫn luôn nhớ tới muội muội một mình ở Vân Châu, trong lòng thật đau buồn, nên chọn một chút những đồ vật cảm thấy muội muội sẽ thích, vì nhiều nguyên nhân khác nhau nên vẫn luôn không tới được Vân Châu, nhưng mà hiện tại thì tốt rồi, muội muội về nhà rồi, có thể tặng muội rồi.”
Hắn nói có nhiều sự xúc động, dáng vẻ vừa áy náy lại đau buồn, giống một người huynh trưởng cực kì yêu thương bảo vệ muội muội, nhưng mà khoảng thời gian trước hắn còn đặc biệt mang theo Vương Thừa Huy chạy tới trại Tiêu Phong một chuyến, chỉ để chứng kiến cảnh nàng bị thân bại danh liệt, khiến nàng không thể trở mình.
Tô Lương Thiển không nói chuyện, nàng chậm rãi đi tới bên cái thùng rồi ngồi xổm xuống, ánh mắt nặng nề, nàng thấy phần lớn những thứ ở trong này đều hết sức quen thuộc, rất nhiều thứ là của Tô Khuynh Mi, kiếp trước nàng thân thiết với nàng ta, nên nàng từng thấy nàng ta dùng rồi, có thể hiện tại cũng đã dùng rồi cũng nên, còn có cả của Tiêu Yến.
Tô Lương Thiển lục đống đồ đạc lên, tìm thấy một chiếc trâm ngọc, chất ngọc cực tốt, bên trên là hoa văn Bạch ngọc lan, đây là một thứ trong của hồi môn của mẫu thân nàng, chiếc trâm này vốn dĩ là một đôi, một cái còn lại đang ở chỗ của hoàng hậu, chắc hẳn ở đây sẽ không phải chỉ có như thế, Tô Lương Thiển dùng tay xoa xoa lên đóa hoa ngọc lan ở bên trên...
Đám người này, dùng đồ vật của mẫu thân nàng làm quà tặng cho nàng, là cảm thấy những thứ này chính là đồ của bọn họ ư, nàng không lấy về ư?
Nhưng mà cũng đúng, đang lúc gấp rút vội vàng thì bọn họ lấy đâu ra nhiều thứ tốt như thế chứ, kiếp trước cũng chưa từng thấy.
Tiêu Yến thấy Tô Lương Thiển không nhìn những thứ trang sức khác mà chỉ cầm duy nhất chiếc trâm ngọc trong tay thì trái tim không khỏi co rút lại, nàng biết được gì đó rồi ư?
Tô Lương Thiển đặt đồ xuống, đứng lên, đưa mắt nhìn đám nữ nhân đang đỏ cả mắt kia, sự thù hận của bọn họ đối với nàng lại càng cao thêm rồi.
Tô Lương Thiển đối diện với Tô Trạch Khải bằng dáng vẻ cảm động không biết nên làm thế nào mới tốt: “Đại ca quan tâm rồi, đợi lát nữa bảo người đưa đồ tới viện của muội nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ mặt dày mày dạn bán những đồ vật của mẫu thân nàng đi, đợi tới khi kiểm kê thì nàng xem xem bọn họ lấy đâu ra đồ vật giống y như thế mà đền bù, bây giờ các nàng dùng càng nhiều thì tương lai cần đền bù cũng càng nhiều.
Tô Lương Thiển cong môi, nở một nụ cười gian trá.
“Được.”
“Giáng Hương, Phục Linh, các ngươi thu đồ lại đi.”
Nàng thẳng thắn như thế khiến Tô Trạch Khải vừa vui mừng lại vừa tiếc của.
Tô Khắc Minh thấy Tô Lương Thiển như thế thì cảm thấy ánh mắt của nàng thật thiển cận, Tô lão phu nhân cũng cảm thấy nàng tham lam không hiểu chuyện.
“Đại thiếu gia đối với tiểu thư thật là tốt.”
Phương di nương nhìn mấy tiểu tử nâng đồ đi, vẫn chưa thu hồi ánh mắt lại, nói một câu đầy ghen tỵ.
Phương di nương là tay sai của Tiêu Yến, nên Tô Lương Thiển cũng chẳng để ý nhiều, nhưng cũng không muốn vì thế mà bị toàn thể nữ nhân khác căm ghét, nhất là khi đây lại là mục đích của đám người Tô Trạch Khải, nên cười nói: “Ca ca thịnh tình khó chối, nhưng mà nhiều thứ như thế, ta cũng không dùng hết được, đợi sau khi trở về ta sẽ chọn một số cái đẹp tặng cho các di nương và muội muội.”
Những thứ Tô Khuynh Mi đã dùng nàng mới không thèm dùng đâu.
“Cảm ơn tiểu thư.”
Người nói cảm ơn là lục di nương, nàng nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, mang theo dáng vẻ như sợ nàng sẽ hối hận ấy, nữ tử được độc sủng như thế chắc hẳn là chân ái không hoài nghi, Tô Lương Thiển nở một nụ cười thân thiện với nàng ta.
Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi thấy Tô Lương Thiển dùng đồ của bọn họ để thuận nước đẩy thuyền như thế thì trong lòng lập tức không vui, cảm thấy nàng thật là mặt dày mày dạn, nhưng không nghĩ tới nàng thế này chỉ là của thiên trả địa mà thôi.
Tô Lương Thiển lại quay về bên cạnh Tô lão phu nhân, nhìn Tô Trạch Khải: “Ta biết đại ca tặng những thứ này cho ta là vì yêu thương ta, muốn ta vui vẻ, nhưng mà ca ca với thân phận là nam đinh duy nhất của Tô phủ, xây dựng sự nghiệp giành vinh quang về cho gia tộc mới là chính sự, lần sau không cần lãng phí nhiều tiền như thế làm gì cả.”
Tô Trạch Khải: “...”
Thế này là đang nói hắn ta lơ là chính sự ư, lúc trước thu đồ sao lại sảng khoái như thế chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là ăn cháo đái bát, Tô Trạch Khải cảm thấy Tô Lương Thiển quá vô sỉ, chọc hắn ta tức tới mức muốn động thủ, Tiêu Yến với Tô Khuynh Mi cũng thấy cực kì bực tức.
Lúc Tô Lương Thiển nói câu này thì ánh mắt lại đang đánh giá mấy vị di nương, bọn họ có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lại chẳng có một người nào phụ họa theo nàng, bao gồm cả người được sủng ái nhất là lục di nương, có thể thấy được Tiêu Yến ở Tô gia cực kì có uy.
“Không có việc gì thì các ngươi đều lui xuống hết đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm, Thiển Nhi, con ở lại nói chuyện với tổ mẫu.”
Tô lão phu nhân hạ lệnh đuổi khách, chỉ để lại Tô Khắc Minh với Tiêu Yến.
“Thiển Nhi có phải còn không vui vì chuyện tổ mẫu phạt con à?”
Tô Lương Thiển không biết nên làm thế nào, nghiêm túc nói: “Người phạt con, là vì muốn con có thể hiểu quy củ, không phạm sai lầm, là vì tốt cho con, xem trọng thì mới quản giáo, đạo lý này con vẫn hiểu, con chỉ lo lắng tổ mẫu không quản không hỏi con, làm sao lại không vui vì người phạt con chứ.”
Lúc này Tiêu Yến nghe Tô Lương Thiển nói chuyện thì cảm thấy nàng đang đâm bì thóc chọc bì gạo, thần kinh không tự giác mà căng lên.
Mồm miệng sắc bén như thế khiến bà ta thật sự muốn xé nát đi.
“Thế lão phu nhân Vương gia muốn gặp con, vì sao con không đi?”
“Không phải con không gặp lão phu nhân Vương gia, mà là con chưa hoàn thành nhiệm vụ tổ mẫu giao cho con, thân phận của lão phu nhân Vương gia cao quý nhưng người mới là tổ mẫu của con, con đương nhiên là phải vì người trước tiên rồi.”
Tô lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ chân thành nghiêm túc của Tô Lương Thiển, thì chỉ cảm thấy thoải mái hết cả người, chỉ hận không thể ôm lấy Tô Lương Thiển hôn mấy cái.
Đại tôn nữ thật là tốt, vừa hiểu chuyện lại thân thiết, nếu như dạy bảo tốt thì chắc chắn có tác dụng rất lớn, ban đầu không nên để nàng tới Vân Châu mới đúng.
Trước đây, Tô lão phu nhân thấy Tô Khuynh Mi cái gì cũng tốt, nhưng bây giờ nghĩ tới những lời nói lừa gạt của nàng ta khiến bà ta vui vẻ thì luôn cảm thấy thật qua loa lấy lệ, không thật lòng như Tô Lương Thiển.
Sắc mặt Tô lão phu nhân trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Yến, đáy lòng Tiêu Yến lại thắt lại, lúc trước bà ta tìm lý do thoái thác với Tô lão phu nhân thì nói là Tô Lương Thiển không hài lòng với bà ta nên mới không gặp Vương lão phu nhân.
“Tổ mẫu bảo con ngày mai đi gặp Vương lão phu nhân, là vì tổ mẫu, vì phụ thân của con, cũng là vì Tô gia, lại càng là vì bản thân con nữa.”
“Vâng ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro