Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Cố Nhân
Thiên Hoa Tẫn Lạc
2024-12-03 16:18:05
Ngũ phu nhân Tề thị vừa sinh hạ được một nhi nữ khi nghe tin bi phẫn cùng cực, dưới sự bảo vệ của những người hầu và hộ vệ trung thành đã mang theo bài vị của những người trong Bạch gia cùng với một quan tài mỏng, mặc tang phục, đến trước cung điện tự sát dưới trời mưa lớn. Ngũ phu nhân dùng sinh mạng để ép hoàng đế trả lại công đạo cho Bạch gia. Máu tuơi văng xa tận ba thước.
Nàng chăm chú nhìn những bông tuyết bay đầy trời, quấn chặt chiếc áo choàng bằng lông cáo trắng trên mình, hướng thẳng nội viện mà bước vào, bước đi chậm rãi, nhưng từng bước từng bước càng đi càng kiên định.
Kiếp trước, tổ mẫu đã giao phó cho nàng và mẫu thân bảo vệ Bạch gia và các goá phụ, nàng và mẫu thân đã không làm được, cũng không thể cứu vãn tình cảnh của Bạch gia. Dù cho trong lòng căm giận như lửa đốt, khí huyết sục sôi như kịch độc có thể cướp đi tính mạng cũng không thể lay động được những kẻ đó. Nàng mất hết toàn bộ hy vọng chỉ muốn chết đi thật nhanh.
Bạch Khanh Ngôn lau đi những giọt nước nơi khoé mắt, môi hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng và sắc bén.
Kiếp này, nàng sẽ bảo vệ nhị muội muội Bạch Cẩm Tú, tháng ngày sau sẽ có hy vọng. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai trong Bạch gia phải mất mạng một cách vô ích, nàng sẽ bảo vệ cho vinh quang và giữ cho Bạch gia hiên ngang sừng sững, bất luận là trong sáng hay trong tối, nham hiểm hay hèn hạ, nàng sẽ dùng mọi thủ đoạn.
Nàng men theo khúc quanh hành lang, suýt chút đụng trúng một nam nhân trên mình mặc áo màu xanh xám, khoác áo choàng xám chuột, lò sưởi trên tay nàng lăn ra ngoài hành lang, may mắn đối phương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Bạch Khanh Ngôn.
Nàng ngẩng đầu, đối diện nàng là đôi mắt lạnh lẽo trầm mặc như nước, ánh mắt rõ ràng rất ôn nhu bình tĩnh, lại tựa như có thể nhìn thấu lòng người, hiểu rõ hết thảy vạn vật, thâm sâu khó đoán.
Gặp lại cố nhân… Nàng kiềm chế không được tim đập nhanh đến muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Vị này chính là Cửu Vương Gia cùng được sinh ra bởi mẫu thân của hoàng đế Đại Yến, sau này sẽ trở thành Nhiếp Chính Vương.
Hắn đã đổi tên thành Tiêu Dung Diễn, lấy danh nghĩa là thương nhân giàu có nhất và hành tẩu khắp nơi, hiệu buôn của hắn phân bố khắp các vùng, giúp cho Đại Yến nghe ngóng tin tức.
Mọi người đều nói đệ nhất phú thương Tiêu Dung Diễn nho nhã trầm ổn, tính tình ôn hòa, nhưng nàng lại biết được lòng dạ Tiêu Dung Diễn thâm sâu, thủ đoạn nham hiểm. Hắn chơi đùa với lòng người trong tiếng vỗ tay cỗ vũ, hắn thành thục trong việc giao thiệp cùng các hoàng thân quý tộc ở các vương quốc khác nhau, hắn có giao tình thâm sâu với các vị hoàng tử Đại Tấn quốc, phần lớn các công tử giàu có ăn chơi ở Đại Đô Thành đều lấy Tiêu Dung Diễn mà học theo.
Kiếp trước, lúc Lương Vương tạo phản lên ngôi, trước khi tiến vào Đại Đô Thành, vì cảm động trước các nữ nhân Bạch Gia, hắn đã đưa cho nàng con ve sầu bằng ngọc và để nàng trốn chạy thoát thân.
Gió bắc cuốn theo những bông tuyết thổi vào hành lang, mu bàn tay Bạch Khanh Ngôn trở nên lạnh buốt, nàng vội bước lùi về sau cúi người hành lễ: “Đa tạ.”
Tiêu Dung Diễn mũi cao môi mỏng, nhãn luân cao rộng, cực kỳ tuấn tú, toàn thân thoát ra khí chất ôn hoà che giấu đi sự kiêu ngạo và bướng bỉnh.
Hắn thu lại bàn tay vừa đỡ Bạch Khanh Ngôn, vuốt nhẹ con ve sầu bằng ngọc trắng trong tay trong vô thức, gương mặt nở nụ cười ôn hoà hiền hậu, giọng nói thâm trầm,vừa ổn định vừa ung dung: “Không sao.”
Người hầu của Tiêu Dung Diễn đã nhặt chiếc lò sưởi mà Bạch Khanh Ngôn đánh rơi, bước lên đưa cho Xuân Đào rồi lui về, Xuân Đào vội vàng cúi người cảm tạ.
Tim Bạch Khanh Ngôn đập như đánh trống, cúi đầu vòng qua Tiêu Dung Diễn với thân hình cao lớn rõ ràng như chạm khắc ở trước mặt, dắt theo Xuân Đào bước nhanh vào nội viện.
Tiêu Dung Diễn đi về phía trước hai bước, lại quay đầu nhìn theo hình bóng vội vã của Bạch Khanh Ngôn…
Mấy năm trước, hắn từng gặp nàng ở hoàng cung Thục quốc.
Khi đó Thục quốc bại trận, hắn bị giam tại hoàng cung Thục quốc, tiếng chém giết rung trời.
Lúc Trấn Quốc Công dừng việc giết chóc đã lệnh cho Bạch Khanh Ngôn đơn thương độc mã, thân mặc áo giáp, phóng ngựa như bay, tay mang theo đầu đại tướng quân Bàng Bình Quốc của Thục Quốc, xuyên qua tầng tầng cửa cung mà đến.
Hình ảnh một nữ nhân khoác áo choàng đỏ tươi tung bay phần phật, thúc ngựa tiến đến thềm cao chính điện Thục quốc, giơ cao đầu của đại tướng quân hô to “Bàng Bình Quốc đã chết, những kẻ hạ vũ khí sẽ không bị giết!” Cảnh tượng đó như còn ở trước mắt.
“Tiêu huynh! Tiêu huynh, sao huynh còn ở đây!” Lữ Nguyên Bằng chạy đến trước mặt Tiêu Dung Diễn, nhìn theo hướng Tiêu Dung Diễn vừa chăm chú nhìn theo nhưng lại chẳng thấy gì. “Huynh đang nhìn gì vậy?”
Tiêu Dung Diễn nở nụ cười hờ hững, trong sự ôn tồn lễ độ hiện lên vẻ trầm ổn tự phụ: “Không có gì…”
Lữ Nguyên Bằng cũng không truy cứu đến cùng, kéo Tiêu Dung Diễn đi ra ngoài: “Tiêu huynh sao lại đi nhà xí lâu đến như vậy, Tần Lãng đã đưa tân nương tử đi rồi! Chúng ta cũng mau đi đến phủ Trung Dũng Hầu xem náo nhiệt chứ!”
Nàng chăm chú nhìn những bông tuyết bay đầy trời, quấn chặt chiếc áo choàng bằng lông cáo trắng trên mình, hướng thẳng nội viện mà bước vào, bước đi chậm rãi, nhưng từng bước từng bước càng đi càng kiên định.
Kiếp trước, tổ mẫu đã giao phó cho nàng và mẫu thân bảo vệ Bạch gia và các goá phụ, nàng và mẫu thân đã không làm được, cũng không thể cứu vãn tình cảnh của Bạch gia. Dù cho trong lòng căm giận như lửa đốt, khí huyết sục sôi như kịch độc có thể cướp đi tính mạng cũng không thể lay động được những kẻ đó. Nàng mất hết toàn bộ hy vọng chỉ muốn chết đi thật nhanh.
Bạch Khanh Ngôn lau đi những giọt nước nơi khoé mắt, môi hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng và sắc bén.
Kiếp này, nàng sẽ bảo vệ nhị muội muội Bạch Cẩm Tú, tháng ngày sau sẽ có hy vọng. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai trong Bạch gia phải mất mạng một cách vô ích, nàng sẽ bảo vệ cho vinh quang và giữ cho Bạch gia hiên ngang sừng sững, bất luận là trong sáng hay trong tối, nham hiểm hay hèn hạ, nàng sẽ dùng mọi thủ đoạn.
Nàng men theo khúc quanh hành lang, suýt chút đụng trúng một nam nhân trên mình mặc áo màu xanh xám, khoác áo choàng xám chuột, lò sưởi trên tay nàng lăn ra ngoài hành lang, may mắn đối phương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Bạch Khanh Ngôn.
Nàng ngẩng đầu, đối diện nàng là đôi mắt lạnh lẽo trầm mặc như nước, ánh mắt rõ ràng rất ôn nhu bình tĩnh, lại tựa như có thể nhìn thấu lòng người, hiểu rõ hết thảy vạn vật, thâm sâu khó đoán.
Gặp lại cố nhân… Nàng kiềm chế không được tim đập nhanh đến muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Vị này chính là Cửu Vương Gia cùng được sinh ra bởi mẫu thân của hoàng đế Đại Yến, sau này sẽ trở thành Nhiếp Chính Vương.
Hắn đã đổi tên thành Tiêu Dung Diễn, lấy danh nghĩa là thương nhân giàu có nhất và hành tẩu khắp nơi, hiệu buôn của hắn phân bố khắp các vùng, giúp cho Đại Yến nghe ngóng tin tức.
Mọi người đều nói đệ nhất phú thương Tiêu Dung Diễn nho nhã trầm ổn, tính tình ôn hòa, nhưng nàng lại biết được lòng dạ Tiêu Dung Diễn thâm sâu, thủ đoạn nham hiểm. Hắn chơi đùa với lòng người trong tiếng vỗ tay cỗ vũ, hắn thành thục trong việc giao thiệp cùng các hoàng thân quý tộc ở các vương quốc khác nhau, hắn có giao tình thâm sâu với các vị hoàng tử Đại Tấn quốc, phần lớn các công tử giàu có ăn chơi ở Đại Đô Thành đều lấy Tiêu Dung Diễn mà học theo.
Kiếp trước, lúc Lương Vương tạo phản lên ngôi, trước khi tiến vào Đại Đô Thành, vì cảm động trước các nữ nhân Bạch Gia, hắn đã đưa cho nàng con ve sầu bằng ngọc và để nàng trốn chạy thoát thân.
Gió bắc cuốn theo những bông tuyết thổi vào hành lang, mu bàn tay Bạch Khanh Ngôn trở nên lạnh buốt, nàng vội bước lùi về sau cúi người hành lễ: “Đa tạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Dung Diễn mũi cao môi mỏng, nhãn luân cao rộng, cực kỳ tuấn tú, toàn thân thoát ra khí chất ôn hoà che giấu đi sự kiêu ngạo và bướng bỉnh.
Hắn thu lại bàn tay vừa đỡ Bạch Khanh Ngôn, vuốt nhẹ con ve sầu bằng ngọc trắng trong tay trong vô thức, gương mặt nở nụ cười ôn hoà hiền hậu, giọng nói thâm trầm,vừa ổn định vừa ung dung: “Không sao.”
Người hầu của Tiêu Dung Diễn đã nhặt chiếc lò sưởi mà Bạch Khanh Ngôn đánh rơi, bước lên đưa cho Xuân Đào rồi lui về, Xuân Đào vội vàng cúi người cảm tạ.
Tim Bạch Khanh Ngôn đập như đánh trống, cúi đầu vòng qua Tiêu Dung Diễn với thân hình cao lớn rõ ràng như chạm khắc ở trước mặt, dắt theo Xuân Đào bước nhanh vào nội viện.
Tiêu Dung Diễn đi về phía trước hai bước, lại quay đầu nhìn theo hình bóng vội vã của Bạch Khanh Ngôn…
Mấy năm trước, hắn từng gặp nàng ở hoàng cung Thục quốc.
Khi đó Thục quốc bại trận, hắn bị giam tại hoàng cung Thục quốc, tiếng chém giết rung trời.
Lúc Trấn Quốc Công dừng việc giết chóc đã lệnh cho Bạch Khanh Ngôn đơn thương độc mã, thân mặc áo giáp, phóng ngựa như bay, tay mang theo đầu đại tướng quân Bàng Bình Quốc của Thục Quốc, xuyên qua tầng tầng cửa cung mà đến.
Hình ảnh một nữ nhân khoác áo choàng đỏ tươi tung bay phần phật, thúc ngựa tiến đến thềm cao chính điện Thục quốc, giơ cao đầu của đại tướng quân hô to “Bàng Bình Quốc đã chết, những kẻ hạ vũ khí sẽ không bị giết!” Cảnh tượng đó như còn ở trước mắt.
“Tiêu huynh! Tiêu huynh, sao huynh còn ở đây!” Lữ Nguyên Bằng chạy đến trước mặt Tiêu Dung Diễn, nhìn theo hướng Tiêu Dung Diễn vừa chăm chú nhìn theo nhưng lại chẳng thấy gì. “Huynh đang nhìn gì vậy?”
Tiêu Dung Diễn nở nụ cười hờ hững, trong sự ôn tồn lễ độ hiện lên vẻ trầm ổn tự phụ: “Không có gì…”
Lữ Nguyên Bằng cũng không truy cứu đến cùng, kéo Tiêu Dung Diễn đi ra ngoài: “Tiêu huynh sao lại đi nhà xí lâu đến như vậy, Tần Lãng đã đưa tân nương tử đi rồi! Chúng ta cũng mau đi đến phủ Trung Dũng Hầu xem náo nhiệt chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro