Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Phản Tâm
Thiên Hoa Tẫn Lạc
2024-11-21 17:59:41
Trưởng công chúa biết rõ năng lực của Bạch Khanh Ngôn, mặc dù nhiều năm không ra khỏi cửa, nhưng năm đó trong doanh trại Bạch gia, uy danh của nàng cực cao, nếu nàng thật sự sinh phản tâm, một cái phất tay của nàng…Đại Tấn tất loạn.
Trưởng công chúa không dám nghĩ thêm nữa, nếu như tôn nữ mà bà yêu thương nhất thật sự muốn làm phản…
Trưởng công chúa nghiến chặt răng, đáy mắt toàn là tia máu, nếu Bạch Khanh Ngôn thật sự làm phản, bà thân là Trưởng công chúa Đại Tấn tuyệt đối không thể ngồi yên. Dù cho có phải giam cầm nàng cả đời, thậm chí là…, bà cũng quyết không cho phép để bất cứ chuyện gì làm lung lay hoàng quyền của Lâm gia.
Bạch Khanh Ngôn nhắm mắt lại, gắt gao đè nén hận ý ngút trời trong lòng, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, tổ huấn Bạch gia chính là trung nghĩa đi đầu, sau hết mới đến danh dự cùng sinh mệnh cá nhân, tôn nữ vạn lần không dám làm trái tổ huấn, càng không dám bôi nhọ danh dự trăm năm trung dũng của Bạch gia!
“Tam muội yêu thích con đường này, sao không để nàng ấy thay tên đổi họ, cải nam trang rời xa Đại Đô Thành, tương lai dẫu Bạch gia có thật sự gặp biến cố, chí ít tam muội cũng có thể an toàn! Hơn nữa, tam muội từ thương trường có thể tích lũy ngân lượng dư dã, ít nhiều lót đường cho Bạch gia có thể chuyển mình.”
Ánh mắt như đuốc của tổ mẫu dán chặt vào nàng, dường như có chút không tin, nàng lại nói: “Mấy ngày nay, tôn nữ suy đi nghĩ lại, nếu tổ phụ, phụ thân, thúc bá cùng chúng đệ đệ không thể trở về, tôn nữ mong tổ mẫu cho phép toàn gia chúng ta dời về nguyên quán Sóc Dương. Đại Đô thành loạn lạc, tổ phụ tính cách ngay thẳng từng đắc tội không ít nịnh thần, Bạch gia trong triều lại không có ai, miệng đời như rắn rết, bọn họ mỗi người nói một câu cũng đủ khiến cả nhà ta chết không có chỗ chôn, chỉ có lui về Sóc Dương mới có thể bảo toàn Bạch gia ta.”
Trưởng công chúa nghe Bạch Khanh Ngôn nói xong, trầm mặc một lúc mới buông nàng ra, khẽ gật đầu, tay tiếp tục gảy phật châu.
Bạch Khanh Ngôn nói không sai…lời gièm pha của thiên hạ rất đáng sợ, mấy ngày nay, tin chiến thắng liên tiếp truyền về, trong triều bọn nịnh thần không tiếc lời ca ngợi Trấn Quốc Công uy vũ, chiến công lừng lẫy, lại ẩn ý ám chỉ với hoàng đế rằng đây chính là công cao hơn chủ, không biết thu liễm, Trưởng công chúa không phải không biết những việc này.
Trưởng công chúa trịnh trọng mà chân thành nói: “A Bảo, con phải nhớ kỹ, con chính là tôn nữ của Trưởng công chúa Đại Tấn quốc, trong người con cũng chảy dòng máu của hoàng thất, thật sự không thể sinh lòng phản nghịch!”
Nàng cụp mắt nhìn những đầu ngón tay bị Trưởng công chúa siết chặt đến trắng bệch, đè nén sự chán nản cùng lãnh ý đang dâng lên trong lòng, khàn giọng đáp: “Tôn nữ xin ghi nhớ!”
Nhìn dáng vẻ này của Bạch Khanh Ngôn, Trưởng công chúa trong lòng mềm nhũn, thương tiếc đưa tay vuốt ve mái tóc nàng: “Chân dung họa sư vẽ cho tỷ muội các con hôm qua đã đưa đến chỗ ta, làm sao lại không thấy của con?”
“Tôn nữ không thích tham gia náo nhiệt như vậy.” Bạch Khanh Ngôn thấp giọng nói.
Nếu Bạch gia không thể giữ thì giữ lại một bức họa có tác dụng gì?
Tán gẫu với Trưởng công chúa thêm một lúc, Bạch Khanh Ngôn bèn đứng dậy từ biệt bà, vừa đi đến cổng Trường Thọ Viện liền nghe thấy Tưởng ma ma phái đại nha hoàn bên người tổ mẫu - Liên Tâm đi gọi tam tiểu thư tới.
Trưởng công chúa không dám nghĩ thêm nữa, nếu như tôn nữ mà bà yêu thương nhất thật sự muốn làm phản…
Trưởng công chúa nghiến chặt răng, đáy mắt toàn là tia máu, nếu Bạch Khanh Ngôn thật sự làm phản, bà thân là Trưởng công chúa Đại Tấn tuyệt đối không thể ngồi yên. Dù cho có phải giam cầm nàng cả đời, thậm chí là…, bà cũng quyết không cho phép để bất cứ chuyện gì làm lung lay hoàng quyền của Lâm gia.
Bạch Khanh Ngôn nhắm mắt lại, gắt gao đè nén hận ý ngút trời trong lòng, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, tổ huấn Bạch gia chính là trung nghĩa đi đầu, sau hết mới đến danh dự cùng sinh mệnh cá nhân, tôn nữ vạn lần không dám làm trái tổ huấn, càng không dám bôi nhọ danh dự trăm năm trung dũng của Bạch gia!
“Tam muội yêu thích con đường này, sao không để nàng ấy thay tên đổi họ, cải nam trang rời xa Đại Đô Thành, tương lai dẫu Bạch gia có thật sự gặp biến cố, chí ít tam muội cũng có thể an toàn! Hơn nữa, tam muội từ thương trường có thể tích lũy ngân lượng dư dã, ít nhiều lót đường cho Bạch gia có thể chuyển mình.”
Ánh mắt như đuốc của tổ mẫu dán chặt vào nàng, dường như có chút không tin, nàng lại nói: “Mấy ngày nay, tôn nữ suy đi nghĩ lại, nếu tổ phụ, phụ thân, thúc bá cùng chúng đệ đệ không thể trở về, tôn nữ mong tổ mẫu cho phép toàn gia chúng ta dời về nguyên quán Sóc Dương. Đại Đô thành loạn lạc, tổ phụ tính cách ngay thẳng từng đắc tội không ít nịnh thần, Bạch gia trong triều lại không có ai, miệng đời như rắn rết, bọn họ mỗi người nói một câu cũng đủ khiến cả nhà ta chết không có chỗ chôn, chỉ có lui về Sóc Dương mới có thể bảo toàn Bạch gia ta.”
Trưởng công chúa nghe Bạch Khanh Ngôn nói xong, trầm mặc một lúc mới buông nàng ra, khẽ gật đầu, tay tiếp tục gảy phật châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Khanh Ngôn nói không sai…lời gièm pha của thiên hạ rất đáng sợ, mấy ngày nay, tin chiến thắng liên tiếp truyền về, trong triều bọn nịnh thần không tiếc lời ca ngợi Trấn Quốc Công uy vũ, chiến công lừng lẫy, lại ẩn ý ám chỉ với hoàng đế rằng đây chính là công cao hơn chủ, không biết thu liễm, Trưởng công chúa không phải không biết những việc này.
Trưởng công chúa trịnh trọng mà chân thành nói: “A Bảo, con phải nhớ kỹ, con chính là tôn nữ của Trưởng công chúa Đại Tấn quốc, trong người con cũng chảy dòng máu của hoàng thất, thật sự không thể sinh lòng phản nghịch!”
Nàng cụp mắt nhìn những đầu ngón tay bị Trưởng công chúa siết chặt đến trắng bệch, đè nén sự chán nản cùng lãnh ý đang dâng lên trong lòng, khàn giọng đáp: “Tôn nữ xin ghi nhớ!”
Nhìn dáng vẻ này của Bạch Khanh Ngôn, Trưởng công chúa trong lòng mềm nhũn, thương tiếc đưa tay vuốt ve mái tóc nàng: “Chân dung họa sư vẽ cho tỷ muội các con hôm qua đã đưa đến chỗ ta, làm sao lại không thấy của con?”
“Tôn nữ không thích tham gia náo nhiệt như vậy.” Bạch Khanh Ngôn thấp giọng nói.
Nếu Bạch gia không thể giữ thì giữ lại một bức họa có tác dụng gì?
Tán gẫu với Trưởng công chúa thêm một lúc, Bạch Khanh Ngôn bèn đứng dậy từ biệt bà, vừa đi đến cổng Trường Thọ Viện liền nghe thấy Tưởng ma ma phái đại nha hoàn bên người tổ mẫu - Liên Tâm đi gọi tam tiểu thư tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro