Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Va Chạm Trước Đ...
Thiên Hoa Tẫn Lạc
2024-11-21 20:34:00
Ánh mắt nàng nặng nề, tiến vài bước ra gian ngoài, che miệng nói nhỏ một câu bên tai Tứ tiểu thư Bạch Cẩm Trĩ.
Hai mắt Bạch Cẩm Trĩ đang đỏ bừng liền sáng lên, sau khi cầm roi ngựa của mình, gật đầu liền xông ra ngoài.
“Ngươi cũng đi cùng, đừng để Tứ tiểu thư chịu thiệt!” Bạch Khanh Ngôn nghiêng người phân phó Xuân Nghiên.
“Trưởng tỷ?!” Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng bước đến, nghi hoặc nhìn qua Bạch Khanh Ngôn: “Tỷ và tiểu Tứ nói gì vậy? Muội ấy ra ngoài làm gì?”
Bạch Khanh Ngôn siết chặt lò sưởi trong tay, thanh âm lạnh nhạt lại ngoan lệ: “Không phải nói Nhị muội cùng tiểu cô tử chỉ là đùa vui thôi sao? Nhị muội đã có một tiểu cô tử thích đùa như vậy, tiểu Tứ nhà chúng ta bên ngoài lại nổi danh thế kia, không đi kiếm nàng chơi đùa chút thì cũng quá uổng phí cái danh tiếng này!”
Ngũ tiểu thư cùng Lục tiểu thư ở trước giường, lau nước mắt mà nhìn Bạch Cẩm Tú.
“Hồng đại phu, thế nào rồi?” Nhị phu nhân Lưu thị vặn vặn chiếc khăn tay, lo lắng hỏi.
“Nhiễm lạnh, sốt cao không lùi…. Đầu của tiểu thư có phải bị va chạm gì trước đó rồi không?” Đại phu vén tay áo lên, chuẩn bị xem xét đầu của Bạch Cẩm Tú.
Ngô ma ma bên cạnh phu nhân Trung Dũng Hầu gân cổ gào lên: “Thân thể Đại thiếu phu nhân chúng ta tôn quý, sao có thể để một tên đại phu thôn quê như ngươi đụng chạm được?!”
Ánh mắt sắc bén của Bạch Khanh Ngôn phóng thẳng vào người Ngô ma ma.
Nhị phu nhân Lưu thị cũng không phải là dạng vừa, không để La ma ma quản sự bên người ra tay, đã tự mình đẩy Ngô ma ma ra: “Nữ nhi của ta lúc gả vào phủ Trung Dũng Hầu các ngươi vẫn còn nguyên vẹn, giờ lại hôn mê bất tỉnh nằm ở đây! Ngươi là cái thứ gì, dám ngăn cản đại phu khám bệnh cho nữ nhi của ta?! Thứ tiện tì dơ bẩn….”
Không đợi nhị phu nhân Lưu thị lại nói ra điều gì khó nghe, Bạch Cẩm Đồng đã liếc mắt nhìn về phía Ngô ma ma: “Khách quý của phủ Trấn Quốc Công chúng ta đến phủ Trung Dũng Hầu lại thành đại phu thôn quê? Phủ Trung Dũng Hầu mạnh miệng thật đó!”
Tưởng ma ma phát hiện ra điều gì đó không ổn, thản nhiên nhìn về phía Ngô ma ma đang căng thẳng.
Ngô ma ma sợ hãi, rụt rè đứng ở một bên, nhìn lén Tưởng ma ma với sắc mặt ngưng trọng, tim hẫng đi một nhịp, vội cười nịnh nọt nói: “ Hôm qua Đại thiếu phu nhân rơi xuống nước, phu nhân chúng ta đã lấy bài tự mời thái y đến khám cho Đại thiếu phu nhân, Nhị phu nhân cùng Tam tiểu thư đều hiểu lầm rồi.”
“Thế tử nhà các ngươi đâu?” Nhị phu nhân Lưu thị thấy nữ nhi biến thành cái dạng này rồi mà cũng không thấy bóng dáng con rể đâu, lập tức nổi trận lôi đình.
“Hôm nay Đại thiếu phu nhân không thể lại mặt, vậy nên Thế tử liền đi tham gia hội thơ kết giao ở Phồn Tinh Lâu.” Ngô ma ma có ý ly bác, khiêu khích nói.
“Việc này… có phải nên mời Thế tử gia quay về nhà hay không?” La ma ma lại nhìn về phía Tưởng ma ma, dù sao Tưởng ma ma cũng đại diện cho Trưởng công chúa tới.
Bạch Khanh Ngôn biết vị mẹ kế này của Tần Lãng không phải kẻ dễ đối phó, sợ là có ý ly gián, khiến phủ Trấn Quốc Công sinh lòng bất mãn đối với Tần Lãng, cố ý dụ Tần Lãng rời đi, nàng nén tức giận nói: “Tam muội, gọi người của phủ chúng ta đến, đi Phồn Tinh Lâu mời Tần Thế tử về đây.”
“Việc này làm sao được, Thế tử chúng ta tham gia hội thơ, đây chính là việc đại sự của nam nhi….. Sao có thể vì… chuyện nhỏ như vậy mà mời Thế tử gia trở về!” Ngô ma ma ở địa bàn nhà mình càng khoa trương, phách lối hơn hẳn khi ở phủ Trấn Quốc Công.
Hai mắt Bạch Cẩm Trĩ đang đỏ bừng liền sáng lên, sau khi cầm roi ngựa của mình, gật đầu liền xông ra ngoài.
“Ngươi cũng đi cùng, đừng để Tứ tiểu thư chịu thiệt!” Bạch Khanh Ngôn nghiêng người phân phó Xuân Nghiên.
“Trưởng tỷ?!” Tam tiểu thư Bạch Cẩm Đồng bước đến, nghi hoặc nhìn qua Bạch Khanh Ngôn: “Tỷ và tiểu Tứ nói gì vậy? Muội ấy ra ngoài làm gì?”
Bạch Khanh Ngôn siết chặt lò sưởi trong tay, thanh âm lạnh nhạt lại ngoan lệ: “Không phải nói Nhị muội cùng tiểu cô tử chỉ là đùa vui thôi sao? Nhị muội đã có một tiểu cô tử thích đùa như vậy, tiểu Tứ nhà chúng ta bên ngoài lại nổi danh thế kia, không đi kiếm nàng chơi đùa chút thì cũng quá uổng phí cái danh tiếng này!”
Ngũ tiểu thư cùng Lục tiểu thư ở trước giường, lau nước mắt mà nhìn Bạch Cẩm Tú.
“Hồng đại phu, thế nào rồi?” Nhị phu nhân Lưu thị vặn vặn chiếc khăn tay, lo lắng hỏi.
“Nhiễm lạnh, sốt cao không lùi…. Đầu của tiểu thư có phải bị va chạm gì trước đó rồi không?” Đại phu vén tay áo lên, chuẩn bị xem xét đầu của Bạch Cẩm Tú.
Ngô ma ma bên cạnh phu nhân Trung Dũng Hầu gân cổ gào lên: “Thân thể Đại thiếu phu nhân chúng ta tôn quý, sao có thể để một tên đại phu thôn quê như ngươi đụng chạm được?!”
Ánh mắt sắc bén của Bạch Khanh Ngôn phóng thẳng vào người Ngô ma ma.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị phu nhân Lưu thị cũng không phải là dạng vừa, không để La ma ma quản sự bên người ra tay, đã tự mình đẩy Ngô ma ma ra: “Nữ nhi của ta lúc gả vào phủ Trung Dũng Hầu các ngươi vẫn còn nguyên vẹn, giờ lại hôn mê bất tỉnh nằm ở đây! Ngươi là cái thứ gì, dám ngăn cản đại phu khám bệnh cho nữ nhi của ta?! Thứ tiện tì dơ bẩn….”
Không đợi nhị phu nhân Lưu thị lại nói ra điều gì khó nghe, Bạch Cẩm Đồng đã liếc mắt nhìn về phía Ngô ma ma: “Khách quý của phủ Trấn Quốc Công chúng ta đến phủ Trung Dũng Hầu lại thành đại phu thôn quê? Phủ Trung Dũng Hầu mạnh miệng thật đó!”
Tưởng ma ma phát hiện ra điều gì đó không ổn, thản nhiên nhìn về phía Ngô ma ma đang căng thẳng.
Ngô ma ma sợ hãi, rụt rè đứng ở một bên, nhìn lén Tưởng ma ma với sắc mặt ngưng trọng, tim hẫng đi một nhịp, vội cười nịnh nọt nói: “ Hôm qua Đại thiếu phu nhân rơi xuống nước, phu nhân chúng ta đã lấy bài tự mời thái y đến khám cho Đại thiếu phu nhân, Nhị phu nhân cùng Tam tiểu thư đều hiểu lầm rồi.”
“Thế tử nhà các ngươi đâu?” Nhị phu nhân Lưu thị thấy nữ nhi biến thành cái dạng này rồi mà cũng không thấy bóng dáng con rể đâu, lập tức nổi trận lôi đình.
“Hôm nay Đại thiếu phu nhân không thể lại mặt, vậy nên Thế tử liền đi tham gia hội thơ kết giao ở Phồn Tinh Lâu.” Ngô ma ma có ý ly bác, khiêu khích nói.
“Việc này… có phải nên mời Thế tử gia quay về nhà hay không?” La ma ma lại nhìn về phía Tưởng ma ma, dù sao Tưởng ma ma cũng đại diện cho Trưởng công chúa tới.
Bạch Khanh Ngôn biết vị mẹ kế này của Tần Lãng không phải kẻ dễ đối phó, sợ là có ý ly gián, khiến phủ Trấn Quốc Công sinh lòng bất mãn đối với Tần Lãng, cố ý dụ Tần Lãng rời đi, nàng nén tức giận nói: “Tam muội, gọi người của phủ chúng ta đến, đi Phồn Tinh Lâu mời Tần Thế tử về đây.”
“Việc này làm sao được, Thế tử chúng ta tham gia hội thơ, đây chính là việc đại sự của nam nhi….. Sao có thể vì… chuyện nhỏ như vậy mà mời Thế tử gia trở về!” Ngô ma ma ở địa bàn nhà mình càng khoa trương, phách lối hơn hẳn khi ở phủ Trấn Quốc Công.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro