Đích Trưởng Nữ Phủ Trấn Quốc Công Vừa Đẹp Lại Vừa Ngầu
Mau Đáp Ứng Ta
Thiên Hoa Tẫn Lạc
2024-11-21 16:39:39
Trong noãn các, Xuân Nghiên đang khom lưng nhóm than vội bỏ kẹp gắp than trong tay xuống, nhấc rèm bước ra ngoài hành lễ, ngữ khí không tốt lắm: “Nhị tiểu thư.”
Nhị tiểu thư Bạch gia, Bạch Cẩm Tú bước lên bậc thang, cởi bỏ áo choàng, nhẹ giọng hỏi Xuân Nghiên đang hành lễ với nàng: “Trưởng tỷ đã đỡ hơn chưa?”
“Nhờ phúc của nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã tốt hơn ạ! Ngày mai nhị tiểu thư sẽ gả tới phủ Trung Dũng Hầu, nhiều sự phải lo, nhị tiểu thư không tranh thủ đi chuẩn bị sao mà tội gì tuyết lớn lại phải chạy tới Thanh Huy Viện chịu khổ thế này.”
Trong lòng Xuân Nghiên vốn không thoải mái, lời nói cũng kẹp dao giấu kiếm.
Nguyên bản rõ ràng đại tiểu thư của các nàng mới là người đính thân cùng thế tử Trung Dũng Hầu, chỉ bởi vì năm đại tiểu thư 16 tuổi theo Quốc Công gia tới chiến trường lỡ bị thương khiến sau này khó có con nối dõi. Mối hôn sự này liền đổi thành nhị tiểu thư, trong lòng Xuân Nghiên sao có thể chịu phục được?
Xuân Đào nghe thấy tiếng nói chuyện, đưa mắt nhìn ra ngoài tấm bình phong, thay Bạch Khanh Ngôn gấp chăn gấm, hỏi khẽ: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư tới thăm người, người thấy sao?”
Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, nhớ tới kiếp trước Lương Vương có nói, hắn sở dĩ giữ lại mạng nàng là do trong ngày xuất giá Bạch Cẩm Tú đã chắn một đao thay cho Lương Vương. Trước khi chết, nhị muội đã cầu xin Lương Vương phải bảo vệ đời này cho Bạch Khanh Ngôn, không cần phụ nàng.
Nàng trong lòng chua xót, dùng thanh âm khàn khàn phân phó: “Ngươi mau đi đón nhị tiểu thư vào.”
Xuân Đào nghe lệnh bước ra từ viện chính, quy quy củ củ mà hành lễ gọi nhị tiểu thư, rồi nói: “Đại tiểu thư mới vừa uống thuốc, khí sắc đã khá hơn nhiều, đặc biệt lệnh cho nô tì tới mời nhị tiểu thư vào, nhị tiểu thư mau vào kẻo lạnh.”
Xuân Đào tự mình vén rèm cho nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú bước vào.
Bạch Cẩm Tú vừa bước vào cửa viện, một luồng khí nóng tràn tới, sợ rằng sẽ nhiễm hàn khí cho Bạch Khanh Ngôn nên nàng đứng cạnh chậu than trước cửa hơ người một lúc rồi mới vòng qua bình phong tới nội các: “Trưởng tỷ……”
Một lần nữa được nhìn thấy gương mặt thanh lệ tú tịnh của Bạch Cẩm Tú, cảm xúc áy náy, khuất thẹn trong đầu nàng cứ quay cuồng. Tại trước đây, lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán với Lương Vương khiến cho Bạc Cẩm Tú cho rằng nàng chung tình với hắn, liều chết mà hộ giá tên súc sinh, tên ác quỷ đã bức tử Bạch gia này. Nàng có lỗi với Bạch Cẩm Tú, cũng có lỗi với Bạch gia.
Nha đầu Xuân Đào mang tới môt chiếc ghế đặt tại mép giường cho Bạch Cẩm Tú, không đợi Bạch Cẩm Tú ngồi xuống, Bạch Khanh Ngôn đỏ mắt, nghẹn ngào vẫy tay với Bạch Cẩm Tú: “Cẩm Tú…… Muội lại đây!”
Bạch Cẩm Tú vén vạt áo choàng, ngồi xuống mép giường Bạch Khanh Ngôn, chỉ cảm nhận được khí tức u ám của Bạch Khanh Ngôn, trong mắt đầy lo lắng mà nắm lấy tay Bạch Khanh Ngôn: “Trưởng tỷ, có phải hay không bởi vì ngày mai……”
Không đợi Bạch Cẩm Tú nói xong, nàng liền lắc đầu, nức nở nói: “Cẩm Tú, trưởng tỷ hy vọng muội có thể đáp ứng ta, về sau bất luận gặp phải loại tình huống nào đều phải tự bảo vệ mình cho tốt, biết không?”
“Trưởng tỷ?” Bạch Cẩm Tú không hiểu chuyện gì.
“Muội mau đáp ứng ta!” Nàng dùng sức nắm chặt tay Bạch Cẩm Tú.
Bạch Cẩm Tú thấy Bạch Khanh Ngôn thở không ra hơi, vội không ngừng gật đầu: “Cẩm Tú đã biết thưa trưởng tỷ!”
Ngày mai Bạch Cẩm Tú phải xuất giá, việc còn tồn động thì vô số kể, chỉ có thể ngồi một lúc ở chỗ của Bạch Khanh Ngôn, liền đứng dậy trở về.
Nhị tiểu thư Bạch gia, Bạch Cẩm Tú bước lên bậc thang, cởi bỏ áo choàng, nhẹ giọng hỏi Xuân Nghiên đang hành lễ với nàng: “Trưởng tỷ đã đỡ hơn chưa?”
“Nhờ phúc của nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã tốt hơn ạ! Ngày mai nhị tiểu thư sẽ gả tới phủ Trung Dũng Hầu, nhiều sự phải lo, nhị tiểu thư không tranh thủ đi chuẩn bị sao mà tội gì tuyết lớn lại phải chạy tới Thanh Huy Viện chịu khổ thế này.”
Trong lòng Xuân Nghiên vốn không thoải mái, lời nói cũng kẹp dao giấu kiếm.
Nguyên bản rõ ràng đại tiểu thư của các nàng mới là người đính thân cùng thế tử Trung Dũng Hầu, chỉ bởi vì năm đại tiểu thư 16 tuổi theo Quốc Công gia tới chiến trường lỡ bị thương khiến sau này khó có con nối dõi. Mối hôn sự này liền đổi thành nhị tiểu thư, trong lòng Xuân Nghiên sao có thể chịu phục được?
Xuân Đào nghe thấy tiếng nói chuyện, đưa mắt nhìn ra ngoài tấm bình phong, thay Bạch Khanh Ngôn gấp chăn gấm, hỏi khẽ: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư tới thăm người, người thấy sao?”
Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, nhớ tới kiếp trước Lương Vương có nói, hắn sở dĩ giữ lại mạng nàng là do trong ngày xuất giá Bạch Cẩm Tú đã chắn một đao thay cho Lương Vương. Trước khi chết, nhị muội đã cầu xin Lương Vương phải bảo vệ đời này cho Bạch Khanh Ngôn, không cần phụ nàng.
Nàng trong lòng chua xót, dùng thanh âm khàn khàn phân phó: “Ngươi mau đi đón nhị tiểu thư vào.”
Xuân Đào nghe lệnh bước ra từ viện chính, quy quy củ củ mà hành lễ gọi nhị tiểu thư, rồi nói: “Đại tiểu thư mới vừa uống thuốc, khí sắc đã khá hơn nhiều, đặc biệt lệnh cho nô tì tới mời nhị tiểu thư vào, nhị tiểu thư mau vào kẻo lạnh.”
Xuân Đào tự mình vén rèm cho nhị tiểu thư Bạch Cẩm Tú bước vào.
Bạch Cẩm Tú vừa bước vào cửa viện, một luồng khí nóng tràn tới, sợ rằng sẽ nhiễm hàn khí cho Bạch Khanh Ngôn nên nàng đứng cạnh chậu than trước cửa hơ người một lúc rồi mới vòng qua bình phong tới nội các: “Trưởng tỷ……”
Một lần nữa được nhìn thấy gương mặt thanh lệ tú tịnh của Bạch Cẩm Tú, cảm xúc áy náy, khuất thẹn trong đầu nàng cứ quay cuồng. Tại trước đây, lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán với Lương Vương khiến cho Bạc Cẩm Tú cho rằng nàng chung tình với hắn, liều chết mà hộ giá tên súc sinh, tên ác quỷ đã bức tử Bạch gia này. Nàng có lỗi với Bạch Cẩm Tú, cũng có lỗi với Bạch gia.
Nha đầu Xuân Đào mang tới môt chiếc ghế đặt tại mép giường cho Bạch Cẩm Tú, không đợi Bạch Cẩm Tú ngồi xuống, Bạch Khanh Ngôn đỏ mắt, nghẹn ngào vẫy tay với Bạch Cẩm Tú: “Cẩm Tú…… Muội lại đây!”
Bạch Cẩm Tú vén vạt áo choàng, ngồi xuống mép giường Bạch Khanh Ngôn, chỉ cảm nhận được khí tức u ám của Bạch Khanh Ngôn, trong mắt đầy lo lắng mà nắm lấy tay Bạch Khanh Ngôn: “Trưởng tỷ, có phải hay không bởi vì ngày mai……”
Không đợi Bạch Cẩm Tú nói xong, nàng liền lắc đầu, nức nở nói: “Cẩm Tú, trưởng tỷ hy vọng muội có thể đáp ứng ta, về sau bất luận gặp phải loại tình huống nào đều phải tự bảo vệ mình cho tốt, biết không?”
“Trưởng tỷ?” Bạch Cẩm Tú không hiểu chuyện gì.
“Muội mau đáp ứng ta!” Nàng dùng sức nắm chặt tay Bạch Cẩm Tú.
Bạch Cẩm Tú thấy Bạch Khanh Ngôn thở không ra hơi, vội không ngừng gật đầu: “Cẩm Tú đã biết thưa trưởng tỷ!”
Ngày mai Bạch Cẩm Tú phải xuất giá, việc còn tồn động thì vô số kể, chỉ có thể ngồi một lúc ở chỗ của Bạch Khanh Ngôn, liền đứng dậy trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro