Chương 10
Phi Trường Tưởng Thụy Giác
2024-07-23 07:38:20
Vừa rời khỏi Ý Hoan điện không lâu liền gặp Tạ Quý phi, nét mặt đầy giận dữ, khí thế hung hăng.
"Thái tử phi quả thật mới nhậm chức đã ba ngọn lửa, chỉ là hơi thiếu hiểu biết về quy củ." Tạ Quý phi không có chút thiện cảm với ta, dù sao ta đã hại con trai bà ta và phá hoại việc hiến nghệ trong cung yến.
"Lời của Quý phi nương nương ta có chút không hiểu?" Ta giả vờ ngây thơ, khiến Tạ Quý phi tức giận trừng mắt.
"Những năm trước, yến tiệc Trung thu đều do nương nương nhà ta hiến một khúc, ngay cả khi nương nương không khỏe cũng là người đầu tiên được hỏi. Tại sao năm nay đến lượt thái tử phi, mà không có một lời hỏi han?"
Cung nữ bên cạnh Tạ Quý phi phẫn nộ nói. Ta giả vờ như vừa biết chuyện, kinh ngạc nói: "Yến tiệc Trung thu là do hoàng hậu nương nương ủy thác ta sắp xếp, mọi việc đều đã được hoàng hậu xem qua. Vừa rồi hoàng hậu nương nương đã xem kỹ tất cả sắp xếp cho yến tiệc Trung thu, cảm thấy không có gì sai sót."
Nói rồi, ta cắn môi do dự một lúc, "Giờ việc hiến nghệ đã định, nếu Quý phi nương nương muốn thay đổi, phải được hoàng hậu nương nương đồng ý mới được. Xin Quý phi nương nương đừng làm khó ta..."
Tạ Quý phi dù giận đến điên người nhưng không thật sự đến Ý Hoan điện, mà quay trở về cung.
***
Ta nhìn bóng lưng đầy vẻ không cam lòng của Tạ Quý phi và đoàn tùy tùng, lòng đầy mãn nguyện.
Ta bỏ nhiều tâm tư như vậy chỉ để chia rẽ Tạ Quý phi và hoàng hậu thêm nữa. Sau hôm nay, toàn cung đều biết rằng tất cả sắp xếp cho yến tiệc Trung thu đều được hoàng hậu đồng ý.
Vậy thì những bất mãn và oán hận do việc ta lợi dụng cơ hội hiến nghệ để thu lợi sẽ đổ hết lên đầu hoàng hậu, như cách Tạ Quý phi đã làm hôm nay.
Hoàng hậu yêu mến Chu Diễm, chắc chắn không hòa thuận với Tạ Quý phi. Hơn nữa, về thân phận lẫn nhan sắc, hoàng hậu đều hơn Tạ Quý phi một bậc. Nếu xảy ra tranh chấp, hoàng thượng nhất định sẽ đứng về phía hoàng hậu.
Do đó, Tạ Quý phi chỉ có thể âm thầm ghi nhớ trong lòng rồi ngấm ngầm trả đũa hoàng hậu.
E rằng sau này Đồng Ý Huệ sẽ càng khó sống hơn trong cung.
****
Rất nhanh đã đến Trung thu, trong yến tiệc, Chương Tiệp dư mặc một bộ hồng y, múa nhẹ nhàng uyển chuyển, da dẻ thoa phấn hồng, tựa như đóa sen đang nở rộ.
Ánh mắt hoàng thượng dõi theo từng bước múa của nàng ta, thậm chí thu hút không ít ánh nhìn từ các phi tần khác, có người ngưỡng mộ, có người ghen tị.
"Ta không ngờ thái tử phi lại đa tài đa nghệ như vậy, biết diễn kịch, biết hạ độc, còn có thể tổ chức yến tiệc quy củ như thế này. Quả là bất ngờ." Chu Diễm ánh mắt không rõ, giọng điệu có vài phần dò xét.
"Ta mới gả cho thái tử không lâu, thái tử hiểu ta không nhiều cũng là điều bình thường, dù sao ta cũng không hiểu rõ điện hạ." Ta tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, má có chút ửng đỏ. "Thái tử phi đang trách ta?" Chu Diễm nghiêng người lại gần, hơi thở nóng rẫy bên tai.
"Không dám." Trước mắt là điệu múa của Chương Tiệp dư nhưng tâm trí ta lại bị Chu Diễm khuấy đảo, không còn lòng dạ nào thưởng thức.
"Là không dám, hay căn bản không đặt ta vào mắt?" Lời hắn nhẹ nhàng nhưng như đ.â.m thẳng vào lòng ta.
Ta đột nhiên quay đầu đối diện ánh mắt hắn, đôi mắt đen như vực sâu, không thấy đáy, không nhìn thấu.
"Phải, chẳng ai xem trọng một con d.a.o của mình cả."
Lời vừa dứt, các vũ công của Chương Tiệp dư đồng loạt rút kiếm dài, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
Chương Tiệp dư muốn dùng kiếm múa để lấy lòng hoàng thượng, nhưng chỉ có kiếm của nàng ta là kiếm mềm!
Ngay khoảnh khắc mọi người kịp phản ứng, các vũ công cầm kiếm dài đã lao về phía chúng ta.
Chu Lâm phản ứng nhanh nhất, lao lên giao đấu với thích khách. "Có thích khách! Bảo vệ hoàng thượng!"
Vì là yến tiệc gia đình nên chỉ có ít thị vệ canh gác bên ngoài.
Số lượng thích khách đông, võ công lại cao cường.
Các hoàng tử đang kịch chiến với thích khách, các nữ quyến cùng hoàng đế và Chu Lâm đều được bảo vệ ở phía trên.
Ta chợt nhận ra, có kẻ muốn lợi dụng bữa tiệc này để hoàn toàn tiêu diệt Đông cung!
Chương Tiệp Dư, có lẽ là mục tiêu mà kẻ đứng sau muốn tiện thể giải quyết.
Như vậy, đáp án đã rõ ràng—Chu Lâm và Tạ Quý phi.
Tứ chi ta lạnh buốt, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.
Bất kể cuối cùng có chứng cứ nào chứng minh vụ ám sát này liên quan đến Đông cung hay không, sự thật rằng Đông cung xử lý không tốt để hoàng thượng suýt bị ám sát đã là điều rõ ràng, có lẽ sáng mai, thánh chỉ phế thái tử sẽ truyền đến Đông cung.
Ta nhìn Tạ Quý phi giả bộ kinh hoảng, thỉnh thoảng lại liếc ra phía sau, bỗng nhớ lại trong tiết mục múa kiếm của Chương Tiệp Dư có một vũ công sẽ từ phía sau ra múa cùng nàng!
Nói cách khác, vẫn còn một thích khách ẩn nấp phía sau, mục tiêu chắc chắn là hoàng đế.
Lúc này mọi người đều bị thích khách phía trước thu hút, căn bản không để ý đến phía sau, hành động bất ngờ, chắc chắn thành công.
"Thái tử phi quả thật mới nhậm chức đã ba ngọn lửa, chỉ là hơi thiếu hiểu biết về quy củ." Tạ Quý phi không có chút thiện cảm với ta, dù sao ta đã hại con trai bà ta và phá hoại việc hiến nghệ trong cung yến.
"Lời của Quý phi nương nương ta có chút không hiểu?" Ta giả vờ ngây thơ, khiến Tạ Quý phi tức giận trừng mắt.
"Những năm trước, yến tiệc Trung thu đều do nương nương nhà ta hiến một khúc, ngay cả khi nương nương không khỏe cũng là người đầu tiên được hỏi. Tại sao năm nay đến lượt thái tử phi, mà không có một lời hỏi han?"
Cung nữ bên cạnh Tạ Quý phi phẫn nộ nói. Ta giả vờ như vừa biết chuyện, kinh ngạc nói: "Yến tiệc Trung thu là do hoàng hậu nương nương ủy thác ta sắp xếp, mọi việc đều đã được hoàng hậu xem qua. Vừa rồi hoàng hậu nương nương đã xem kỹ tất cả sắp xếp cho yến tiệc Trung thu, cảm thấy không có gì sai sót."
Nói rồi, ta cắn môi do dự một lúc, "Giờ việc hiến nghệ đã định, nếu Quý phi nương nương muốn thay đổi, phải được hoàng hậu nương nương đồng ý mới được. Xin Quý phi nương nương đừng làm khó ta..."
Tạ Quý phi dù giận đến điên người nhưng không thật sự đến Ý Hoan điện, mà quay trở về cung.
***
Ta nhìn bóng lưng đầy vẻ không cam lòng của Tạ Quý phi và đoàn tùy tùng, lòng đầy mãn nguyện.
Ta bỏ nhiều tâm tư như vậy chỉ để chia rẽ Tạ Quý phi và hoàng hậu thêm nữa. Sau hôm nay, toàn cung đều biết rằng tất cả sắp xếp cho yến tiệc Trung thu đều được hoàng hậu đồng ý.
Vậy thì những bất mãn và oán hận do việc ta lợi dụng cơ hội hiến nghệ để thu lợi sẽ đổ hết lên đầu hoàng hậu, như cách Tạ Quý phi đã làm hôm nay.
Hoàng hậu yêu mến Chu Diễm, chắc chắn không hòa thuận với Tạ Quý phi. Hơn nữa, về thân phận lẫn nhan sắc, hoàng hậu đều hơn Tạ Quý phi một bậc. Nếu xảy ra tranh chấp, hoàng thượng nhất định sẽ đứng về phía hoàng hậu.
Do đó, Tạ Quý phi chỉ có thể âm thầm ghi nhớ trong lòng rồi ngấm ngầm trả đũa hoàng hậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
E rằng sau này Đồng Ý Huệ sẽ càng khó sống hơn trong cung.
****
Rất nhanh đã đến Trung thu, trong yến tiệc, Chương Tiệp dư mặc một bộ hồng y, múa nhẹ nhàng uyển chuyển, da dẻ thoa phấn hồng, tựa như đóa sen đang nở rộ.
Ánh mắt hoàng thượng dõi theo từng bước múa của nàng ta, thậm chí thu hút không ít ánh nhìn từ các phi tần khác, có người ngưỡng mộ, có người ghen tị.
"Ta không ngờ thái tử phi lại đa tài đa nghệ như vậy, biết diễn kịch, biết hạ độc, còn có thể tổ chức yến tiệc quy củ như thế này. Quả là bất ngờ." Chu Diễm ánh mắt không rõ, giọng điệu có vài phần dò xét.
"Ta mới gả cho thái tử không lâu, thái tử hiểu ta không nhiều cũng là điều bình thường, dù sao ta cũng không hiểu rõ điện hạ." Ta tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, má có chút ửng đỏ. "Thái tử phi đang trách ta?" Chu Diễm nghiêng người lại gần, hơi thở nóng rẫy bên tai.
"Không dám." Trước mắt là điệu múa của Chương Tiệp dư nhưng tâm trí ta lại bị Chu Diễm khuấy đảo, không còn lòng dạ nào thưởng thức.
"Là không dám, hay căn bản không đặt ta vào mắt?" Lời hắn nhẹ nhàng nhưng như đ.â.m thẳng vào lòng ta.
Ta đột nhiên quay đầu đối diện ánh mắt hắn, đôi mắt đen như vực sâu, không thấy đáy, không nhìn thấu.
"Phải, chẳng ai xem trọng một con d.a.o của mình cả."
Lời vừa dứt, các vũ công của Chương Tiệp dư đồng loạt rút kiếm dài, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
Chương Tiệp dư muốn dùng kiếm múa để lấy lòng hoàng thượng, nhưng chỉ có kiếm của nàng ta là kiếm mềm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khoảnh khắc mọi người kịp phản ứng, các vũ công cầm kiếm dài đã lao về phía chúng ta.
Chu Lâm phản ứng nhanh nhất, lao lên giao đấu với thích khách. "Có thích khách! Bảo vệ hoàng thượng!"
Vì là yến tiệc gia đình nên chỉ có ít thị vệ canh gác bên ngoài.
Số lượng thích khách đông, võ công lại cao cường.
Các hoàng tử đang kịch chiến với thích khách, các nữ quyến cùng hoàng đế và Chu Lâm đều được bảo vệ ở phía trên.
Ta chợt nhận ra, có kẻ muốn lợi dụng bữa tiệc này để hoàn toàn tiêu diệt Đông cung!
Chương Tiệp Dư, có lẽ là mục tiêu mà kẻ đứng sau muốn tiện thể giải quyết.
Như vậy, đáp án đã rõ ràng—Chu Lâm và Tạ Quý phi.
Tứ chi ta lạnh buốt, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.
Bất kể cuối cùng có chứng cứ nào chứng minh vụ ám sát này liên quan đến Đông cung hay không, sự thật rằng Đông cung xử lý không tốt để hoàng thượng suýt bị ám sát đã là điều rõ ràng, có lẽ sáng mai, thánh chỉ phế thái tử sẽ truyền đến Đông cung.
Ta nhìn Tạ Quý phi giả bộ kinh hoảng, thỉnh thoảng lại liếc ra phía sau, bỗng nhớ lại trong tiết mục múa kiếm của Chương Tiệp Dư có một vũ công sẽ từ phía sau ra múa cùng nàng!
Nói cách khác, vẫn còn một thích khách ẩn nấp phía sau, mục tiêu chắc chắn là hoàng đế.
Lúc này mọi người đều bị thích khách phía trước thu hút, căn bản không để ý đến phía sau, hành động bất ngờ, chắc chắn thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro