Sau khi cúp điện thoại
Lăng Thanh
2024-07-24 22:10:51
Nhìn diện mạo chanh chua của Lục Tuyên Nghi, Tô Vũ trầm mặc không nói.
Anh không ngờ.
Sẽ có một ngày, thanh mai trúc mã mà mình thích thời niên thiếu, lại trở nên làm cho người ta ghê tởm như thế này.
"Tô Vũ, ánh mắt anh là sao hả, nếu anh không hài lòng với danh sách này, thế thì anh đến Long Hồ Tam Thiên Đình khiếu nại tôi đi."
Thấy Tô Vũ lạnh lùng nhìn mình, Lục Tuyên Nghỉ lại coi thường nói: "Lại còn không cho nhà họ Chúc cắt băng khánh thành? Anh có thấy xấu hổ không hả? Anh nghĩ mình quen người nhà họ Chúc thật à, một người sống trên núi mà cứ giả làm người có máu mặt làm gì không biết? Không phải người trong giới này, mà cứ đòi chen vào giới thượng lựu cái gì hả? Đời này, anh chỉ hợp ở trên núi làm ruộng nuôi gia cầm thôi, anh..."
"Đủ rồi!"
Không đợi Lục Tuyên Nghỉ nói xong, Lục Như Hoa đã run rẩy nói: "Lục Tuyên Nghị, cô đã vứt bỏ và làm tổn thương Tô Vũ một lần, tại sao cô vẫn còn sỉ nhục anh ấy nữa vậy?"
"Đúng!"
"Tô Vũ không quen người nhà họ Chúc, nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi làm người bình thường cũng sai sao?”
Nói xong, Lục Như Hoa kéo tay Tô Vũ định đi.
Nhưng lúc này.
Bên ngoài nhà họ Lục lại truyền tới một loạt tiếng động.
"Là người của nhà họ Chúc ở Nam Lăng tới cắt băng khánh thành." "Ø? Ông Thu, sao lại là ông?"
Khi nhìn thấy Thu Phục Long đi vào nhà họ Lục, tất cả những người tới nhà họ Lục dự lễ cắt băng đều kinh ngạc.
Không ngờ nhà họ Chúc lại coi trọng nhà họ Lục đến vậy, để đại sư võ đạo duy nhất ở thành phố Kim Lăng là Thu Phục Long tới cắt băng khánh thành?
"Ông Thu, ngài có thể tới nhà họ Lục tôi, thật sự làm cho nhà họ Lục tôi vẻ vang vô cùng, mời ngài vào."
Sau khi bà Lục nhìn thấy Thu Phục Long, bà ta kích động đến mức mặt mày hớn hở.
Lục Tuyên Nghi thì vội vàng nhường ra vị trí trung tâm, cô ta nịnh nọt: "Sự có mặt của ông Thu, là niềm vinh hạnh của nhà họ Lục tôi."
"Được rồi, đừng nịnh nữa, cô Chúc Văn Trúc có vết thương nên không tiện đến, vì thế cô ấy bảo tôi tới cắt băng."
Thu Phục Long bình tĩnh nói: "Kéo đâu? Bắt đầu cắt băng thôi." Lời ông ta mang theo mệnh lệnh không thể nghỉ ngờ.
Nghe thấy vậy, người nhà họ Lục vội vàng tìm kéo và dải lụa màu tới đây: "Ông Thu, mời ngài cắt."
"ừ" Thu Phục Long cầm kéo lên. Nhìn thấy cảnh này, Lục Tuyên Nghi lại đi đến bên cạnh Tô Vũ rồi nói: "Tô hề, không phải anh nói, tôi mà không thừa nhận vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng là công lao của Lục Như Hoa, thì nhà họ Chúc sẽ không tới cắt băng à? Thế
ông Thu đang làm gì kia? Anh coi vị đại sư võ đạo này là không khí à?"
"Nực cười, Lục Như Hoa còn bảo anh là một người bình thường, theo như tôi thấy, đến người bình thường anh cũng không bằng!"
"May mà tôi không lấy anh."
"Nếu không người bị mất mặt hiện giờ sẽ là tôi, chứ không phải Lục Như Hoa nữa."
Nghe thấy vậy, Lục Như Hoa cắn chặt môi không nói một lời.
Còn Lý Quế Phương ở bên cạnh lại thực hiện được mưu mô, bà ấy nói: "Tô Vũ, chuyện đã đến nước này, cậu còn gì để nói nữa không? Ông Thu đã tới nhà họ Lục cắt băng rồi, lời hứa mà cậu nói với tôi và Như Hoa hoàn toàn là nói xạo! Sáng
mai, cậu lập tức cút đi ly hôn với con gái tôi!"
Nhìn vẻ mặt mừng thầm của Lý Quế Phương, những vị khách tới nhà họ Lục cũng lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa.
Lục Cầm Tâm cười khẩy nói: "Lục Như Hoa, cô đã bảo không cho cháu đến nhà họ Lục rồi, cháu cứ không nghe? Bây giờ mất mặt rồi chứ?"
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
"Cháu không phải Lục Tuyên Nghi, cháu cũng không phải Lưu Văn Đồng. Tô Vũ càng không phải Chu Tử Lăng, sao có thể có kỳ tích xuất hiện ở chỗ cháu được?"
"Cháu suốt ngày nghe mấy câu nói hươu nói vượn của Tô Vũ, lời nói của một người nhà quê có thể coi là thật sao?"
"Cậu ta nói nhà họ Chúc không cắt băng thì người ta liền không cắt băng à? Thế cô còn thể nói ngày mai mặt trăng đâm vào trái đất kia kìa!"
"Theo như cô thấy, cả nhà cháu đi hết lên núi làm ruộng cho rồi, đỡ phải..."
Ngay vào lúc Lục Cầm Tâm đang tàn nhẫn chế giễu Lục Như Hoa, đột nhiên, điện thoại của Thu Phục Long reo lên.
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại.
Thu Phục Long chậm rãi đặt cái kéo đang cầm sang một bên.
"Ông Thu, sao ông không cắt? Không phải vừa nãy ông bảo ông muốn cắt băng luôn à?"
Đám Khổng Man Vân nhìn Thu Phục Long với vẻ mặt tò mò.
Nhưng câu kế tiếp của Thu Phục Long lại làm cho tất cả thành viên nhà họ Lục như bị sét đánh: "Vừa nãy nhà họ Chúc gọi điện cho tôi, nhà họ Chúc ở Nam Lăng chỉ hợp tác xây dựng 'trường âm nhạc quốc tế với cô Lục Như Hoa, nếu
người khác mà can thiệp vào, thì để nhà họ Lục biến mất khỏi tỉnh Giang Nam."
"Cho nên dải băng này, tôi không cắt được. Tôi mà cắt, nhà họ Lục các người sẽ vongl"
Ông ta nói xong.
Biệt thự nhà họ Lục im như tờ.
Anh không ngờ.
Sẽ có một ngày, thanh mai trúc mã mà mình thích thời niên thiếu, lại trở nên làm cho người ta ghê tởm như thế này.
"Tô Vũ, ánh mắt anh là sao hả, nếu anh không hài lòng với danh sách này, thế thì anh đến Long Hồ Tam Thiên Đình khiếu nại tôi đi."
Thấy Tô Vũ lạnh lùng nhìn mình, Lục Tuyên Nghỉ lại coi thường nói: "Lại còn không cho nhà họ Chúc cắt băng khánh thành? Anh có thấy xấu hổ không hả? Anh nghĩ mình quen người nhà họ Chúc thật à, một người sống trên núi mà cứ giả làm người có máu mặt làm gì không biết? Không phải người trong giới này, mà cứ đòi chen vào giới thượng lựu cái gì hả? Đời này, anh chỉ hợp ở trên núi làm ruộng nuôi gia cầm thôi, anh..."
"Đủ rồi!"
Không đợi Lục Tuyên Nghỉ nói xong, Lục Như Hoa đã run rẩy nói: "Lục Tuyên Nghị, cô đã vứt bỏ và làm tổn thương Tô Vũ một lần, tại sao cô vẫn còn sỉ nhục anh ấy nữa vậy?"
"Đúng!"
"Tô Vũ không quen người nhà họ Chúc, nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi làm người bình thường cũng sai sao?”
Nói xong, Lục Như Hoa kéo tay Tô Vũ định đi.
Nhưng lúc này.
Bên ngoài nhà họ Lục lại truyền tới một loạt tiếng động.
"Là người của nhà họ Chúc ở Nam Lăng tới cắt băng khánh thành." "Ø? Ông Thu, sao lại là ông?"
Khi nhìn thấy Thu Phục Long đi vào nhà họ Lục, tất cả những người tới nhà họ Lục dự lễ cắt băng đều kinh ngạc.
Không ngờ nhà họ Chúc lại coi trọng nhà họ Lục đến vậy, để đại sư võ đạo duy nhất ở thành phố Kim Lăng là Thu Phục Long tới cắt băng khánh thành?
"Ông Thu, ngài có thể tới nhà họ Lục tôi, thật sự làm cho nhà họ Lục tôi vẻ vang vô cùng, mời ngài vào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi bà Lục nhìn thấy Thu Phục Long, bà ta kích động đến mức mặt mày hớn hở.
Lục Tuyên Nghi thì vội vàng nhường ra vị trí trung tâm, cô ta nịnh nọt: "Sự có mặt của ông Thu, là niềm vinh hạnh của nhà họ Lục tôi."
"Được rồi, đừng nịnh nữa, cô Chúc Văn Trúc có vết thương nên không tiện đến, vì thế cô ấy bảo tôi tới cắt băng."
Thu Phục Long bình tĩnh nói: "Kéo đâu? Bắt đầu cắt băng thôi." Lời ông ta mang theo mệnh lệnh không thể nghỉ ngờ.
Nghe thấy vậy, người nhà họ Lục vội vàng tìm kéo và dải lụa màu tới đây: "Ông Thu, mời ngài cắt."
"ừ" Thu Phục Long cầm kéo lên. Nhìn thấy cảnh này, Lục Tuyên Nghi lại đi đến bên cạnh Tô Vũ rồi nói: "Tô hề, không phải anh nói, tôi mà không thừa nhận vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng là công lao của Lục Như Hoa, thì nhà họ Chúc sẽ không tới cắt băng à? Thế
ông Thu đang làm gì kia? Anh coi vị đại sư võ đạo này là không khí à?"
"Nực cười, Lục Như Hoa còn bảo anh là một người bình thường, theo như tôi thấy, đến người bình thường anh cũng không bằng!"
"May mà tôi không lấy anh."
"Nếu không người bị mất mặt hiện giờ sẽ là tôi, chứ không phải Lục Như Hoa nữa."
Nghe thấy vậy, Lục Như Hoa cắn chặt môi không nói một lời.
Còn Lý Quế Phương ở bên cạnh lại thực hiện được mưu mô, bà ấy nói: "Tô Vũ, chuyện đã đến nước này, cậu còn gì để nói nữa không? Ông Thu đã tới nhà họ Lục cắt băng rồi, lời hứa mà cậu nói với tôi và Như Hoa hoàn toàn là nói xạo! Sáng
mai, cậu lập tức cút đi ly hôn với con gái tôi!"
Nhìn vẻ mặt mừng thầm của Lý Quế Phương, những vị khách tới nhà họ Lục cũng lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa.
Lục Cầm Tâm cười khẩy nói: "Lục Như Hoa, cô đã bảo không cho cháu đến nhà họ Lục rồi, cháu cứ không nghe? Bây giờ mất mặt rồi chứ?"
..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
"Cháu không phải Lục Tuyên Nghi, cháu cũng không phải Lưu Văn Đồng. Tô Vũ càng không phải Chu Tử Lăng, sao có thể có kỳ tích xuất hiện ở chỗ cháu được?"
"Cháu suốt ngày nghe mấy câu nói hươu nói vượn của Tô Vũ, lời nói của một người nhà quê có thể coi là thật sao?"
"Cậu ta nói nhà họ Chúc không cắt băng thì người ta liền không cắt băng à? Thế cô còn thể nói ngày mai mặt trăng đâm vào trái đất kia kìa!"
"Theo như cô thấy, cả nhà cháu đi hết lên núi làm ruộng cho rồi, đỡ phải..."
Ngay vào lúc Lục Cầm Tâm đang tàn nhẫn chế giễu Lục Như Hoa, đột nhiên, điện thoại của Thu Phục Long reo lên.
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại.
Thu Phục Long chậm rãi đặt cái kéo đang cầm sang một bên.
"Ông Thu, sao ông không cắt? Không phải vừa nãy ông bảo ông muốn cắt băng luôn à?"
Đám Khổng Man Vân nhìn Thu Phục Long với vẻ mặt tò mò.
Nhưng câu kế tiếp của Thu Phục Long lại làm cho tất cả thành viên nhà họ Lục như bị sét đánh: "Vừa nãy nhà họ Chúc gọi điện cho tôi, nhà họ Chúc ở Nam Lăng chỉ hợp tác xây dựng 'trường âm nhạc quốc tế với cô Lục Như Hoa, nếu
người khác mà can thiệp vào, thì để nhà họ Lục biến mất khỏi tỉnh Giang Nam."
"Cho nên dải băng này, tôi không cắt được. Tôi mà cắt, nhà họ Lục các người sẽ vongl"
Ông ta nói xong.
Biệt thự nhà họ Lục im như tờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro